Cuối thu thời tiết càng lúc càng lạnh, trời cũng đã sắp vào đông.
Chỉ là một chút cảm mạo cũng đã khiến cho Vệ Tú nằm hơn một tháng. Hoa quế ở góc tường cũng đã nở hết rồi, nàng mới chuyển biến tốt hơn.
Bộc Dương rất lo lắng cho thân thể gầy yếu của Vệ Tú, nhưng nàng cũng biết là nàng ấy không muốn mời đại phu nên công chúa chỉ có thể gom hết những vị thuốc trân quý tới, để tiên sinh tự mình phối dược. Cũng nhờ Vệ Tú tinh thông y lý, nếu không thì nàng cũng không để mặc nàng ấy như vậy.
Trong lúc thời tiết lạnh giá, cho dù có ánh nắng mặt trời chiếu xuống cũng không thể xua đi cái lạnh cắt da của không khí.
Gò má chỉ có chút thịt của Vệ Tú hiện tại đã gầy xộp lại, khiến cho ngũ quan của nàng bị khắc sâu hơn, cả người càng yếu ớt. Ánh mặt trời chiếu xuống bao quanh nàng, cộng thêm hơi lạnh trong không khí khiến nàng thoải mái thở ra.
"Tiếp tục nằm nữa thì cả xương cốt cũng phải tan ra." Nàng nói xong thì quay đầu nhìn Bộc Dương. "Cũng may còn có điện hạ."
Đám người A Dung sợ nàng có chuyện nên không cho nàng ra khỏi phòng một bước, trừ phi hoàn toàn khỏi bệnh. May mà Bộc Dương mềm lòng, thêm nàng luôn luôn yêu cầu được ra ngoài, cuối cùng công chúa cũng đồng ý.
Nghe giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng của Vệ Tú, Bộc Dương có chút giận liếc mắt nhìn nàng một cái, đẩy nàng tới chỗ ánh mặt trời, lại lấy chăn phủ lên chân của nàng, dùng áo choàng bọc kín nàng không để cho gió thổi vào người thì mới yên tâm.
Nhìn một loạt hành động của công chúa, thái độ lại rất chăm chú như sắp gặp cường địch, Vệ Tú thấy hơi buồn cười. Bộc Dương luôn có cảm giác tự tay chăm sóc tiên sinh thì yên tâm hơn nhiều so với việc giao lại cho bọn người hầu.
"Lạnh không?" Bộc Dương hỏi một câu.
"Không lạnh." Vệ Tú cúi đầu nhìn chính bản thân bị tầng tầng lớp lớp y phục bọc kín, ngẩng đầu nhìn Bộc Dương cười cười, ôn nhu trả lời
Không lạnh thì tốt. Bộc Dương ngồi xuống bên cạnh nàng. Quan hệ hai người chuyển biến, tâm tình cũng không giống nhau. Cho dù là chỉ ngồi một chỗ như vậy cũng cảm thấy vui sướng bội phần.
Chung trà phả ra một làn hơi nóng. Thời tiết cuối thu cũng không phải lạnh lắm.
Lòng bàn tay của Bộc Dương áp lên chung trà, nhiệt độ trên đó không ngừng thông qua hai tay mà truyền vào cơ thể nàng. Nàng quay đầu nhìn Vệ Tú thì thấy nàng ấy cũng đang nhìn mình. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì lại không hẹn mà cùng quay đi, mặt hai người không tự chủ được mà đỏ lên. Rõ ràng là đã biết nhau từ lâu, vậy mà bây giờ lại giống như chỉ vừa quen, ai cũng đều xấu hổ, chỉ nhìn nhau một chút thì cũng đỏ mặt tai hồng nhưng mà vẫn cứ muốn nhìn.
Có lẽ là đương lúc mới yêu thì đều như vậy, tình trong như đã mặt ngoài còn e, như gần như xa, có gì đó đang cào cào trong tim, muốn nhân lúc người kia không để ý mà nhìn một cái.
Vệ Tú nhìn đi nơi khác, vành tai nàng có hơi nóng lên, nàng cầm lấy chung trà, ngón tay ở trên chung gõ gõ hai cái, nghĩ tới tìm một đề tài để nói, nàng làm như không có việc gì mà lên tiếng.
"Hơn tháng nay, hình như điện hạ rất nhàn nhã."
Bộc Dương cũng giả bộ bình tĩnh, thản nhiên, chỉ có ánh mắt như ngước nhìn Vệ Tú, tùy ý đáp lời.
"Biên giới hai nước Tống Tề có chút lục đục. Vua Tống tuyên bố muốn đưa binh chinh phạt Tề quốc, trên triều còn đang theo dõi việc này, những người khác bị bỏ qua rồi."
