Vũ Lâm quân và những đội khác không giống nhau ở chỗ họ là đội quân phòng vệ kinh thành, bị vây trong nơi cường quyền. Đã nhìn quen tranh quyền đoạt lợi, nhìn người người lừa gạt lẫn nhau nên họ cũng biết tự nhìn nhận được tình thế.
Vệ Tú đối đầu với Tấn Vương, trước chịu chút uất ức nhưng sau thì đã giành lại thế thượng phong, áp đảo khiến cho Tấn Vương không thể lên tiếng. Đây không chỉ trấn áp được Tấn Vương mà còn áp được tinh thần của toàn bộ Vũ Lâm quân trong điện.
Tấn Vương lo sợ nghi hoặc đều lộ ra, hoàn toàn không có sự uy hùng lúc ban đầu. Thậm chí, hắn còn có xúc động muốn trực tiếp giết chết hai người trước mặt nhưng hắn vẫn không dám. Tính mạng của Bộc Dương và Vệ Tú ở trong tay hắn nhưng tình hình ngoài cung, hắn không thể nắm chắc được. Hắn chỉ có thể trao đổi với Vệ Tú, không thì chỉ còn đường ngọc đá cùng nát.
"Ngươi muốn cái gì?" Tấn Vương lạnh giọng hỏi.
"Tấn Vương điện hạ như vậy là muốn nói chuyện với ta sao?" Vệ Tú nhìn quanh bốn phía, ý chỉ đám binh sĩ Vũ Lâm quân, cười nói.
Tấn Vương im lặng nhìn chằm chằm nàng, rất sợ nàng lại có thủ đoạn gì khác nên không dám lui binh. Vệ Tú thấy vậy mới chậm rãi lên tiếng.
"Tấn Vương điện hạ không sợ loạn quân tâm thì ta cũng không cần bận tâm nữa."
Lúc này, Tấn Vương mới chú ý tới, sắc mặt của Vũ Lâm quân trong điện không còn kiên quyết trấn định như trước nữa. Vệ Tú dứt lời thì bọn họ càng lộ ra ánh mắt né tránh, không dám đối diện Tấn Vương.
Nhà dột gặp mưa! Tấn Vương bắt đầu lo lắng để những người này tiếp tục lưu lại thì có thể sẽ bị Vệ Tú xúi giục. Mà chuyện tiếp theo là chuyện cơ mật, không phải tâm phúc của hắn thì không thể biết được, thời gian hắn chấp chưởng hai đội quân này còn khá ngắn, còn không dám tin tưởng họ hoàn toàn.
Một lát, Tấn Vương để cho bọn họ toàn bộ lui xuống, đóng chặt cửa điện, trong điện chỉ còn lại ba người bọn họ. Kiếm của Tấn Vương đã tra vào vỏ. Bộc Dương cũng đã tiến lên, quỳ xuống bồ đoàn trước linh vị của tiên vương. Bộc Dương và Tấn Vương theo thứ tự ngồi xuống, Vệ Tú đi chuyển tới bên cạnh Bộc Dương.
Vệ Tú nhìn Bộc Dương, Bộc Dương cũng thân thiết nhìn nàng, nhìn tới trên quần áo nàng có một chỗ bị kiếm đâm thủng nhưng không có vết máu mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong mắt Vệ Tú lướt qua một chút ý cười. Nàng nhìn thấy được sự nghi ngờ của điện hạ. Tiêu Ung là đại thần của triều đình, chỉ thuộc về triều đình, cho dù thế nào cũng không nên nghe mệnh lệnh của nàng, trong đó chắc chắn có nội tình. Nhưng điện hạ cũng không vội hỏi, cũng không lộ ra sự hoài nghi, điện hạ chỉ vì không hiểu rõ nên mới mơ hồ. Hơn nữa, điện hạ càng lo lắng cho nàng bị Tấn Vương đâm một kiếm, có bị thương hay không.
Vệ Tú cũng chỉ là một nữ nhân, nàng gặp nhiều chuyện đầy tàn khốc và máu tanh, cũng vì vậy mà nàng mới cứng cỏi hơn, càng lâm nguy càng không sợ, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhi mềm yếu.
Nhưng có được sự quan tâm và tin tưởng của Bộc Dương, nàng cảm giác nhưng chuyện mà nàng làm được hoặc trải qua đều rất đáng giá, nàng thậm chí có cảm giác là cho dù chân tướng lộ ra thì điện hạ cũng sẽ tha thứ nàng, tiếp nhận nàng.
Vệ Tú tin tưởng điều đó. Nàng nhìn Bộc Dương với ánh mắt dịu dàng nhưng khi quay qua Tấn Vương thì đã là sắt mặt khác hoàn toàn.
Tấn Vương không kiên nhẫn lên tiếng trước.
