Xuân Ngốc

Chương 63


trước sau

Lúc Trương Nghiêu bước ra, trên mặt tràn ngập ý cười. Tiểu Lý ngẩng đầu sau đó cũng cười.

Trên mặt anh Nghiêu anh minh thần võ lại có mấy vết cào đáng yêu, ôi chua choa mèn ơi, hóa ra em Xuân lợi hại thế.

Tiểu Lý chế nhạo, Trương Nghiêu không quan tâm. Với anh mà nói, anh cảm thấy đây là huân chương tình yêu. Lúc anh đi, Từ Tái Xuân lại cho anh thêm mất vết, không có nguyên nhân nào khác, vì anh nói dốc. Nếu ở trong phòng cách âm thì không thể nghe được tiếng tiểu Lý ở bên ngoài, vậy cho thấy âm thanh trong phòng cũng có thể truyền ra một cách rõ ràng.

Mèo to Từ Tái Xuân thẹn quá hóa giận, túm lấy Trương Nghiêu cào một trận.

Đối với Trương Nghiêu mà nói, đúng là gánh nặng ngọt ngào mà.

Tiểu Lý cười đến đau bụng, cuối cùng thấy Trương Nghiêu muốn xuống dưới, suy nghĩ một chút vẫn là kéo anh lại.

“Anh Nghiêu, bỏ đi, em đi tìm Cố tổng…”

Cố Đông Hải coi như là người đầu tư, sáng sớm vì có việc nên đang trên đường tới.

Tiểu Lý không phải ghét bỏ Trương Nghiêu nha, mà tại vết cào trên mặt Trương Nghiêu rõ quá, tùy tiện YY chút đều có thể YY ra vô số tình tiết ướt át đó.

Ừ, hóa ra anh Nghiêu thích kiểu này.

Kiểu cuồng dã đấy, hahaha.

Mang theo nụ cười vui vẻ thỏa mãn vì hóng được chuyện, tiểu Lý xuống lầu.

Nếu đã không có chuyện gì, thì Trương Nghiêu phải làm chuyện quan trọng nhất chính là ở bên vợ.

Anh mở cửa bước vào, dọa Từ Tái Xuân giật mình. Cả người cô bủn rủn, đang định tắm rửa, kết quả đứng dậy trông thấy một mảng hỗn loạn trên mặt đất, Trương Nghiêu đáng ghét ngay cả váy cô cũng xé, may mà váy này do công ty anh cấp, bằng không cô làm việc bán thời gian không thành còn phải đền váy, đúng là được một mất mười.

Lúc Trương Nghiêu tiến vào, Từ Tái Xuân đang mặc quần lót, cô không ngờ nhanh thế đã có người bước vô, nhất thời sợ đến mức lui về sau một bước dài.

Trông thấy Trương Nghiêu, cô vỗ vỗ ngực, chưa hoàn hồn, “Làm em sợ muốn chết…”

Bất quá, cô còn nghĩ tới một việc, “Sao anh trở lại nhanh vậy? Không phải nói tìm anh có chuyện sao?”

Trương Nghiêu tựa vào cửa, lười biếng cười với Từ Tái Xuân, “Không có chuyện gì, tiểu Lý giải quyết được.”

Nhìn nụ cười kia của Trương Nghiêu, cả người Từ Tái Xuân rét run, hận không thể tiến lên cào anh một phát, có điều thấy trên mặt anh có mấy dấu móng tay quá rõ ràng, loại kích động này bị Từ Tái Xuân đè ép xuống.

“Anh nhìn gì đó?”

“Nhìn em.”

“Em có gì đáng nhìn?”

“Chân rất đẹp.”

“…”

Khốn kiếp! Cô chỉ biết nên nhào tới trước cào anh mà, được chưa?!

Cuối cùng, váy Từ Tái Xuân bị xé rách, vẫn là Trương Nghiêu xuống dưới giúp cô lấy quần áo trong phòng thay đồ ra. Sau khi thay đồ, Từ Tái Xuân mới cảm giác được chút an toàn.

Lại nhìn Trương Nghiêu, từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ này khiến cô cảm thấy mình như con cừu nhỏ bị sói đói để mắt, cô hơi âu sầu.

“Anh còn nhìn gì nữa? Anh không cần đi làm hả?” Từ Tái Xuân bĩu môi, lòng tràn ngập khó chịu.

Trương Nghiêu lắc đầu, “Hôm nay khai trương, có Cố Đông Hải theo rồi, không cần sợ.”

“Anh và hắn hợp tác sao?”

“Có gì không thể nè. Dù gì chỉ cần kiếm tiền thì ai cũng không quan trọng.” Giọng điệu Trương Nghiêu nhàn nhạt, sau đó thừa dịp Từ Tái Xuân rũ mắt, ra vẻ đáng thương nói một câu.

