Không thể không nói, sự trở về của tên cặn bã Trương Kiêu đã ảnh hưởng tâm trạng Trương Nghiêu. Nhưng không có vấn đề gì cả, nếu nói đến sức ảnh hưởng của Trương Kiêu thì chỉ khiến anh càng đánh càng hăng ở trên giường thôi.
Nét mặt Từ Tái Xuân rất kinh khủng, đến cuối cùng gần như khóc thảm thương cầu xin.
Trương Nghiêu thấy Từ Tái Xuân khóc, thoáng mất kiên nhẫn.
“Em khóc cái gì?”
Từ Tái Xuân ôm tấm chăn, chỉ khóc. Tại sao phải làm chuyện như vậy, trước đây cô và anh ở chung không phải rất tốt đẹp sao? Tại sao anh lại biến thành cái dạng này…
Từ Tái Xuân càng khóc Trương Nghiêu cũng có chút bực bội.
Có lẽ bị Trương Kiêu ảnh hưởng, hơn nữa Từ Tái Xuân ở trên giường chống cự, nên tâm trạng Trương Nghiêu cũng hơi tệ.
Anh bỏ lại bé ngốc tính ra ban công hút hai điếu thuốc, song bé ngốc vừa thấy anh đi, càng khóc lớn tiếng hơn.
Trương Nghiêu thực sự sợ rồi, dập tắt điếu thuốc, di chuyển đến bên người Từ Tái Xuân.
“Rốt cuộc em khóc cái gì?”
Lau nước mắt cho Từ Tái Xuân, giọng Trương Nghiêu thoáng vô lực, “Anh không tốt với em à?”
Từ Tái Xuân hơi do dự, không trả lời.
“Em còn do dự?” Trương Nghiêu véo gương mặt mũm mĩm của cô, “Em đúng là đồ vô lương tâm.” Thật muốn bóp chết cô, mẹ nó, lại không nỡ.
Lời này của Trương Nghiêu tràn ngập mười phần oán khí, song Từ Tái Xuân cũng rất tủi thân.
“Không thích… em không thích như vậy…”
Trương Nghiêu thở dài, lại muốn hút thuốc.
Bỏ đi, anh nên ra ngoài hút thuốc yên tĩnh một chút.
Một điếu vừa hút xong, Trương Nghiêu lại rút một điếu mới, cho đến khi dưới chân rải rác vài mẩu thuốc lá, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Bỏ đi, có chuyện gì không nói thẳng với đồ ngốc sớm, giấu giấu giếm giếm như thế, chẳng có chút tiến triển.
Trương Nghiêu định nói chuyện với Từ Tái Xuân, song cô nàng đó khóc khóc, sau đó ngủ mất tiêu.
Cứ thế chẳng phòng bị ngủ say sưa, Trương Nghiêu vừa nhìn dáng vẻ heo con của Từ Tái Xuân, mẹ nó, lại muốn rồi.
Bất quá, nếu anh thực sự muốn, chắc cô lại khóc nữa.
Khi Từ Tái Xuân ngủ, Trương Nghiêu ngồi trên ghế salon nghịch điện thoại. Anh vô ý lướt đến nhóm bạn bè, còn phát hiện Trương Kiêu thực sự đã về.
Hừ, ra dáng lắm bây, ý, hình như hơi béo hơn trước kia ta.
Không phải Cố Tây Dương nói hắn vớt được một cô bạch phú mỹ làm bạn gái à? Có bạn gái chăm, cuối cùng sẽ không xuất hiện gây phiền toái rồi.
Tốt nhất cả đời đừng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nghĩ đến chuyện trước đây của Từ Tái Xuân và hắn, Trương Nghiêu cảm thấy bản thân rất khó quên chút khúc mắc này.
Từ Tái Xuân thì tốt rồi, ngã một cái, quên sạch hết.
Mẹ nó, rốt cuộc anh vì cái gì phải để ý như vậy chứ!
Hừ!
Trương Nghiêu nghịch điện thoại một hồi, cảm thấy không thú vị nữa, lại muốn lăn qua lăn lại với Từ Tái Xuân.
Trên giường, Từ Tái Xuân chẳng biết mơ thấy cái gì, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, trên lông mi dài thật dài còn vương giọt nước mắt trong suốt.
Người này cái gì cũng không biết, chỉ biết khóc thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại không nỡ để cô khóc.
Lau nước mắt trên mặt cô gái, Trương Nghiêu thở dài, “Cùng lắm sau này anh… nhẹ chút là được…”
Anh thừa nhận hôm nay tâm trạng anh không tốt, nên chắc Từ Tái Xuân không được thoải mái. Song cô là cô nhóc lừa đảo, kỹ thuật của anh có thể nói là hoàn mỹ, chả lẽ cô chẳng hài lòng chút nào sao?
Ngoài miệng nói không thích không muốn, ngược lại bên dưới giống như thác nước nhỏ ấy.
Trương Nghiêu cũng say mất.
Ngay lúc này trong lòng ngổn ngang với mớ suy nghĩ, Từ Tái Xuân tỉnh. Thấy Trương Nghiêu, trong đôi mắt đen láy của cô lóe lên tia sợ hãi.