"Việc đã đến nước này, phải giải quyết như thế nào chắc phò mã đã có định liệu trước, chi bằng nói thẳng ra." Chung quy là hắn vẫn kiêng kị Vệ Tú nên lại bổ sung thêm một câu. "Lúc này, ta khuyên ngươi nên thành thực nói rõ một chút. Cho dù là ta sẽ thua nhưng cũng là chuyện của hai ngày sau, mà sự sống chết của các ngươi thì đang nằm trong tay ta!"
Tuy trong điện đã tắt nến nhưng vì nhiều năm đốt hương nên mùi hương vẫn chưa tan đi hết khiến cho lòng người bình thản hơn.
"Đã nói muốn bàn chuyện thì tất nhiên là sẽ chân thành." Vệ Tú giống như là bị không khí nơi này ảnh hưởng, giọng nói cũng hòa hoãn hơn.
"Ta muốn Huyền Giáp quân lui về, Tiêu Ung thoái vị, nhượng lại vị trí đứng đầu Kim Ngô vệ." Tấn Vương cũng an tâm hơn một chút, nói thẳng cái hắn muốn.
Yêu cầu này cực kì khắc nghiệt, Tấn Vương không hề yên tâm chỉ sợ Vệ Tú cự tuyệt, nhưng chỉ có vậy hắn mới có thể lên ngôi hoàng đế mà không còn lo hậu họa về sau. Hắn nhìn Vệ Tú, cố gắng thể hiện ra sự bình thản ung dung nhưng điều này trong mắt Vệ Tú cũng chỉ là phô trương thanh thế.
"Cái trước thì có thể, cái sau..." Vệ Tú hơi chần chừ, dừng lại một chút. Tấn Vương khẩn trương nắm chặt quyền, Vệ Tú nhìn hắn một cái rồi nói. "Cũng không phải không được."
Tấn Vương thở ra một hơi, trên mặt cũng có ý cười.
"Sau khi ta đăng cơ, hoàng muội vẫn đứng đầu các đại thần, lại ban thêm thực ấp vạn hộ để làm trao đổi, vậy được không?" Đây chính là muốn Bộc Dương hạ mình đứng dưới trướng của hắn.
Nghe ra thì cũng coi như là cục diện hai bên đều thắng.
Vệ Tú không nói được, cũng không nói không được, chỉ hỏi.
"Lấy gì làm bằng chứng?"
"Cái này đại diện cho mệnh lệnh của ta." Tấn Vương gỡ lấy ngọc bội đeo bên hông đưa cho Vệ Tú.
"Không đủ." Vệ Tú lắc đầu, không đón nhận.
Tấn Vương lộ ra sắc mặt chán nản, trừ cái này hắn cũng không có cái khác để lấy làm tin, chuyện tương lai khó có thể nói chính xác được. Huống chi trong lòng hắn vốn không muốn lưu lại hai người này, chờ sau khi hắn đăng cơ, hắn đương nhiên muốn đòi lại toàn bộ nhục nhã của hôm nay!
Hắn nhìn Vệ Tú, thấy nàng mang sắc mặt hiểu rõ ràng thì biết là nàng không tin những lời hắn nói.
"Lúc nãy, Tấn Vương điện hạ đã nói là phải thành thật nói chuyện, nhưng hiện tại xem ra là điện hạ không hề muốn nói thật." Vệ Tú lên tiếng.
So sánh hai bên thì phía nàng vẫn còn đang kẹt trong tình huống nguy cấp. Kế sách của nàng phải tới hai ngày sau mới có hiệu quả nhưng bây giờ Tấn Vương đã có thể xử lý các nàng rồi.
"Vậy ngươi nói xem!" Tấn Vương cũng tự hiểu điều đó, hắn trầm mặt nhìn Vệ Tú.
"Ta muốn công chúa sống, tôn vinh và phú quý vẫn như trước." Vệ Tú không từ chối mà đi thẳng vào vấn đề. Còn chuyện quyền lực, có hay không thì nàng cũng không ép buộc.
"Không nghĩ phò mã lại hiểu thời cuộc như vậy." Tấn Vương nghe hiểu ý của nàng thì cũng lộ ra nụ cười thật lòng. Nếu chỉ như vậy thì cũng không khó. Chẳng phải tiên đế cũng lưu lại Nhữ Nam Vương sao? Sau đó Tấn Vương lại hỏi tiếp. "Vậy còn ngươi?"
"Ta?" Vệ Tú mỉm cười, nàng rũ mắt nhìn xuống, phủi phủi vạt áo trên đầu gối, kéo thẳng nếp nhăn, lạnh nhạt hỏi lại. "Ngươi có thể để ta sống sao?"
Nụ cười trên mặt Tấn Vương càng lộ rõ hơn, đương nhiên hắn không thể. Chỉ cần hắn nghĩ tới Vệ Tú còn sống trên đời là hắn không yên lòng. Đừng nói là để nàng sống, cho dù để Vệ Tú rời khỏi điện này này, hắn cũng không