Hôm nay dù Việt Nam không vô địch, nhưng ít nhất U23 đã chơi một trận rất hay. Việt Nam vẫn đứng thứ hai Châu Á.
Vì vậy tặng các bạn một chương mới.
----------------
Chiến sự ở Lương Châu ngày càng căng thẳng, thời gian cũng không vì chuyện này mà dừng lại, ngày trừ tịch(1) đã tới rồi.
(1) ngày cuối cùng trong năm, ngày trước giao thừa.
Hoàng đế lo lắng chuyện Lương Châu, mỗi ngày đều cùng đại thần nghị sự ở Tuyên Đức điện. Trong ngoài triều đình không có chút gì là vui mừng khi ngày lễ tới, ngược lại chỉ có sự khẩn trương, nặng nề.
Đêm trừ tịch, các vị vương gia đi cùng với vương phi, con cái của mình, công chúa đi cùng phò mã vào cung dự yến tiệc cuối năm.
Qua giờ Ngọ, Bộc Dương đã vào trong cung.
Nàng tới Tuyên Đức điện, nghe thấy trong điện có tiếng quát mắng nên hỏi qua thái giám trước cửa, biết được có đại thần đang ở bên trong. Suy nghĩ một lát, Bộc Dương quay đầu đi tới Hàm Quang điện.
Lúc trước, khi quyết định xuất cung lập phủ, Hoàng đế có lên tiếng giữ lại cung điện này, Bộc Dương cũng để lại một vài cung nhân.
Qua mấy tháng, giờ trở về chỗ này chỉ thấy tuyết trắng bao phủ, cây khô trụi lá, thời tiết ngày đông âm u, đại điện có chút trầm xuống, mang đầy không khí nặng nề.
Cung nhan trong điện thấy công chúa tới, vội vàng ra ngoài cháo đón. Bộc Dương chỉ khoát tay để bọn họ tự đi làm việc của mình, bản thân lại chỉ mang theo hai ba cung nhân tùy ý dạo chơi trong hoa viên nhỏ phía sau Hàm Quang điện.
Mùa đông luôn làm người ta cảm thấy thê lương bội phần, trong vườn hoa tàn liễu rủ, duy chỉ có mấy cây hoa mai là còn đang nở rộ. Mai này là bạch mai, thanh đạm tao nhã, như những bông tuyết phản chiếu trên nước.
Bộc Dương nhìn thấp thoáng phía xa kia, bạch mai vẫn luôn một dạng thu mình, không bằng được hồng mai tươi đẹp động lòng người.
Kỳ thật là do tâm tình khác nhau thôi.
Nếu ở Tây Sơn ngày đó, nàng cùng tiên sinh thưởng thức là bạch mai, có lẽ nàng sẽ cảm thấy hồng mai kiều diễm nhưng không thể bì được với bạch mai thanh lệ thoát tục.
Bộc Dương hiểu rõ sự thật nên cũng không nhìn nhiều hơn, chậm rãi đi hướng khác.
Dạo một vòng quanh ngự hoa viên, rồi mới tiến vào trong điện uống trà, ban thưởng lì xì và một bữa tiệc rượu cho cung nhân Hàm Quang điện. Sau đó, Bộc Dương mới đi qua Tuyên Đức điện.
Lần nữa tới Tuyên Đức điện thì đã có vài vị hoàng tử cùng công chúa yên tĩnh đứng bên ngoài.
Tấn Vương nhìn thấy Bộc Dương lập tức cười nói.
"Thất hoàng muội đến rồi, tốt quá, chúng ta không cần tiếp tục chờ ở chỗ này."
Lời nói này giống như là Bộc Dương vừa tới thì cửa điện Tuyên Đức sẽ lập tức mở ra. Cõ lẽ là bọn họ đã đợi ở đây lâu rồi, mấy vị hoàng tử, công chúa ở đây lại nghĩ tới Bộc Dương vẫn luôn áp chế họ trước mặt phụ hoàng thì cảm giác có chút không vui.
Bộc Dương vẫn thong thả đứng đó như thường, giống như là không nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, cười như không cười nhìn Tấn Vương.
