Lập Thu đã qua, trời bắt đầu trở lạnh.
Sau bữa tối, trời còn chưa tối hẳn. Vệ Tú ngồi trên xe lăn, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Bên ngoài đã không còn là một màu xanh tươi mát nữa, xen lẫn trong màu xanh đó là vài chiếc lá vàng, không lâu nữa thì cả vườn cây sẽ dần hóa thành lá vàng và rụng đi để lại cành khô.
Sắp tới là đợt thu hoạch vụ thu. Năm nay mưa thuận gió hòa, có thể bù đắp cho thiên tai năm trước. Vệ Tú suy nghĩ linh tinh vài thứ. Từ lúc nào mà nàng lại chú ý đến những chuyện mà nàng không cần quan tâm như vậy.
Bộc Dương ngồi cách nàng ấy vài bước, Vệ Tú nhìn ngoài cửa sổ, cả người cũng như đang tự do ngoài bầu trời, mà nàng nhìn Vệ Tú, chờ nàng ấy quay đầu. Tâm sự tràn đầy cõi lòng, vừa đến trước mặt Vệ Tú thì dường như mọi chuyện không còn quan trọng nữa. Nàng chờ Vệ Tú quay đầu nhìn mình, cho dù mất bao lâu cũng không để ý.
Tì nữ chậm rãi đi vào, châm đèn và rời đi mà không gây ra một tiếng động nào.
Vệ Tú vẫn luôn không quay đầu lại. Ánh mắt nàng vẫn luôn luôn hướng về bên ngoài cửa sổ, từ hoàng hôn tới đêm tối, khung cảnh xanh vàng lẫn lộn đều đã bị đêm đen bao phủ khiến cho người ta không thể nhận ra là lúc nào rồi.
Ở cùng một phòng, cùng lắm là cách nhau vài bước chân nhưng giữa đó lại là một tầng dày ngăn cách. Bộc Dương không qua đó được, Vệ Tú cũng không thể qua bên này.
Giữa các nàng vẫn cần phải có một sự kết thúc.
Qua một lúc lâu, Vệ Tú mới chậm rãi lên tiếng.
"Ta tên thật Trọng Mông, Trọng công là phụ thân của ta, ta vào kinh là có ý muốn báo thù. Đồng ý theo phò tá nàng là muốn mượn tay nàng để đạt được mục đích."
Lời vừa nói xong thì Vệ Tú cảm giác trái tim mình như hóa hư không, đau nhưng lại thoải mái. Nàng nhìn Bộc Dương, Bộc Dương cũng không có chút nào ngạc nhiên, càng đừng nói tới khiếp sợ, ngay cả sự đau lòng ở đáy mắt cũng được che giấu cẩn thận, không hề để lộ chút nào.
Vệ Tú cũng hiểu rõ, Bộc Dương đã biết trước rồi. Nàng cúi đầu cười cười, hóa ra là đã biết rõ mọi chuyện rồi. Sự khác thường mấy ngày nay của Bộc Dương cũng hợp lý, lời nói dối của nàng với mình cũng đã có lời giải thích, đồng sàng dị mộng không phải chỉ mình nàng.
"Không biết bệ hạ có gì muốn hỏi không?" Vệ Tú ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên nhìn lại, dùng giọng nói vẫn luôn bình thản của nàng lên tiếng hỏi.
Lời nói dối một khi bị vạch trần, hai người giống như đều đã lột trần bản thân mình. Bộc Dương nhìn vào mắt Vệ Tú, giống như nhìn thấy một người xa lạ, không phải là bộ dạng ôn nhu như bình thường. Những tình cảm ôn như mấy năm nay đều đã theo một câu nói của nàng trôi đi sạch sẽ. Lòng Bộc Dương đau như dao cắt nhưng đã đến nước này thì Tú Tú cũng không muốn nhìn nàng cuồng loạn.
"Đầu tiên, cái chết của tiên đế có liên quan tới nàng không?" Bộc Dương cũng học theo nàng giữ thái độ bình tĩnh lên tiếng.
Nàng ấy đã điều tra đến đây rồi sao? Vệ Tú nghiêng đầu nhìn Bộc Dương, khóe môi nàng kéo lên thành một nụ cười, hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ bệ hạ cho rằng ông ta không nên chết sao?"
Bộc Dương dùng hết toàn lực của mình để ép tất cả nước mắt muốn trào lên vì lời này của Vệ Tú. Thù hận của hai nhà đơn giản như vậy mà bị vạch trần. Nàng buộc chính mình không nhìn tới ánh mắt lạnh như đao của Vệ Tú, không để ý đến sự đối nghịch, sự thù hận của nàng ấy, chỉ cố chấp lên tiếng hỏi.
"Nàng chỉ cần trả lời, tiên đế có phải do nàng giết hay không?" Nàng không biết là ánh mắt của nàng đã đỏ lên, cũng không phát hiện giọng nói của mình gần như nghẹn ngào.
"Tiên đế vẫn luôn ở trong cung, ta vốn không có bản lĩnh này. Là Tấn Vương tự tay hạ độc, ta cùng lắm chỉ là đứng nhìn mà thôi." Vệ Tú đưa mắt nhìn qua chỗ khác, không tiếp tục nhìn nàng.
Trên đường hồi cung, Vệ Tú đã từng nghĩ, nếu bản thân nàng chưa từng yêu Hoành Nhi, nếu đến giờ nàng chỉ là lợi dụng Hoành Nhi thì khi nói rõ mọi chuyện nàng sẽ đối mặt như thế nào?