Sắc mặt Trương Nghiêu tối sầm, “Nét mặt bây giờ của em là có ý gì?”
Từ Tái Xuân mếu máo, dường như lại muốn khóc.
“Anh, em thực sự khó chịu…”
Trương Nghiêu mò mẫm, hình như thực sự hơi nóng, chắc sưng lên rồi, nhất thời, trong lòng anh thoáng áy náy.
“Khó chịu tại sao không nói.”
Từ Tái Xuân rơi nước mắt ào ào, “Anh… anh đâu có nghe.”
Trương Nghiêu dừng một chút, dường như hiểu ra một vài thứ. Anh xoa bàn tay mũm mĩm của Từ Tái Xuân, do dự một hồi, mới lên tiếng: “Có phải em không thích… không thích anh làm thế đúng không?”
Từ Tái Xuân lau nước mắt, nức nở hai tiếng, nhưng không nhanh chóng trả lời.
Ánh mắt Trương Nghiêu sáng lên, lẽ nào còn có thể xoay chuyển.
“Nói đi, có phải không thích không?”
Từ Tái Xuân đỏ mặt, thoáng xấu hổ cọ cọ trong lòng Trương Nghiêu, “Cũng… cũng không phải không thích… phía trước… phía trước còn tốt… kế tiếp lại không tốt.”
Từ Tái Xuân lắp bắp, nhưng cuối cùng Trương Nghiêu hiểu.
Ý Từ Tái Xuân chính là đơn giản, có thể làm chuyện này, nhưng phải vừa phải. Ngẫm lại, gần đây anh mới được ăn thịt, hình như chơi hơi quá, quên đi, để có thể phát triển duy trì liên tục, cần phải kiềm chế tí.
“Được rồi được rồi, đừng khóc, sau này anh sẽ ít một chút chậm một chút được chưa nè?”
Từ Tái Xuân ngượng ngùng gật đầu.
Dáng vẻ cười tươi rói kia khiến Trương Nghiêu hết sức hài lòng. Sự khó chịu trước đó, vào giờ khắc này cũng tan thành mây khói.
Hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm, từ pháo hoa năm mới nói đến kẹo bông gòn, lại đến tối nay ăn món gì ngon.
Vì bầu không khí đặc biệt tốt, nên Trương Nghiêu không nhịn được, quấn quýt Từ Tái Xuân một lần nữa.
Lần này đảm bảo chất lượng, mặc dù mới đầu Từ Tái Xuân hơi đau đớn khó chịu, song dần dần bị dụ dỗ lại ngoan ngoãn rồi.
Đương nhiên, trong quá trình cô vẫn khóc lóc, bất quá dĩ nhiên là thoải mái mới khóc rồi.
Sau khi làm xong, Trương Nghiêu cũng không thừa thắng xông lên, trái lại ôm cô hôn hôn. Nếu anh đoán không nhầm, Từ Tái Xuân hẳn rất thích hôn nhẹ.
Sự thực chứng minh, mỗi khi Trương Nghiêu hôn cô, cô đều nhũn thành một bãi nước, siêu cấp đáng yêu.
Trương Nghiêu hôn Từ Tái Xuân, trong lòng hết sức thỏa mãn.
“Anh dẫn em đi ăn, chịu không?”
Để dỗ bé ngốc vui vẻ, Trương Nghiêu liệt kê thực đơn tối nay, Từ Tái Xuân tỏ vẻ rất vui. Nhất là Trương Nghiêu còn đặc biệt để cô ăn kem thuyền chuối[1], bé ngốc càng vui vẻ hơn.
[1] Kem thuyền chuối hay Banana Split là ba viên kem đựng trong chiếc đĩa dài, hai bên là 2 nửa trái chuối. Ba viên kem thường là kem dâu phủ siro chocolate, kem chocolate kèm dứa, kem vani phủ siro dâu. Mỗi viên đều được trang trí với kem tươi và trái anh đào đỏ mọng.
Hai người tay trong tay ra khỏi khách sạn, tâm trạng Trương Nghiêu thoải mái, còn vuốt ve gương mặt mũm mĩm của Từ Tái Xuân.
Hai người tay nắm tay, rất ân ái, không chút nào ngờ được, hình ảnh ân ái của hai người đã rơi vào mắt một kẻ khác từ lâu.
Thành thật mà nói, Trương Kiêu thấy Trương Nghiêu trước mới nhận ra người con gái bên cạnh anh chính là Từ Tái Xuân. Trương Kiêu rất ghét thằng em trai hời này của mình, nhất là hai người còn bằng tuổi nhau, cũng chứng minh năm đó ông Trương cặn bã cỡ nào.
Có điều làm đàn ông, Trương Kiêu có thể hiểu cho đàn ông, hoa trên thế giới nhiều vậy, chỉ hái một đóa, chả xứng làm đàn ông.
Nhưng, Trương Kiêu không thích Trương Nghiêu, ngược lại là thật.
Khi thấy Trương Nghiêu quần áo chỉnh tề, còn nắm tay cô gái có dáng dấp tốt dạo phố thắm thiết trên đường, Trương Kiêu hơi khó chịu.
