Phủ đệ này là Bộc Dương tự mình chọn, các nơi đình đài xây lên cũng là theo quy chế không có chỗ nào không ổn. Cửa này cũng như vậy.
Bộc Dương lại nhìn một lúc, chân mày hơi chau lại. Vệ Tú đã đi xa, nàng cũng không thể cứ đứng ở đây lâu. Nếu như cửa không có điều gì khác thường, vậy làm cho tiên sinh thất thố cũng chỉ do chính phủ đệ này mà thôi.
Cung nhân xung quanh đều là tâm phúc Bộc Dương mang theo trong cung ra ngoài, nàng gọi một tiếng.
"Tần Khôn"
Lập tức có một tên thái giám đã bước lên, khom người, ứng tiếng.
"Điện hạ?"
Bộc Dương ngoắc bảo hắn đưa lỗ tai lại, nàng ghé vào lỗ tai hắn phân phó vài câu. Tần Khôn lưu ý nghe xong, thấy công chúa không có nói thêm gì nữa mới hành lễ.
"Thần sẽ đi thăm dò."
Bộc Dương gật đầu. Bên ngoài cung quả nhiên tự tại hơn trong cung rất nhiều. Bộc Dương đưa Vệ Tú tới nơi ở mới của nàng ấy, sân viện mà nàng cố ý trùng tu, đồ dùng, vật trang trí bên trong đều đầy đủ, thanh tú, ý nhị ưu nhã.
Bậc cửa thì làm bằng phẳng, bậc thang thì đổi thành dốc nghiêng, giường chỉ cao ngang bằng xe lăn, độ cao của tủ bát hay những thứ khác đều được điều chỉnh để Vệ Tú có thể với tay lấy được. Nhìn toàn bộ căn phòng đều theo kiểu thấp thấp cổ xưa, cũng phù hợp với phong thái ôn thuận quân tử trên người Vệ Tú.
Làm được tới mức này, có thể nói là bỏ ra rất nhiều công sức.
Trong lòng Bộc Dương có chút chờ đợi được thấy nụ cười hài lòng khi Vệ Tú nhìn thấy được tâm ý của nàng. Vệ Tú quả thật nở nụ cười, vừa ôn hòa lại chân thành tha thiết, chỉ là sắc mặt nàng vẫn là tái nhợt. Trong ánh mắt ẩn sâu nét ủ rũ, vì vậy càng khiến cho nụ cười trên môi Vệ Tú hiện tại lại có chút hư ảo.
Bộc Dương có chút thất vọng, thấy Vệ Tú quả thật là mệt mỏi thì dời lại tiệc tẩy trần, chỉ dặn nàng nghỉ ngơi nhiều, có việc thì ngày mai nói chuyện tiếp.
Vệ Tú suy nghĩ một chút cũng lên tiếng đáp lại.
"Cũng tốt. Hôm nay, điện hạ cũng mệt mỏi rồi. Nơi này, ..." Vệ Tú hơi dùng lại một chút, nhìn xung quanh rồi mới quay lại nhìn Bộc Dương chăm chú, lên tiếng tiếp tục. "Điện hạ cũng đã bỏ ra không ít tâm tư và công sức. Điện hạ cũng sớm nghỉ ngơi đi."
"Tiên sinh thích là tốt rồi." Bộc Dương cười khẽ. Một chút thất vọng vừa rồi lại chỉ vì mấy lời nói này mà biến mất không chút tắm hơi.
Bộc Dương nói xong cũng cáo từ rời đi.
Dù sao, trong mắt mọi người thì Vệ Tú vẫn là nam tử, nam nữ khác biệt. Vì vậy nên tẩm điện của Bộc Dương cũng cách sân nhỏ của Vệ Tú khá xa. Nàng trở về, thay một thân xiêm y, một tiểu tì nữ đã tiến lên dâng bữa tối đến.
"Tần Khôn trở lại chưa?" Bộc Dương hỏi.
"Tần tự nhân chưa về." Tì nữ cung kính trả lời.
Bộc Dương phất tay ý bảo nàng lui ra. Trong lòng nàng luôn có một chút bất an. Sự khác thường của tiên sinh mấy ngày gần đây khiến nàng chú ý. Nàng có cảm giác là sự thất thố của tiên sinh chắc chắn có liên quan tới thân thế của nàng.
Còn về chuyện Vệ thị ở Tiếu quận, có lẽ chỉ để che dấu mà thôi, vốn không phải là sự thật.
Bộc Dương tùy tiện dùng chút bữa tối rồi nằm trên ghế quý phi đợi Tần Khôn trở về, đồng thời cũng nhớ lại từng chút sự thay đổi của Vệ Tú lúc chiều. Sức lực khi Vệ Tú nắm chặt tay nàng, cả người lại vô lực tựa vào người nàng cũng với những lời nói giải thích đó. Mỗi một thứ, mỗi một việc đều không có gì không ổn, thân thể Vệ Tú vốn yếu, ngồi xe ngựa lắc lư cả một quảng đường dài thì mệt mỏi là chuyện thường tình thôi. Nhưng Bộc Dương càng nghĩ càng có cảm giác Vệ Tú như đang che giấu điều gì.
