(Phiên ngoại: Tạ Yến Qua — Đời này thật khó vẹn cả đôi)
Tạ Yến Qua từng là thiếu niên khinh cuồng, tự khoe khoang mình giỏi nhất nhân gian. Cô mẫu của hắn được sủng ái nhất hậu cung, tổ tiên đời đời đều là anh hùng trấn thủ núi non Đại Chu, hắn vốn là niềm kiêu hãnh của ông trời ban xuống từ khi mới lọt lòng. Tạ phu hỏi: “Con của ta, tham vọng của con là gì?” Hắn thu hồi kiếm trong tay, bông hoa đào trên kiếm gần như bất động, Tạ Yến Qua ngưng mi không đáp.
Sau đó cô mẫu uổng mạng, hai vị thúc phụ ngủ mãi trên chiến trường mười sáu châu Yến Vân, Tạ phủ khóc lóc tang thương, mười sáu châu Yến Vân rơi vào tay giặc. Vinh quang trăm năm không xê dịch của Tạ gia rốt cuộc cũng bị phủ một bóng râm. Tạ Yến Qua quỳ xuống trước linh cữu thúc phụ, hắn nhắm mắt lại, hắn biết, chí hướng của cuộc đời không phải là trở thành thiếu niên lang đệ nhất phong lưu, mà là vì tổ tiên đoạt lại những thứ đã mất kia.
Tính tình Tạ Yến Qua tùy tiện nhưng rõ ràng dứt khoát, dù cho sau này phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng chưa bao giờ hối hận về lần đầu gặp mặt đó. Hắn đi xuống từng bậc, gió thổi bay tấm mạng che mặt của thiếu nữ mười lăm tuổi, vừa vặn rơi xuống dưới chân hắn. Hắn nhặt lên, trên đời này nếu thật sự có chuyện quân tử lầm lỡ cả đời, vậy thì cũng nên có, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tú, chính là chuyện lầm lỡ cả đời này. Ánh mặt trời kia tựa như lưu ly, thiếu nữ dịu dàng đứng đó, từ cổ đến khuôn mặt đều có cảm giác mong manh xa cách. Tạ Yến Qua không nhận thức được tình yêu, kìm nén rung động trong lòng, còn lười nhác kiêu căng giống như ngày thường, quyến luyến nói một câu “Khuôn mặt thật đẹp”.
Cả đời hắn đã từng đi qua rất nhiều nơi, nhưng lại không thể nào quên được nơi rừng trúc xào xạc kia, hắn thấy Khương Tú, như gặp nữ thần.
Khương phủ ở thành Đông, Tạ phủ ở thành Tây, Tạ Yến Qua thường xuyên thúc ngựa băng qua hơn phân nửa Thượng Kinh, từ trước đến nay vận khí của hắn không được tốt lắm, mười lần thì chín lần không gặp được Khương Tú. Chỉ có một lần hắn ghìm cương ngựa dừng lại, trong lòng tràn đầy hồi hộp, nhưng còn muốn bày ra ba phần kiêu căng xa cách của công tử Tạ gia. Hắn chưa bao giờ khiến cho người ta yêu thích, cho nên cũng không thể trách thiếu niên lang này lỗ mãng, Tạ Yến Qua hắng giọng, buông mắt nhìn Khương Tú nói: “Đại tiểu thư Khương gia, lúc nào cũng tuân thủ quy củ, bước chân đều chính xác như thước đo. Ngươi tội gì phải khổ như vậy?”
Hắn là kiểu thiếu niên không biết lấy lòng cô nương, không an phận, nhưng lại thường xuyên uống trà trong cửa hàng thư họa ở góc hẻm gần Khương phủ. Hắn biết có một cô nương mi dài tóc mượt ngồi ở phòng bên cạnh, đôi khi gảy đàn tranh đôi khi chơi đàn hạc, âm thanh liên tục truyền đến bên này. Tạ Yến Qua luôn chống tay lên thái dương rồi cười. Năm mười bảy tuổi, hắn gặp Khương Tú, từ đó về sau trong ước nguyện lớn nhất cuộc đời của hắn liền có thêm một Khương Tú.
Thời điểm đẹp nhất là ở Hoa Dương Thành, Tạ Yến Qua được như ý nguyện kết thân với Khương gia. Thời điểm đẹp nhất để phát sinh rất nhiều chuyện, chẳng hạn như thành Yến Vân lại nổi lên can qua, chẳng hạn như có manh mối về nơi ở của công chúa.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, Khương Tú sắp cập kê, lúc hắn xuất chinh nói với nàng, bảo nàng chờ hắn, nói sẽ tặng cho nàng lễ vật quý giá nhất. Khi đó Tạ Yến Qua còn trẻ, còn không biết thế sự khó lường, lời hứa tốt nhất vĩnh viễn không bao giờ thực hiện được.