Mấy năm trước, Trương Nghiêu ở nhà bọn họ ăn no cũng khó, hiện tại vậy mà rất có hình có dáng lừa gạt phụ nữ.
Trương Kiêu tính đi hủy hoại giấc mộng đẹp của quý công tử nhà giàu Trương Nghiêu, nhưng khi hắn nhìn kỹ, hả, cô gái bên cạnh Trương Nghiêu, hơi quen quen.
Suy nghĩ một chút, Trương Kiêu vỗ đầu, lập tức nhớ ra.
Ôi trời ạ, không phải Từ Tái Xuân – người theo đuổi hắn ư? Sao trở nên đẫy đà thế này.
Phải biết rằng, nếu là trước đây Trương Kiêu chắc chắn sẽ cảm thấy Từ Tái Xuân béo, đơn giản là làm bẩn mắt hắn.
Không sai, gu của Trương Kiêu chính là phụ nữ gầy, càng gầy càng tốt.
Nhưng, nửa năm qua xảy ra một việc khiến Trương Kiêu hoàn toàn thay đổi.
Chuyện này, phải nói đến nửa năm trước, Trương Kiêu đẩy Từ Tái Xuân từ trên lầu xuống. Nhớ lại lúc đó, đúng là một trận hỗn loạn, Từ lão hổ hoàn toàn muốn vào nhà chém người đấy, vì con gái cưng của ông bị thương, dứt khoát muốn Trương Kiêu chôn cùng.
Khi đó dưới tình huống kia, Trương Kiêu chẳng còn cách nào khác, đành len lén chạy ra nước ngoài. Về sau, nghe người nhà nói, Từ lão hổ thực ra là một con cọp giấy, rất dễ lừa, tìm một đứa con riêng ‘gả’ qua đó coi như xong.
Mà lần đầu tiên Trương Kiêu xuất ngoại, trong lòng nghĩ vất vả lắm mới tới được, núi cao hoàng đế xa, nơi này chính là thiên đường của hắn.
Trương Kiêu ở quê nhà đã quen được mọi người vây quanh, nên ở nơi tha hương đất khách quê người cũng cho rằng đây là địa bàn của hắn, thực ra ngoại hình hắn không tệ, trong nhà có chút tiền, do đó rất nhanh đã thiết lập được giới xã giao, thậm chí không bao lâu sau, còn được một bạch phú mỹ gầy guộc yêu.
Trương Nghiêu nghĩ thế giới này chính là một nơi nhìn mặt. Nhìn hắn đi, không phải tìm được một bạch phú mỹ nhanh vậy à?
Mặc dù bạch phú mỹ không tính là dịu dàng, nhưng gầy, còn có gương mặt V line, đúng gu Trương Kiêu, hơn nữa ở trên giường rất phóng khoáng, Trương Kiêu hết sức vừa lòng.
Song, tiệc vui chóng tàn.
Tuy Trương Kiêu là dân ăn chơi, nhưng so với bạch phú mỹ trải qua cả trăm trận chiến mà nói, thực sự chênh lệch quá lớn.
Một câu thôi, lúc Trương Kiêu vẫn còn chìm đắm trong tài nghệ câu người của mình, bạch phú mỹ đã cho Trương Kiêu đội vô số nón xanh.
Trương Kiêu tức chứ, vọt tới trước mặt bạch phú mỹ muốn cho cô ta một trận no đòn. Nhưng hắn còn chưa ra tay, ngược lại đã bị bạn trai mới của bạch phú mỹ hung hăng đánh một trận.
Trương Kiêu từng muốn trả thù, song chẳng ngờ bạch phú mỹ không phải kẻ tầm thường, bạn trai cô ta cũng thế.
Chẳng những Trương Kiêu không trả được thù, còn bị hai người cười nhạo một trận, trong đó việc cho hắn đội nón xanh đã là chuyện người trong giới đều biết.
Trương Kiêu cảm thấy niềm kiêu hãnh của hắn bị đánh bại rồi, hắn bắt đầu nát rượu, bắt đầu buông thả bản thân, rất nhanh, hắn cũng đi theo con đường của bạch phú mỹ, tìm vài bạn gái.
Còn cùng một lúc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, có một ngày, một trong số bạn gái của hắn xét nghiệm ra bệnh AIDS.
Trương Kiêu kinh hoàng, mẹ nó! AIDS!
Hắn sợ, chẳng dám chơi đùa với bạn gái nữa, một mình đến bệnh viện làm kiểm tra. Trong lúc hắn đang ở giữa thiên đường và địa ngục, không nhịn được nghĩ đến chuyện trước kia của hắn.
Nếu, thời gian có thể quay lại…
Hắn chắc chắn sẽ trân trọng cô gái tốt bên cạnh hắn. Nghĩ thế hắn bèn nhớ tới Từ Tái Xuân – cô gái đàng hoàng duy nhất bên cạnh hắn.
Trương Kiêu nghĩ như vầy, nghĩ mình là lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, mà Từ Tái Xuân hẳn vẫn còn cuồng dại đứng tại chỗ chờ đợi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com