Hoàng phu trúng tên, đang cực kì nguy hiểm, không một người nào nghĩ là nàng sẽ sống sót.
Hơn nữa, những người ở đây đều biết rõ nguy hiểm trong đó.
Chu thái y rối loạn ngay tại trận, trong đầu như bị đánh một búa vào đầu, đầu ông vang lên ong ong. Ngay cả đi đường ông cũng đi không vững, nghiêng ngả lảo đảo quỳ xuống trước người Vệ Tú, dò thử hơi thở của nàng nhận thấy tim đập chậm nửa nhịp, lập tức bắt mạch cho nàng.
Bộc Dương gần như vỡ òa ra, Vệ Tú dựa vào lòng nàng, hai mắt nhắm nghiền, không có một chút sức sống nào giống như nàng ấy vĩnh viễn sẽ không mở mắt nhìn thế gian này lần nữa.
Bộc Dương chỉ có thể dùng một tia hy vọng của mình để kéo lại lý trí, nàng nhìn thái y chằm chằm, hai mắt đỏ hồng, đến hỏi cũng không dám hỏi.
Chu thái y bắt mạch xong thì lại kiểm tra miệng vết thương, ông hạ giọng nói.
"Còn mạch đập..."
Bộc Dương chợt như được ban sinh mệnh mới, đôi mắt đỏ bừng lộ ra ánh sáng, gấp gáp lên tiếng.
"Mau, mau cứu!"
Nàng dứt lời, lập tức nhớ đến nếu muốn cứu thì không thể ở đây mà cần đặt Vệ Tú nằm xuống. Không biết Bộc Dương lấy sức lực ở đâu, nàng ôm lấy Vệ Tú đi thẳng vào trong, hoàn toàn không thấy sắc mặt trắng bệch của Chu thái y.
Tuy hoàng phu có mạch đập nhưng mạch đập rất yếu, như là một ánh nến sắp tàn trong gió, tùy lúc đều sẽ tắt ngúm. Nếu là người bình thường, trên ngực trúng một mũi tên, hơn nữa là dữ nhiều lành ít, huống chi sức khỏe hoàng phu vốn yếu.
Nhưng mà chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể toàn lực cứu chữa thôi.
Chu thái y cắn răng đi nhanh theo, phân phó cho hạ nhân chuẩn bị những vật dụng cần thiết để rút tên.
Vệ Tú nằm thẳng trên giường, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch thì trông nàng ấy chỉ như đang ngủ mà thôi. Bộc Dương canh giữ bên cạnh, nàng nắm chặt một chút cơ hội chữa trị này như muốn bảo vệ một chút ánh sáng đang dần chìm trong bóng tối vô tận.
Những vật dụng cần thiết đều đưa tới cùng lúc, mấy người hạ nhân đều đi như bay, không một người nào dám chậm trễ.
Mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị đầy đủ, Chu thái y cũng không dám mời bệ hạ rời đi. Thấy một tì nữ bên cạnh thì lập tức ra lệnh.
"Đóng cửa."
Nữ tì đó chính là A Diệp, nàng lập tức đi đóng cửa rồi quay trở lại đợi lệnh. Đến lúc này, nàng cũng không còn ngại ngần chuyện bản thân sợ bệ hạ, chỉ sợ là thiếu gia của mình có bất trắc gì thôi.
Mũi tên ghim trên ngực, may mà tên thích khách bắn tên bị Vũ Lâm quân đánh động nên lúc buông tên cùng không có nhiều lực lắm, nếu không sợ là mũi tên đã xuyên qua người Vệ Tú rồi. May mắn hơn là vết thương lệch lên trên mấy phần, nằm ở dưới vai, không phải ghim thẳng vào tim.
Nhưng dù vậy, vẫn khó có thể nói là lành hay dữ.
Chu thái y cầm kéo cắt phần đuôi mũi tên, Bộc Dương lui qua một bên cũng không nói gì để tránh làm nhiễu loạn thái y cứu người.
Vào đông nên y phục mặc trên người cũng nhiều, máu còn chưa thấm đến bên ngoài. Thái y cắt lớp y phục để nhìn có thể nhìn thấy vết thương. Từng lớp y phục cởi ra, đến tầng cuối cùng thì ông bắt đầu cảm thấy không đúng, sự hoảng sợ lộ rõ trên mặt của ông.
Ông theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn phía Bộc Dương. Bộc Dương chỉ kiên định nói ra hai chữ.
"Cứu nàng."
Chu thái y vội vàng lấy lại bình tĩnh, không hề lo lắng những chuyện khác nữa.
Mũi tên có móc ngược, không để rút mạnh ra được, sẽ khiến miệng vết thương bị xé mở ra. Chu thái y lại cầm dao nhỏ, mở rộng vết thương từng chút một. Máu tươi lập tức trào ra. Trán Chu thái y lấm tấm mồ hôi, ông chuyên tâm với công việc hiện tại của mình, tiếp tục mở rộng miệng vết thương.