Sau khi đại chiến chấm dứt, hắn vội vã đón Thanh Linh trở về, dưới sự phục kích, không một thân tín nào may mắn thoát khỏi, hắn mang theo Thanh Linh may mắn chạy thoát, dọc đường đi lại bị truy sát không ngừng. Tạ Yến
Qua một đường thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp phải cảnh tuyệt vọng như vậy, khi đó bị quân địch liên tục đuổi gi.ết, Tạ Yến Qua mới hiểu được con đường tối đen như mực là như thế nào. Lễ vật cập kê mà hắn chuẩn bị là một chiếc vương miện lưu ly, của hồi môn của Bình Thành công chúa lưu lạc trong dân gian, do các nghệ nhân nổi tiếng khắp thiên hạ đúc thành, nhưng lại vỡ nát không chút lưu tình trong vũng m.áu.
Cả đời Tạ Yến Qua chỉ khóc một lần như vậy, hắn bò ra từ trong tuyết, ngã xuống dưới tuyết rơi đầy trời, nước mắt và máu cùng lúc ngấm vào băng tuyết, hắn cảm thấy một đời của mình đã vùi hết vào mùa đông, nhưng hắn lại nhớ tới còn có người đang chờ hắn. Nàng đứng ở dưới mái hiên kia, hoa rơi phủ đầy mặt đất, Khương Tú đang chờ hắn.
Nhưng phải làm sao đây? Làm sao ta có thể kéo nàng cùng đi trên con đường tăm tối ấy.
Hắn nghĩ như vậy, lại càng đau.
Mùa đông đó, tuyết rơi dày đặc. Tướng quân thiếu niên mười chín tuổi rơi lệ và m.áu, đưa ra một quyết định mà hắn không thể nào đau đớn hơn, nhưng không hối hận.
Trong mắt người không thèm để ý đếm số năm chẳng qua chỉ là một cái bấm tay, sau này Tạ Yến Qua từng có rất nhiều lần rơi vào cảnh tuyệt vọng, lại không bao giờ lộ ra dáng vẻ tuyệt vọng đến tột cùng như lúc trước nữa. Hậu sinh viết tiểu sử cho hắn, hỏi Tạ tướng quân thuận lợi cả đời, có gì tiếc nuối không? Hắn lắc đầu không nói.
Cả đời tiếc nuối hối hận, nhưng lại đau đớn đến không thể nói.
Hắn đau đớn khi cài trâm lên búi tóc vị hôn thê, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài của nàng, nàng nhỏ như vậy, dường như chỉ cần ôm nhẹ đã có thể ôm trọn vào lòng. Lúc đó hắn cười nói, trong lòng đã có chủ, hôn ước hãy bỏ qua.
Hắn từng tức giận vì gã công tử ăn chơi kia trêu ghẹo nàng, ăn mặc đẹp đẽ quất ngựa lướt qua nơi nàng cùng người khác chấm liễu tẩy mộc.
Hắn chỉ có thể nhung nhớ qua bức tranh lưu niệm mà hắn dùng mạng để đổi, “Ba xin vĩnh viễn cũng đừng gặp nhau” ở bên trong cũng đủ để giam cầm niềm vui cả đời của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn nàng bước lên kiệu hoa của người khác, không biết sính lễ lúc trước mình lấy danh nghĩa từ hôn mà đưa tới có trộn lẫn vào rương của hồi môn hay không. Hắn từng vô số lần nghĩ tới cùng nàng phu thê hảo hợp, cùng nhau bạc đầu, hiện giờ ngay cả nửa bước cũng không thể lại gần.
Từ trước đến nay hắn luôn giữ lời hứa, lời nói dưới ánh trăng cũng đều là sự thật. Hắn nói, mong nàng được như ý nguyện.
Năm hắn hai mươi bốn tuổi, cuối cùng cũng thu phục được mười sáu châu Yến Vân, đó vẫn là một mùa đông, nghe nói nàng sinh hạ một nữ nhi, như châu như ngọc. Hắn cũng thích nữ nhi, đoán được sẽ đáng yêu như Khương Tú.
Hắn đi chầm chậm trong tuyết, cuối cùng vẫn ngã trong tuyết. Hắn nhớ tới Khương Tú mười lăm tuổi, dịu dàng trong trẻo, xinh đẹp rực rỡ. Mười sáu châu Yến Vân đã thu phục, thanh danh của cô mẫu và thúc phụ đã lấy lại, nhưng hắn chưa bao giờ tuyệt vọng đến mức nhận ra rằng, hắn bị mắc kẹt trong mùa đông năm đó, không muốn ra ngoài lần nào nữa.
(TOÀN VĂN HOÀN)