Nàng không thể không để ý đến vong linh của người thân mình, cứ một mực ở bên cạnh Hoành nhi như vậy được. Hơn nữa, đã có ngăn cách thì cũng khó thu lại được, giữa hai người đã không còn có thể trở lại như trước được nữa.
Một khi đã như vậy, cần gì khiến cho Hoành nhi mang theo một chút hoài niệm làm gì, nên cắt đứt đoạn duyên phận này ở đây thôi.
Thấy Bộc Dương nhẹ nhàng thở ra, trong lòng Vệ Tú cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu. Cái chết của tiên đế do Tấn Vương động tay, Hoành nhi muốn tra thì chắc chắn sẽ tra được, vẫn còn dấu vết để tra rõ mọi chuyện, không thể lầm được. Chỉ có lòng mình là có thể giả vờ mà thôi. Nàng sẽ dùng sự giả dối của mình để làm cho Hoành nhi nghĩ rằng nàng là một người không đáng.
"Thứ hai, nàng có thật lòng với ta hay không?" Bộc Dương đi tới bên cạnh nàng, cúi người đối diện với nàng.
"Nếu đổi lại là bệ hạ, người có động lòng với kẻ thù hay không?" Vệ Tú giống như là đang nghe được một chuyện cười, nàng khẽ cười thành tiếng, nhìn Bộc Dương lắc đầu, lại giống như càng thấy buồn cười hơn.
"Có, nếu đó là nàng, thì ta sẽ động lòng." Bộc Dương giống như không hề nhìn thấy sự châm chọc của nàng, cũng không nhìn thấy thù hận của nàng.
Vệ Tú ngạc nhiên, Bộc Dương đưa tay vuốt ve má nàng, ánh mắt dịu dàng nhìn Vệ Tú. Trên môi nàng lộ ra một nụ cười mà ai nhìn thấy có lẽ đều cảm thấy chua xót, nhưng nàng chưa từng lui bước, cũng không có dao động, dịu dàng nói.
"Tú Tú, có thể được gả cho nàng là chuyện tốt nhất mà đời này ta đã làm. Nàng từng nói muốn cùng ta trải qua một đời này, đó là lời hứa hẹn tốt đẹp nhất mà ta từng nghe. Ta biết nàng hận ta, hận Tiêu gia, những lời đó có chăng cũng chỉ là lời nói dỗ ngọt ta mà thôi." Nước mắt mà Bộc Dương cố gắng nén lại, cuối cùng cũng không thể giữ được mà trào ra. "Nhưng đối với ta thì những lời đó đều là thật, ta thật sự muốn cùng nàng đi hết kiếp này."
Đã đến nước này, nàng muốn nói hết những lời trong lòng mình, cho dù biết chắc lúc này nói ra cũng chỉ đổi được những lời chê cười lạnh lùng của Vệ Tú nhưng nàng vẫn nói hết. Giữa các nàng, là nàng động tâm trước, đến cuối cùng vẫn là nàng cố giữ lại tình cảm này.
"Tú Tú, đến hiện tại, nàng có thể nói với ta một lời thật lòng không, nàng có từng yêu ta không?" Vành mắt Bộc Dương cũng đỏ lên, trên mặt đẫm lệ, nàng cố ý muốn tìm được một câu trả lời của Vệ Tú.
Vệ Tú nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Bộc Dương, ngón tay của nàng chạm vào trên da của nàng ấy, mềm mại và trơn mịn làm cho nàng luyến tiếc. Đây chính là ánh sáng của nàng, đây là sự ấm áp duy nhất trên con đường nhân sinh đầy đau khổ của nàng. Nàng ấy vẫn chói mắt như vậy, như ánh mặt trời giữa mùa đông, khiến cho nàng cảm thấy như được cứu rỗi. Nhưng hôm nay, nàng sẽ phải tự tay đẩy nàng ấy đi. Từ nay về sau, nàng chỉ còn lại một mình, bước trên đường nhân sinh không hề vui vẻ này.
Bộc Dương cảm thấy vui mừng, sắc mặt nàng đã hơi cương cứng lại, cũng không hề nhúc nhích, chỉ để mặc tay Vệ Tú vuốt ve mặt mình. Ánh mắt của nàng dần mở lớn, có chút lo lắng nhưng lại mang vẻ chờ mong nhiều hơn.
Lòng của Vệ Tú cũng theo đó mà nhảy lên, giống như các nàng đã phá tan một tầng ngăn cách này, không hề có khoảng cách nào, không còn vướng mắt mà ở cùng một chỗ. Luôn là như vậy, Bộc Dương có thể dễ dàng kích thích đến tận đáy lòng nàng.
Nàng không kìm được mà nghĩ tới nếu thật sự có ngày như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng điều nàng có thể làm cũng chỉ có thể là tổn thương tình cảm của người nàng yêu. Ánh mắt Vệ Tú dịu dàng hơn, nhưng không giống như sự dịu dàng của lúc trước mà ngược lại giống như ẩn chứa sự vui vẻ tàn khốc.
"Tình thế lúc đó không thể không lấy ngươi, ta đến bây giờ vẫn còn cảm thấy nhục nhã. Đêm tân hôn hôm đó, đột nhiên tiên đế phát bệnh lại có thể khiến ngươi không thể