Sorry, nhớ hôm qua có bấm up rồi mà sao nó hiện lên trang trắng bóc >.<
Nay up lại lần nữa.
----------------------------------------------------------------------
Khí trời vào đông, một năm cũng sắp qua rồi.
Từ lúc ở đi Tây Sơn về, mỗi ngày Bộc Dương đều ghé qua tiểu viện của Vệ Tú giống như là nhàn tản không có việc gì để làm. Vệ Tú cũng không đuổi nàng, nàng muốn tới thì tới.
Hôm đó là một ngày tháng chạp.
Thời tiết càng lúc càng rét lạnh, nước sông cũng không còn chỗ nào có thể đóng băng nữa. Hai chân Vệ Tú lạnh cóng, trong xương như có hàng ngàn con trùng bò qua bò lại, cắn xé mỗi khớp xương khiến nàng đau đớn không chịu được. Cho dù là bình thường trong phòng đốt chậu than cũng không làm cho tình trạng này giảm bớt chút nào.
A Dung đổi một chậu than mới, vừa ngẩng đầu đã thấy Vệ Tú đang nhíu mày, biết chắc hai chân nàng đang đau. Những năm qua, Vệ Tú đều phải chịu đựng tình trạng này. Lúc có người ngoài, Vệ Tú luôn kiêng trì nhẫn nại, quay lưng đi, lúc chỉ còn một mình mới thể hiện cảm giác thật của bản thân.
"Tiên sinh..." A Dung muốn nói lại thôi, đau lòng là chuyện đương nhiên nhưng biết đây là vết thương ở chân nàng đã có từ lâu, mỗi năm đều tái phát mà không có cách nào chữa khỏi.
Vệ Tú đang cúi đầu suy nghĩ, muốn dời sự chú ý của mình sang chỗ khác, nghe lời A Dung gọi thì ngẩng đầu nhìn nàng. Nhìn thấy nét u sầu trên mặt A Dung thì nàng đã hiểu nàng ấy nghĩ cái gì, chỉ cười một cái, nhẹ giọng trấn an.
"Không cần lo lắng, đợi mùa đông qua thì sẽ tốt lên thôi." Giống như người chịu đau không phải là nàng mà là A Dung.
Mắt A Dung đỏ lên, đã mấy năm rồi mà nàng vẫn chưa thể quen được. Qua khỏi mùa đông, tới mùa xuân ấm áp nhưng lại gặp ngày mưa dầm, hai chân tiên sinh cũng không tốt hơn bao nhiêu so với bây giờ. Những ngày trời âm u, hai chân tiên sinh sẽ cực kì đau đớn, không có cách nào trị hết. Ngày qua ngày như vậy, một năm rồi lại một năm vẫn tiếp tục không có điểm bắt đầu.
Vệ Tú có lòng an ủi những lời ra khỏi miệng cũng không có nhiều tác dụng lắm, có nói nhiều hơn cũng chỉ phí công mà thôi nên chỉ thản nhiên nói một câu.
"Lát nữa công chúa tới thì đừng để nàng nhìn ra điều gì."
A Dung vội vàng xoay lưng lau mắt.
Vệ Tú quay đầu nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, chịu đựng cơn đau như kim châm trên chân, nghĩ tới những chuyện khác.
Không lâu sau thì Bộc Dương tới. Tay nàng cầm công báo, đi tới từ trong gió tuyết.
Chân mày Vệ Tú giãn ra, vẻ mặt trở lại vẻ tự nhiên ban đầu, chỉ là hai tay không tự chủ được vẫn nắm chặt trên đầu gối, cố gắng dùng sự ấm áp nhỏ nhoi từ lòng bàn tay để hai chân có thể thoải mái một chút.
Bộc Dương bước nhanh vào trong phòng, tuyết vẫn còn bám lại trên người nàng chưa tan hết, khuôn mặt lạnh lùng. Tay Vệ Tú đang đặt trên đầu gối hơi khựng lại một chút, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn Bộc Dương ngồi xuống trước mặt nàng.
Sự ấm áp trong phòng khiến cho hơi lạnh trên người Bộc Dương tan rã. Sau khi ngồi xuống, nàng cũng bình tĩnh được một chút, công báo trên tay nàng được đưa cho Vệ Tú.
"Hà Tây Tiên Ti, tộc người Khương nổi loạn, chiếm cứ cả một huyện, tới khi bọn người Khương Hồ đó giết sạch người Hán trong thành, Thứ sử địa phương mới biết được chuyện này."
Vệ Tú vừa nghe vừa mở công báo mà công chúa đưa tới nhìn sơ một lượt, ánh mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.
"Hiện tại là mùa đông, trời lạnh giá rét sẽ không tiện cho việc hành quân. Nhưng nếu không nhanh chóng tiêu diệt đám Khương Hồ này thì mùa xuân năm sau sợ sẽ thành đại họa."
