Hôm sau từ sáng sớm, Tần Xuân Kiều từ trong lúc cơn mơ tỉnh lại, chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt.
Ổ chăn ấm áp mềm mại, làm nàng sinh ra một loại ảo giác còn ở trong tướng phủ, nhưng mà ngoài cửa sổ vẫn chưa truyền đến tiếng kêu to của chim tước quý báu trong lồng sắt ngoài hành lang, nhưng thật ra lại có âm thanh của gia súc truyền đến.Nàng đóng mở mắt mấy cái, nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Sự tình ngày hôm qua Dịch Tuân mua nàng trở về ùa vào trong óc, nơi này đương nhiên không phải tướng phủ, là Dịch gia ở Hạ Hà thôn.Nàng xốc chăn ra xuống giường, chỉ mặc yếm cùng quần mỏng, yếm lụa màu đỏ rực thêu thược dược bao vây lấy ngực đầy đặn, vòng qua eo thon một tay có thể ôm hết, ở sau tấm lưng bóng loáng buộc lại, trên làn da trắng nõn thành một cảnh trí yêu diễm mị hoặc.Trong phòng còn lưu lại hơi ấm đêm qua, cho nên cũng không cảm thấy quá lạnh.Tần Xuân Kiều nhìn thoáng qua xiêm y thay ra đêm qua, từ tướng phủ ra liền vẫn luôn chỉ mặc một bộ này, ở trong nhà mẹ mìn hai ngày, thật sự là dơ không thể mặc lại.
Nàng nhớ tới, đêm qua Dịch Tuân nói qua, liền đi đến mở tủ quần áo ra.Trong tủ quần áo chỉnh chỉnh tề tề xếp rất nhiều quần áo nữ tử, màu sắc lại phần lớn là tươi sáng.Tần Xuân Kiều cầm lấy vài món nhìn nhìn, không phải vàng nhạt, thì là xanh lá mạ, hay là đỏ tươi, kiểu dáng quần áo cũng thực hợp thời với nữ tử trẻ tuổi.Ở triều đại này, hình thức xiêm y của phụ nhân đã kết hôn cùng cô nương chưa gả cũng không có quy chế nghiêm khắc, ở địa phương nông thôn này càng không chú ý những cái đó.
Trong nhà, mẫu thân đem xiêm y khi trẻ tuổi để lại cho nữ nhi mặc, đó là chuyện bình thường.
Nhưng mà khi Dịch mẫu còn trên đời, cũng là người gần bốn mươi tuổi, như thế nào còn mặc xiêm y có màu sắc kiều diễm như vậy?Huống chi, nhìn nguyên liệu làm xiêm y, màu sắc còn thực tươi sáng, một chút cũng không giống như đã có người mặc qua.Tần Xuân Kiều không dám nghĩ nhiều, chỉ từ bên trong chọn một kiện áo bông vải mịn màu anh đào, một cái quần bông