"Vương huynh là đang ghen tị với thần muội sao? Chậc chậc, vương huynh tài giỏi như vậy lại ghen tị giống như những mỹ nhân nhàn hạ trong cung, đáng tiếc không phải là công chúa, nếu không chắc ta cũng không là gì rồi."
Những vị hoàng tử, công chúa vừa rồi còn cảm thấy không vui hiện tại thì đột nhiên phì cười, lại thấy bản thân thất thố nên lập tức che miệng. Nhóm người của Triệu Vương và Đại Vương cũng không cần che giau, nhìn Tấn Vương đầy trào phúng.
Nói cũng đúng, thất hoàng muội cho dù được sủng ái đến mức nào thì cũng chỉ là công chúa, phụ hoàng có nâng nàng tới tận trời cao thì sao chứ? Có thể để nàng kế thừa ngài vàng hay sao? Tấn Vương như vậy chính là keo kiệt, chèn ép người khác.
Triệu vương bị Khiên Vũ liên lụy, mấy ngày nay đều phải liên hệ khắp nơi, kết quả thật không quá tốt. Lúc này lại thấy Tấn Vương xấu mặt, hắn có chút vui vẻ, cười hì hì, giọng nói oang oang.
"Ta trước nay luôn cảm thấy hoàng đệ rất ân cần, hóa ra vốn là một tiểu cô ... "
"Triệu, vương, huynh!" Tấn Vương hạ giọng trừng trừng nhìn Triệu Vương, gằn từng chữ.
"... nương." Triệu vương cũng không sợ hắn, nói một cách âm dương quái khí(1), còn chỉ vào hắn mà cười hai tiếng.
(1) nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
"Sắp qua năm mới, hoàng huynh đừng giận quá." Thấy Tấn Vương muốn nổi giận, Đại Vương vội vàng tiếp một câu chặn hắn lại.
Kinh Vương có chút băn khoan nhưng cũng không lên tiếng, hiển nhiên là không đứng về phía Tấn Vương. Tấn Vương nhịn nhục cố gắng ép cơn tức giận của mình xuống.
Vừa gặp mặt đã bị người khi dễ, Bộc Dương đương nhiên không chịu bỏ qua, không ai là không biết bệ hạ sủng nàng, nàng cũng không cần bác bỏ làm gì. Dù sao nàng và Tấn Vương cũng có thù không thể giải quyết được, cũng có ý muốn trêu chọc hắn một chút.
Hơn nữa, Bộc Dương nhìn những vị hoàng tử, công chúa xung quanh, nàng có ngang ngược một chút càng khiến cho người khác không chú ý đến việc này.
Một trò khôi hài ở trước cửa Tuyên Đức điện lập tức qua trong giây lát, chỉ có vài người là còn giữ lại trong lòng, những người khác cũng chỉ coi đó là một trò cười mà thôi.
Không lâu sau thì Hoàng đế cũng ra ngoài, cùng với hoàng tử và công chúa đi tới Lưỡng Nghi điện.
Gia yến hôm nay được mở ở Lưỡng Nghi điện. Trong cung không có Hoàng hậu, Hoàng để để cho Lý phi cùng với mẹ của Triệu Vương là Trình phi cùng nhau giải quyết mọi chuyện. Hai vị phi tử đều là người ở lâu trong cung, mấy nghi thức này nọ đều đã trải qua, cũng không tạo ra sai lầm gì.
Chỉ đợi nhóm người của Hoàng đế tới thì lập tức khai yến.
Màn đêm đánh xuống, ngoài điện tuyết trắng tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, ngọn đèn trong điện chiếu sáng cả một sảnh đường, trên mặt hoàng tử và công chúa đều là ý cười vui vẻ, mấy vị tiểu hoàng tôn ngây thơ khả ái. Cho dù trong lòng Hoàng đế đang có chuyện không vui, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thoải mái hơn nhiều.
Vì muốn Hoàng đế vui vẻ, mọi người theo thứ tự từ lớn tới nhỏ lên chúc mừng, Hoàng đế uống rượu lúc nhiều lúc ít,