“Anh còn chưa ăn gì đấy. Vì khai trương mà mấy ngày rồi không được ăn uống đàng hoàng…”

Từ Tái Xuân ngẫm lại cũng thấy đói, nhìn dáng vẻ Trương Nghiêu hình như gầy hơn trước đây một tí. Lẽ nào do nhớ cô à? Từ Tái Xuân thoáng vui vẻ.

Sau khi Trương Nghiêu ăn như hổ đói hai tô mì thịt bò, cuối cùng thở dài một tiếng thỏa mãn, “Đã lâu không ăn no vậy.”

Từ Tái Xuân nhìn dáng vẻ kia của anh, trong lòng hơi đau lòng, “Anh chưa từng ăn cơm đàng hoàng sao?”

Trương Nghiêu uống một hớp nước, không thèm để ý nói: “Gần đây bận rộn nhiều việc, chắc sau này cũng bận, mỗi ngày đều không có thời gian ăn.”

Trương Nghiêu nói một cách thờ ơ, nhưng Từ Tái Xuân lại khó chịu.

“Mặc kệ thế nào, tiền phải kiếm, cơm cũng phải ăn mà.”

“Không có thời gian ấy chứ.” Trương Nghiêu từ từ thả mồi, “Nếu không, em nấu cơm cho anh đi?”

Từ Tái Xuân không muốn đồng ý. Trương Nghiêu có thuê một phòng trọ gần đây, cách trường học và tiệm tiêu thụ ô tô không xa lắm. Từ Tái Xuân vốn muốn từ chối, song khi thấy Trương Nghiêu vuốt bụng nói không ăn no, trong lòng lại mềm nhũn.

Đương nhiên, kết quả là cô đồng ý.

Bất quá, rất nhanh Từ Tái Xuân lại hối hận.

Cô ở trên giường ôm một tấm chăn lớn, ngắm người đàn ông ở cách đó không xa đang hết sức đắc ý đánh trứng gà, nửa người trên cởi trần vô cùng đẹp đẽ, không tài nào nhịn nổi ném một cái gối to tới.

“Tên lừa đảo!”

Sự thực chứng minh, đàn ông đều là tên lừa đảo. Lúc mới bắt đầu Trương Nghiêu dùng khổ nhục kế để Từ Tái Xuân mềm lòng, đợi Từ Tái Xuân mua thức ăn nấu cơm cho anh, lại phát hiện đây đều là quỷ kế của người đàn ông này.

“Mỗi ngày anh chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi sao?” Vừa vào cửa đã đẩy ngã cô, sau đó cả buổi chiều không bò dậy được, mà giờ vì đói mới tỉnh.

“Anh không nghĩ tới chuyện đó còn có thể nghĩ tới chuyện gì?”

Trương Nghiêu nhặt gối ném lên giường, “Đừng ném đồ lung tung, bằng không chuyện quét dọn là của em.”

“Em mặc kệ, em không bao giờ tới nữa!”

“Thật ư?” Trương Nghiêu nghiêng đầu, thoáng nhìn Từ Tái Xuân không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt trở nên quỷ dị.

“Nghe nói trường bọn em có phòng tắm công cộng, kiểu ngăn buồng này anh từng xem một bộ phim, hình như rất kích thích… có muốn thử xem không…”

“…” Đúng là miệng chó không mọc ngà voi.

“Anh câm miệng đi! Khốn kiếp!”

“Hết cách rồi, em không tới thì anh tới thôi…” Trương Nghiêu không thèm quan tâm, còn tính toán thời gian, “Em nói xem khi nào anh đi đây? Haha… Ngẫm lại, có chút hưng phấn nha…”

Từ Tái Xuân thực sự hận người đàn
ông này da mặt dày, sao cô lại lấy một tên lưu manh như vậy chứ. Mặt dày còn vô lại, anh đúng là hoàn toàn nghiền ép cô.

Nghĩ lại quả thực không cam lòng mà.

Có điều không cam lòng thì có ích gì, cuối cùng Từ Tái Xuân vẫn bất đắc dĩ thỏa hiệp. Vì cô hoàn toàn tin tưởng, Trương Nghiêu chắc chắn sẽ làm được, ở văn phòng còn có thể làm chuyện đó ngay tại chỗ, bên dưới có người nhiều thế, anh đều không chùn bước, chứ đừng nói trường học.

“Em rảnh sẽ tới, anh đừng tới tìm em.”

Chiếm được đáp án hài lòng, Trương Nghiêu được một tấc lại muốn một thước, vuốt đầu Từ Tái Xuân, xoa xoa, “Giờ mới ngoan.”

“Anh dừng tay ngay, trứng thối!”

Đêm hôm đó, Từ Tái Xuân mỏi eo đau lưng, ở lại nhà trọ Trương Nghiêu. Vốn dĩ cô không muốn đâu, song đang tính chuẩn bị tắm lại phát hiện trong tủ quần áo phòng trọ, quần áo cô được xếp ngay ngắn, dựa theo vị trí trong nhà để rất ngăn nắp.