Phía Vệ Tú, nàng cũng đang dùng bữa tối. Thị nữ thấy nàng dường như không ăn được một chút cơm canh nào, không thể không lên tiếng khuyên nhủ.
"Cho dù ra sao thì chủ nhân cũng nên ăn một chút."
"Đưa ta đi rừng trúc phía sau." Vệ Tú phất tay áo ra lệnh.
Thị nữ trong nhất thời cũng không biết nên nói gì nữa, trong mắt thị nữ đó hiện lên một chút bi ai. Thị nữ đi lấy một kiện áo hồ cừu khoát lên người Vệ Tú, còn định khom người giúp nàng buộc lại thì nàng đã buộc xong, che lại một bên góc áo, Vệ Tú lên tiếng.
"Đi thôi."
Rừng trúc cũng ở ngay bên cạnh, vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy. Nơi này đã được tu sửa lại rồi, cỏ dại cùng với mấy nhánh cây vụn được dọn dẹp sạch sẽ, như thế đã khiến cho rừng trúc trở lại như trước.
Vệ Tú không vào rừng mà chỉ đứng bên ngoài lẳng lặng xem. Gió thổi qua để tiếng xào xạc vang vọng trong mảnh rừng, gương mặt tái nhợt của nàng từ từ hiện lên một chút hồng nhuận, sau đó là một trận ho liên tục như muốn ho ra hết cả tim phổi.
Thị nữ khẩn trương vuốt lưng cho nàng.
Vệ Tú ho tới mức nước mắt đều không kiềm được rơi xuống, nàng lắc đầu, vất vả một lúc mới dừng lại được, đôi môi hồng lên như muốn chảy máu.
"Ngươi đừng lo, khi ta vừa bước chân lên con đường này, ngày này chắc chắn là phải tới."
Đôi mắt trong suốt của thị nữ chỉ vì một câu nói này của nàng mà hơi đỏ lên. Vệ Tú không nhìn thấy, trong mắt nàng hiện tại chỉ còn lại một mảnh rừng trúc này. Nơi này là nơi mà phụ thân nàng thích nhất, toàn bộ trúc trong vườn này, mỗi một gốc đều do tự tay phụ thân vun trồng.
Vệ Tú đẩy xe lăn đi tới gần rừng trúc, những cây trúc này, cành lá xum xuê, xanh tốt, cho dù là đang lúc cuối thu cũng vẫn vươn cao một màu xanh biếc. Nhưng trong mắt nàng lúc này lại như thấy được hình ảnh nơi này nhuộm đầy máu của người thân, một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt của Vệ Tú, nàng đưa tay vuốt ve thân trúc, cảm giác lạnh lẽo theo lòng bàn tay nàng từng chút một thấm dần vào toàn thân, làm cho cả người nàng phát lạnh.
Đã qua nhiều năm như vậy, cha mẹ và huynh trưởng đều đã vùi thân nơi đất lạ, chỉ còn lại một mình nàng còn sống nhưng chỉ như cô hồn dã quỷ, phiêu linh trên thế gian này.
Vệ Tú nhìn chăm chú nơi này, một nơi cùng nàng trải qua bao nhiêu vui sướng, cũng tại nơi này trải qua càng nhiều đau khổ hơn. Đầu lâu rơi xuống, máu chảy thành sông. Xe lăn của nàng mỗi khi nhích lên một chút là giống như lăn qua mỗi một xác chết của một người !
Năm đó, chính là năm dồn hết huyết lệ của đời nàng.
"Chủ nhân!" Thị nữ bất an bước nhanh lên phía trước.
Vệ Tú thấy được sự kinh hoàng trên khuôn mặt nàng, bất giác nở một nụ cười lạnh lẽo.
"A Dung, ngươi không vui sao? Nơi này mặc dù đã hoàn toàn thay đổi nhưng cũng từng là nhà của chúng ta. Chúng ta về nhà rồi."
Bộc Dương không yên lòng ngồi dậy, càng nghĩ nàng càng cảm thấy bất an, nàng đi qua đi lại trong phòng, trời bên ngoài đã tối, sắp tới thời gian giới nghiêm, không cho phép đi lại trong đêm. Sau giờ giới nghiêm thì trên phố cũng không còn người. Bất luận có điều tra được gì hay không thì Tần Khôn cũng phải quay lại rồi chứ.
Bộc Dương thong thả bước tới trước mái hiên, nhìn thấy ánh đèn lồng đang tiến lại gần, sắc mặt nàng có chút chấn động.
Vệ Tú trở lại phòng, trên người toàn là khí lạnh. Thị nữ nhanh chóng rót một ly trà nóng mang tới.
Vệ