Dịch Tuân lần này vào thành, là tới để bán da.Trước tết hắn từng tới một lần, khi đó, các nơi đều đang chuẩn bị hàng tết, lại đang lúc thời tiết rét đậm, da là mặt hàng hút khách, bán ra được với giá cực tốt.
Nhưng mà hiện giờ đã sắp vào đầu xuân, lại mới qua năm mới, người nhà bình thường sợ là đã không còn tồn bao nhiêu tiền trong tay, da này lại không phải đồ vật thiết yếu cần dùng luôn, chỉ sợ thương buôn không chịu ra giá cao.Hôm nay tới chợ buôn người, mua nàng thế nhưng dùng đến một trăm lượng bạc, Dịch Tuân cũng rất bất ngờ.Hắn đương nhiên là không hối hận, nhưng hiện nay sắp tới đầu xuân, tất cả đồ vật cần cho gieo trồng vào mùa xuân cũng phải chuẩn bị, trong nhà hiện giờ lại thêm người, khó tránh khỏi muốn chuẩn bị cẩn thận hơn chút.Nghĩ đến người đi theo phía sau, bước chân Dịch Tuân hơi hơi chậm lại.
Lương thực còn tồn trong nhà kỳ thật còn dư dả, tiền bạc tuy đã bỏ ra hơn phân nửa, nhưng tiền dư cũng không phải không có.Dịch Tuân ở trong lòng trù tính sinh kế cho năm nay, trong lòng ngực là tờ khế bán mình kia, không khỏi khiến ngực hắn nóng lên.Tần Xuân Kiều, đã là người của Dịch Tuân.
Tưởng tượng đến đây, trên người hắn phảng phất sinh ra một đống sức lực, trong lồng ngực cũng sôi trào nhiệt lưu.
Hắn chính là muốn cho nữ nhân lúc trước ruồng bỏ hắn này biết, Dịch Tuân hắn sẽ không vĩnh viễn mãi chỉ là một tiểu tử nghèo ở nông thôn, hắn nuôi nổi nàng!Tần Xuân Kiều ở phía sau Dịch Tuân, cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi.Nhìn thân ảnh tuấn tú phía trước, trong lòng nàng liền ngũ vị tạp trần, còn mang theo một tia mê mang bất an đối với tương lai.Ở tướng phủ ba năm, nàng từng đối với hắn ngày đêm tơ tưởng, thậm chí ảo tưởng qua có lẽ sẽ có một ngày nào đó, khi nàng cùng lão thái thái ra cửa, có thể ở trong thành thấy hắn một lần.
Nàng không dám lại mơ ước xa vời khác, chỉ cần có thể từ rất xa liếc hắn một cái cũng tốt rồi.Nhưng nàng thật sự nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, nàng thế nhưng sẽ được bán cho hắn.Hai người một đường đi về hướng tây, ra khỏi chợ thành đông, lại đi vào chợ phía tây.Dịch Tuân đẩy xe, dừng lại ở trước cửa một gian bán tạp hóa.Tần Xuân Kiều ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa hàng