Trương Nghiêu còn mua thêm ít quần áo và đồ dùng hàng ngày mới, có điều đều là kích cỡ của cô, cũng là sở thích của cô.

Đối với người khác mà nói, Trương Nghiêu đích thật là một gã thô kệch, nhưng tên lưu manh này không học thức còn bá đạo thực sự đối với cô không tệ.

Từ Tái Xuân chính là mềm lòng như thế, thấy quần áo đầy ắp trong ngăn tủ, cô thoáng do dự, cuối cùng vẫn ở lại.

Chẳng qua, cô cho rằng tối nay Trương Nghiêu sẽ đánh một trận tới trời sáng, nhưng đợi đến khi cô xoa thắt lưng, ra vẻ đáng thương nói eo mình đau quá, Trương Nghiêu lại vô cùng dễ nói chuyện, bỏ qua cho cô.

Đồng thời, còn nhẹ nhàng xoa bóp hông cô.

Khi Từ Tái Xuân nửa ngủ nửa tỉnh chợt nhớ tới một việc.

“Anh… đáng giá không?” Khổ cực vậy, mệt nhọc vậy. Rõ ràng có bầu trời rộng lớn hơn, nhưng vì cô mà dừng lại, thực sự đáng giá thế sao?

Bàn tay xoa bóp của Trương Nghiêu ngừng lại, Từ Tái Xuân nghĩ chắc chắn anh hiểu.

Vì câu trả lời của anh nhanh chóng vang lên ngay sau ót.

“Có gì đáng giá hay không, chẳng phải anh luôn muốn cuộc sống như vậy à? Không có em ở nhà, nó được coi là nhà gì…”

Từ Tái Xuân hài lòng thiếp đi, cô nghĩ, cô cũng hơi thích Trương Nghiêu. Có lẽ là cô không dám thừa nhận, thực ra cô rất thích anh.

Anh có rất nhiều khuyết điểm, đôi khi hai người nói chuyện chẳng ăn nhằm gì nhau, nhưng cô thực sự đã động lòng.

Cô nghĩ, hiện tại có lẽ cô cũng hiểu nguyên nhân mấy năm qua cô thích Trương Nghiêu rồi. Vì anh quả thật là một người đàn ông rất dễ khiến người ta cảm động và yêu thương.

Và khác với Trương Kiêu, Trương Kiêu là đám mây chân trời, được trái tim thiếu nữ của cô huyễn hoặc, tốt đẹp nhưng xa vời.

Còn Trương Nghiêu là mặt đất cô giẫm lên, màu sắc không đẹp, ngay từ đầu có thể không đáng chú ý, bất quá dần dà, luôn có một loại cảm giác rất an ổn và kiên định.

Ở trong lòng Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân ngủ một giấc ngon nhất trong ba tháng qua.

Thực sự an ổn đấy. Hơi cứng rắn tí nhưng hết sức ấm áp và thoải mái.

Từ Tái Xuân tỉnh lại lần nữa là bị Trương Nghiêu đánh thức.

“Cái gì thế…” Tối qua ngủ rất ngon, trong khoảng thời gian ngắn Từ Tái Xuân vẫn chưa muốn thức dậy.

Trương Nghiêu thấy dáng vẻ này của con mèo lười nhà họ, cực kỳ đáng yêu quả thực rất muốn tiếp tục nhét cô vào ổ chăn, tốt nhất cất giấu vĩnh viễn không lấy ra nữa.

Song, xem sổ ghi chép của Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu bó tay, đành thành thật nhắc nhở: “Sáng nay em có tiết.”

“Có tiết?” Từ Tái Xuân bị Trương Nghiêu dọa như thế, giật mình một cái tỉnh táo. Đúng rồi, lãng phí một ngày cuối tuần với Trương Nghiêu, hôm nay là thứ hai, cô có lớp buổi sáng, hơn nữa còn là tiết của giáo viên giàu ý chí kiên cường và lòng hi sinh thích điểm danh. Nghe nói giáo viên này điểm danh một lần vắng mặt, cuối học kỳ sẽ trừ 10 điểm, điểm số ít ỏi của cô đâu có đủ trừ.

“Á á á á!” Từ Tái Xuân từ trên giường bật dậy, gương mặt khủng hoảng, “Giờ là lúc nào vậy?”

“8h15 rồi. Bữa sáng anh đã làm xong. Em lấy đồ đi, anh lái xe đưa em tới.”

Trương Nghiêu nói xong, ở một bên tìm quần áo cho Từ Tái Xuân.

Năm phút sau, Từ Tái Xuân cào mái tóc xốc xếch, sau đó ngậm một cái bánh bao được Trương Nghiêu túm lên xe.

Từ Tái Xuân ngồi trên xe, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua, trong lòng chỉ có thể cảm thán một tiếng, cũng may chỗ này gần trường, bằng không hôm nay cô nhất định bị muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện