Chuyến này đi, cả một đêm công chúa cũng chưa về.
Đêm xuân trầm lặng, cái lạnh thấm dần vào người.
Vệ Tú ngồi dưới mái hiên, bọc người bằng áo choàng, cảm giác nắm chắc phần thắng hiện lên trong mắt nàng. Công chúa đi lâu không về, có lẽ đêm nay sẽ ở lại trong cung, thời điểm này là lúc thích hợp nhất để trình lên "Dời Nhung Luận".
Chỉ là, cuộc sông yên bình của nàng cũng sẽ bị phá vỡ rồi. Vệ Tú khẽ thở dài, quay đầu đẩy xe lăn đi về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Bộc Dương trở về phủ.
Sáng sớm, Vệ Tú đã ở trong đình chờ nàng, thấy bóng dáng của người mặc một thân cung trang màu xanh của nước xuất hiện ở cửa, ánh mắt sâu thẳm của nàng hơi khựng lại một chút rồi chuyển thành trong sáng, rõ ràng.
Ánh mắt Bộc Dương tràn đầy sự vui mừng, thấy Vệ Tú đang chờ mình, chân mày nàng khẽ cong lên, tặng cho nàng ấy một nụ cười.
"Ta có tin tốt, tiên sinh muốn nghe không?"
Vệ Tú không vội trả lời mà lại sai hạ nhân dọn chỗ ngồi, hỏi lại.
"Thời gian còn sớm, điện hạ đã dùng qua bữa sáng chưa?"
Tiên sinh thật biết chăm sóc người khác. Bộc Dương cảm thấy ấm áp, giọng nói vô thức hạ thấp xuống, nhẹ giọng trả lời.
"Đã ăn ở trong cung rồi." Nàng vừa nói vừa ngồi xuống chỗ được hạ nhân dọn ra, nói lại toàn bộ sự việc đêm qua "Phụ hoàng xem hết bài luận của tiên sinh lập tức vỗ bàn tán thưởng, là tác phẩm tuyệt thế."
Với tình hình hiện tại thì bài luận này đúng là đáng được xưng 'tuyệt thế'. Vệ Tú rụt rè cười một tiếng.
"Như vậy thì tốt."
Chuyện này thành công, Bộc Dương rất là vui vẻ, thấy Vệ Tú tựa lưng vào xe lăn, đôi mắt có một vầng đen mờ nhạt thì biết là đêm qua tiên sinh ngủ không yên giấc, có lẽ là lo lắng chuyện này.
Ý cười trong mắt Bộc Dương cũng từ từ biến mất, lo lắng nói.
"Chỉ sợ từ nay về sau, những ngày thanh tịnh của tiên sinh cũng không còn nữa." Người tài năng như vậy, ai mà không muốn tranh giành để chào mời chứ? Chỉ nói riêng Hoàng đế, hôm qua cũng hiện lên ánh mắt tham lam, dường như muốn lập tức triệu kiến. May có Bộc Dương khuyên bảo mới miễn cưỡng dừng tay nhưng cũng không tới ba hay năm ngày đâu. Sức khỏe tiên sinh không tốt, không thể quá mệt nhọc. Bộc Dương nghĩ vậy thì lên tiếng. "Ta thay tiên sinh cản lại, cũng có thể ngăn lại một phần, còn lại sợ cũng khó mà cản nổi."
Nếu là ẩn sĩ thì không sao, nhưng một bài "Dời Nhung Luận" vừa xuất hiện đã thể hiện rõ ràng là Vệ Tú cũng muốn thể hiện bản thân của mình. Những người thưởng thức tài năng của nàng, ai lại để yên?
"Điện hạ không cần lo lắng. Ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Vốn là muốn tận lực phò tá điện hạ thì làm sao có thể để bản thân thanh tịnh được?" Vệ Tú cười nhẹ, dịu dàng khuyên nhủ Bộc Dương.
Bộc Dương có chút vui vẻ khi Vệ Tú đặt nàng ở vị tri chủ công, lại đau lòng khi nàng miễn cưỡng bản thân mình, chỉ là hiện tại cũng không có biện pháp khác. Bộc Dương lo lắng nhìn Vệ Tú, sau đó lại nghĩ tới một ý tưởng rất tốt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Bộc Dương nhẹ nhàng như nước nhìn Vệ Tú khiến nàng hơi nhíu mày, trong lòng sinh ra cảnh giác, nàng có cảm giác công chúa sẽ lại nói những lời không biết xấu hổ.
Quả nhiên là Bộc Dương lại nêu ra ý kiến tự mình cho là tốt.
"Không thì tiên sinh lấy ta làm thê tử. Ta luôn giữ bản thân ở phía trung lập, cả triều đình đều biết, Phò mã của ta từ chối lời mời của mọi người cũng là chuyện đương nhiên, có lẽ không ít người sẽ tự động biết khó mà lui."
Vệ Tú cố nén xúc động muốn che mặt mình, tuy là rất tức giận nhưng vẫn phải giữ vững sự khoan dung mà mỉm cười, dùng lời thành khẩn nói với Bộc Dương.
"Công chúa không cần tự làm khó bản thân như vậy, Tú tự có phương pháp đánh lui quân địch."
Bộc Dương lập tức chau mày, tiên sinh lần nữa từ chối nàng nhưng để có thể thuận lợi tới lui lần nữa, nàng vẫn duy trì nụ cười dịu dàng.
"Tiên sinh..."
"Điện hạ!" Một giọng nói từ xa truyền tới cắt ngang lời nói của Bộc Dương.
"Chuyện gì?" Bộc Dương có chút không vui, sắc mặt lộ vẻ hơi thâm trầm.
Chạy tới là một hạ nhân giữ cửa, hắn tới gần thì lập tức quỳ xuống, trên mặt là vẻ khẩn cầu.
"Điện hạ, ngoài cửa có một lão nhân xông tới, thuộc hạ muốn ngăn cũng không ngăn được!"
Có người xông vào phủ?
Bộc Dương nghiêm mặt, đưa mắt nhìn Vệ Tú. Ánh mắt Vệ Tú cũng hơi khựng lại.
Người này xông vào phủ công chúa mà không bị thị vệ bắt lại, nhất định không phải người tầm thường. Bộc Dương lập tức nghĩ tới người nào mà lại xông vào phủ công chúa vào lúc này? Làm sao lại có một người có mà địa vị không tầm thường tới đây chứ?
Không cần nàng phải suy nghĩ nhiều thì người kia đã xuất hiện trong tầm mắt nàng. Người đó tức giận nói với Trường Sử.
"Nếu công chúa trách tội, ta sẽ giải thích! Đừng có ngăn ta!"
Thấy được người tới là ai, Bộc Dương cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Vệ Tú lại thấy sắc mặt của nàng ấy có chút nghiêm trọng, tâm tình vừa được thả lỏng của nàng lần nữa bị đề nặng. Sắc mặt nàng có chút trầm xuống, nàng đứng dậy bước ra ngoài như chào đón lại khiển trách Trường Sử.
"Vệ Thái Sư tới cửa, sao không phái người bẩm báo ta? Bổn công chúa nên tự mình nghênh đón!"
Trường Sử lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Vệ Thái Sư có một đôi mắt uy nghiêm, tuy rằng râu tóc bạc trắng nhưng lại không có một chút từ ái nào. Lúc này, ông nghe được lời của công chúa liền tự hiểu nàng tuy trách cứ Trường Sử, nhưng thực ra là muốn trách ông vô lễ xông vào phủ công chúa. Vệ gia không lui tới với Bộc Dương điện hạ, Vệ Du tuy là có ngẫu nhiên chỉ dẫn nàng một chút về cưỡi ngựa, bắn cung nhưng cũng chỉ là như vậy, cũng không cố ý làm sâu thêm mối quan hệ này.
Vệ Thái Sư chưa từng tiếp xúc với vị công chúa luôn được Hoàng đế sủng ái này lần nào, chỉ nghe thất điện hạ rất hòa đồng chỉ cần không chọc giận nàng.
Vệ Thái Sư suy nghĩ tới chỗ này thì sắc mặt dịu lại một chút, trước tiên là khom người bái kiến công chúa rồi mới thỉnh tội.
"Thần mạo muội xông vào phủ, thật thất lễ."
"Lão thái sư nói quá lời." Bộc Dương lập tức nở nụ cười, dáng người đoan trang đi tới đáp lễ.
Vệ Thái Sư đứng dậy, không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn về phía người còn lại trong này. Từ khi ông đến đây thì người này vẫn không nói một lời, thờ ơ lạnh nhạt. Vệ Thái Sư hơi chau mày, đứa cháu này của ông lớn lên ở nơi sơn dã, thật là không hiểu lễ nghĩa. Nhưng vì nghĩ đến bản lĩnh của hắn(1) thì cũng từ giận chuyển sang vui, nếu là người có bản lĩnh thì nên vì sự hưng thịnh của gia tộc mà làm việc. Ông muốn nhân dịp người bên ngoài còn chưa đến, lập tức chiêu nạp hắn, huống chi hắn vốn là con cháu của Vệ gia lưu lạc bên ngoài nhiều năm, cũng nên nhận tổ quy tông.
(1) chỗ này để hắn là vì Vệ Thái Sư không biết Vệ Tú là nữ.
Ông nhìn Vệ Tú, trong khoảnh khắc khóe môi rung động dường như là cực kì kích động. Qua một lúc sau mới tự thấy bản thân thất thố, Thái Sư thở dài, sắc mặt lộ ra vẻ tang thương.
"Thần hôm nay tới đây là vì chuyện gì, điện hạ có lẽ cũng hiểu rõ."
"Lão thái sư nói đùa rồi, ta và Thái Sư vốn không có qua lại gì thì làm sao biết được suy nghĩ của Thái Sư? Mời Thái Sư nói rõ." Bộc Dương lại chỉ cười.
Vệ Thái Sư nhìn qua Vệ Tú, vốn tưởng nàng sẽ lộ ra một chút cảm xúc hoặc thái độ gì đó, có thể là chán ghét hoặc vui sướng nhưng nàng lại chỉ ngồi im ở đó. Vệ Thái Sư ban đầu có chút không vui nhưng sau đó lại cười một tiếng, nói với Bộc Dương.
"Vậy ra là điện hạ không biết quan hệ sau xa của Vệ tiên sinh và Vệ gia."
"Mong là có thể nghe rõ ràng chuyện này."
"Vệ tiên sinh là cháu của thần, từ nhỏ lưu lạc bên ngoài. Vốn nghĩ là tìm không được người, thần cũng tiếc nuối nhiều năm nay, không dám ôm mong hy vọng. Ai ngờ trời cao thương tình lại cho thần đây, về già lại có thể đoàn tụ với cháu mình." Vệ Thái Sư xúc động không dứt, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Vệ Tú không dời mắt, thậm chí khóe mắt còn chảy xuống một giọt nước mắt.
Thật sự là nói còn dễ nghe hơn hát. Đối với khả năng viết kịch bản của Vệ Thái Sư, Bộc Dương xem