A Diệp đứng một bên thay khăn liên tục, một thau nước ấm nhanh chóng biến thành thau máu loãng, trong phòng cũng tràn ngập mùi máu tanh khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn.
Trong lòng Bộc Dương lạnh lẽo cực kì, đau đớn cắt da thịt như vậy, ai có thể nhịn được chứ, mà Vệ Tú đến cả một chút phản ứng cũng không có, nàng ấy vẫn nhắm mắt, không hề lộ chút cảm giác đau đớn nào, ngay cả chân mày cũng không nhíu một lần, giống như thân thể của nàng ấy còn ở đây nhưng hồn phách của nàng đã sớm rời đi rồi.
Miệng vết thương được mở rộng ra từng chút một, có thể thấy được một chút xương trắng đã lộ ra và một chút vụn thịt, mũi tên cũng dần lộ ra. Thái y bỏ dao, rút tên ra. Ngay trong khoảnh khắc đó, máu lập tức chảy như nước tràn ra ngoài.
Chu thái y vội vàng lấy nước rửa qua một chút lại dùng kim châm khâu lại dần dần, sau đó rắc bột thuốc, rồi dùng lụa mỏng băng lại, coi như miễn cưỡng cầm máu.
Mũi tên được lấy ra nhưng Chu thái y vẫn không thấy thoải mái chút nào, sắc mặt của Bộc Dương cũng không tốt lên bao nhiêu.
Mất máu quá nhiều, lại trúng tên thì quả thực khó mà nói được.
Vệ Tú càng yếu hơn nhưng mà có mạch đập thì vẫn còn hy vọng.
"Nơi này dù sao cũng không bằng trong cung, dược liệu cần thiết cũng không có đầy đủ, đợi ngày mai, nếu hoàng phu ... nếu ... " Chu thái y cung kính nói, ông ngẩng đầu nhìn ánh mắt Bộc Dương rồi lại cúi đầu, nuốt xuống hai chữ "rời đi", uyển chuyển nói "Nếu hoàng phu có chuyển biến tốt hơn thì nên lập tức hồi cung."
"Khanh châm chước dùng thuốc." Bộc Dương gật đầu, cố gắng trấn định.
Thích khách vẫn chưa bắt được, tuyết rơi khắp núi, không dễ chạy thoát nhưng cũng không dễ bắt được. Huống chi, trên núi chỉ có hơn mười vũ lâm quân, cũng khó mà lục soát toàn bộ Mang Sơn. Bộc Dương cũng không tức giận, nàng bây giờ cũng không lo được tên thích khách đó, trong lòng nàng chỉ lo lắng cho sự sống của Vệ Tú mà thôi.
Vệ Tú vẫn không nghe được lời cầu nguyện của nàng. Mạch đập của nàng ấy vẫn luôn yếu ớt dường như có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng mà đã đến nước này thì chỉ có thể mặc cho số phận, cho dù là thần y thì cũng bó tay chịu trói mà thôi.
Bộc Dương vẫn luôn canh chừng bên cạnh giường, một bước không rời.
Miệng vết thương không thể gặp gió, bên trong phòng vẫn tràn ngập mùi máu tanh. Bộc Dương cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Thời gian chỉ mới một chút như vậy mà lại giống như đã rất lâu rồi. Bộc Dương ngồi một mình bên cạnh, nắm tay Vệ Tú, thỉnh thoảng thăm dò mạch đập của nàng ấy.
Vào đêm khuya, mạch đập của Vệ Tú càng lúc càng yếu, gần như khó mà dò được nữa rồi, Bộc Dương cũng vì vậy mà càng hoảng hốt. Chu thái y cũng túc trực ở trong phòng, đêm dài từ từ trôi qua, yên lặng đến đáng sợ. Sự sợ hãi theo chân mỗi người, chỉ có Vệ Tú đang nằm ở đó là không hay không biết gì. Nàng ấy không có sợ hãi, cũng không có mong chờ, không vui mừng, cũng không thất vọng. Nàng ấy không biết trong lòng Bộc Dương lo lắng, nàng ấy chỉ im lặng mà nằm ở nơi đó mà thôi.
"Tú Tú..." Bộc Dương nhẹ giọng kêu lên nhưng lại không nói tiếp lời nào. Nàng chỉ nắm lấy tay Vệ Tú, nhẹ nhàng gọi nàng ấy.
Vệ Tú tất nhiên không trả lời. Bộc Dương vẫn nhẹ nhàng mà gọi một tiếng, sắc mặt ôn nhu, giọng điệu quấn quýt si mê.
Chu thái y nhìn cảnh này, trong đầu xuất hiện sự hoang tưởng, nếu thật sự hoàng phu cứ như vậy mà rời đi, bệ hạ cũng sẽ không an táng mà lưu giữ nàng ấy lại, dù chỉ là một cái xác chết thì bệ hạ