Năm nay thu hoạch không tốt, Hung Nô ở tái ngoại cũng bị thiên tai, cuộc sống cũng kham khổ. Nếu Hung Nô biết được đất nước không ổn đương nhiên sẽ thừa cơ quay lại cắn ngược một cái. Đến lúc đó Tây Bắc sẽ chịu nội loạn cùng với giặc ngoại xâm, càng khó bình định.
Bộc Dương cũng hiểu rõ kết quả này. Buổi triều sáng nay, Hoàng đế tức giận, quần thần cũng rối rít hiến kế giải quyết. Nhớ lại tình cảnh trên chính điện sáng nay, Bộc Dương cũng hơi thả lỏng nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Vệ Tú có vẻ buồn rầu nhưng không có lo lắng liền hỏi.
"Tiên sinh hình như đã tính đoán được?"
Ánh mắt rất tốt. Tờ công báo mỏng manh như lông vũ, nhẹ nhàng bay tới trên bàn. Vệ Tú đưa mắt nhìn Bộc Dương, cũng không có ý định gạt nàng.
"Chuyến đi Tây Sơn lần trước, điện hạ có nói với ta chuyện công báo có đề cập tới Thứ sử Lương Châu, Khiên Vũ, giết một nhóm lưu dân, ta có cảm giác sẽ xảy ra chuyện."
Nghe Vệ Tú nói về chuyện này bằng giọng nhẹ tênh, Bộc Dương hơi trầm mặc, một lát sau nàng mới lên tiếng.
"Tiên sinh đã có dự cảm như vậy, tại sao không nói với ta, ngươi có biết lần này có bao nhiêu người Hán phải chết dưới đao của đám người Khương Hồ đó." Nàng khắc chế giọng điệu của mình không thể hiện thái độ bác bỏ quá mức, song lời nói của nàng vẫn mang ý tứ chỉ trích khó có thể che đậy được. Thấy Vệ Tú vẫn là thái độ hờ hững như vậy, Bộc Dương hơi mím môi. "Khiên Vũ đang điều binh bao vây diệt trừ, đến nay bọn người đó tác loạn đã hơn một tháng. Với bao nhiêu đó thời gian, người Hán chết dưới đao của bọn người đó sợ đã lên tới mấy vạn. Nếu tiên sinh nói sớm thì chuyện này đã không cần đổ máu."
Mấy vạn mạng người! Ai có thể thờ ơ chứ.
Bộc Dương tức giận, nhất là sau khi biết được thảm kịch này có thể ngăn cản được.
Vệ Tú vẫn lạnh nhạt, đôi mắt vẫn hờ hững như bình thường, đôi môi hơi tái nhợt có vẻ cực kì lạnh lùng. Bộc Dương nhìn nàng như vậy thì thở dài cũng không tiếp tục trách cứ mà đánh thẳng vấn đề chính.
"Tiên sinh đã dự cảm được tình huống nhưng vẫn không nói ra, tiên sinh muốn mượn việc này để bày ra thế trận gì?"
Vệ Tú nghe vậy thì chỉ cười một cái, nàng đương nhiên có ý đồ của mình, chính là muốn nâng đỡ Chu Kỷ lên. Nếu chọn được một vị hoàng tôn, nàng có thể từ từ tìm cơ hội nhưng nếu đã chọn công chúa thì không thể đợi. Điện hạ quá yếu, không thể hao tổn bất cứ cơ hội nào.
Công chúa tuyệt đối không thể mất, nàng đã chuẩn bị suốt nhiều năm không thể có một bước sai lầm.
Bộc Dương thấy Vệ Tú cười, sắc mặt liền trầm xuống. Vệ Tú chắc chắn không nói thật cho công chúa biết, muốn nhân cơ hội này mà làm cho công chúa tin tưởng mình hơn, không nghi ngờ kế sách của mình.
"Nếu giống như điện hạ suy nghĩ, ta muốn mượn việc này để bày ra một thế cục, điện hạ có nghĩ là ta lãnh huyết vô tình không?" Vệ Tú thoải mái hỏi.
Bộc Dương cắn môi, hai tay nắm thành quyền. Nàng không biết kiếp trước Vệ Tú sắp đặt kế sách gì cho hoàng trưởng tôn, nhưng nếu xem hàng vạn mạng người như cây cỏ, tùy tiện bỏ qua thì nàng không thể chấp nhận!
"Đúng. Nếu tiên sinh thật sự làm vậy thì đúng là lãnh huyết. Mấy vạn dân chúng, bọn họ là người vô tội, họ chỉ cần cơm no áo ấm, có thể sống đã cảm thấy rất tốt rồi. Trong đó còn có những đứa trẻ ngây thờ còn chưa biết nói. Ta không phải người thiện lương, nhất tướng công thành vạn cốt khô(1), ta cũng không nghĩ có thể nhàn nhã, ôn hòa, không cần người chết để làm thành đại nghiệp." Giọng nói Bộc Dương cực kì bình tĩnh, trong mắt là sự kiên cường bất khuất. "Người có khả năng thay đổi thế cục, nếu tiên sinh bày kế nhằm vào tính