Vua Tống bạo ngược, thường nghĩ ra mấy cái hình phạt tàn khốc, coi người khác đổ máu để mua vui, tình cảnh cực kì khốc liệt với dân Tống. Tính tình vua Tống tàn bạo như vậy cẫn có thể ngồi an ổn trên ngôi Hoàng đế mà trong nước không hề có người nào dám giương cờ tạo phản cũng là nhờ bên người hắn có một vị Tể tướng tài giỏi. Nhưng mà cũng có lúc Tể tướng không thể khuyên được vua Tống. Vì vậy sự việc mới đến mức này.
Vệ Tú biết việc này. Thật ra thì việc này cũng chỉ là một sự hiểu lầm. Quân nước Tề khi tuần tra biên quan thì gặp một đội quân Tống đang vượt qua biên giới nên tiến lên tra hỏi. Không hiểu sao cuối cùng hai bên lại tranh chấp, đều là nam nhi nóng tính, cường tráng, thêm trên tay có sẵn binh khí, tranh chấp một hồi thì dùng tới binh khi đánh nhau, tử thương hơn mười người.
Việc này truyền tới thì hai bên Tề, Tống đều giật mình, vua Tống lập tức muốn dẫn binh phạt Tề, thậm chí muốn thân chinh. Vua Tề lại ham thú hưởng lạc, lo sợ việc này ảnh hưởng đến sự hưởng lạc của hắn liền phái sứ thần qua Tống để thương lượng việc này.
Hiện tại đã tiến triển tới lúc sứ thần nước Tề tiến vào nước Tống. Còn chưa biết vua Tống sẽ chiêu đãi như thế nào.
Ngẫm lại thì vua Tống tàn bạo hoàng đường, nếu trong triều không có người khuyên bảo, chỉ sợ sẽ quăng sứ thần nước Tề vào đỉnh để nấu.
Ba nước an bình, vô sợ hơn hai mươi năm, bỗng nhiên bây giờ lại nổi sóng. Ngụy quốc tuy ngoài mặt không quan tâm tới nhưng lại có thể đổ dầu vào lửa, hoặc thừa dịp khẽ hở mà chui vào, hoặc đứng ngoài cuộc nhưng lại có thể làm ngư ông đắc lợi.
Tại sao điện hạ lại thanh nhàn như vậy?
"Nói vậy chắc trong triều đang giống như dầu sôi lửa bỏng, chẳng lẽ điện hạ không hề có ý định gì sao?" Vệ Tú hỏi với giọng hứng thú.
"Tiên sinh bị bệnh, làm sao ta có thể suy nghĩ những cái khác được." Ánh mắt Bộc Dương dịu dàng, mang theo chút vui đùa trả lời Vệ Tú. Còn việc đó thì đương nhiên là có, chỉ là hiện tại không phải lúc này.
Lời này đa phần là vui đùa nhưng Vệ Tú vẫn có cảm giác ấm áp, ánh mắt Bộc Dương trong suốt nhìn nàng như đang chờ khích lệ. Nhớ lại sự chăm sóc cẩn thận của công chúa trong suốt hơn tháng qua, lòng nàng như có cái gì đó mềm mại lướt qua.
"Thời gian này đã để điện hạ vất vả nhiều."
Khuôn mặt Bộc Dương lúc này đã đỏ lên. Nàng muốn được tiên sinh khích lệ nhưng mà tiên sinh lại nói một cách trịnh trọng như vậy khiến nàng có cảm giác việc mình làm quá nhỏ bé không thể bì nổi với lời nói của tiên sinh.
Gió lạnh thổi vào mặt, Vệ Tú che miệng ho nhẹ hai tiếng. Bộc Dương lập tức đứng dậy.
"Gió nổi lên rồi, tiên sinh nên vào phòng thôi."
Vệ Tú đáp lại một tiếng.
Trong phòng đã đốt chậu than, Bộc Dương đẩy Vệ Tú đi vào.
Chuyện của Tề Tống hai nước chỉ mới nói được một nửa. Tiến vào phòng ngồi xuống, pha một bình trà nóng rồi Bộc Dương mới tiếp tục câu chuyện. Theo như trí nhớ kiếp trước của nàng, hai nước không có chiến tranh, cho sứ thần qua lại trong suốt một năm nhưng vẫn không giải quyết được gì. Thời gian qua lâu rồi, nàng không nhớ chi tiết cụ thể như thế nào, chỉ nhớ được đại khái như vậy.
"Tề quốc không có ý định tiếp chiến, vua Tống cũng chỉ là nhất thời tức giận, cuối cùng cũng chỉ dùng lời lẽ tranh cãi mà thôi."
Vệ Tú không ngờ công chúa có suy nghĩ này, nàng ngẫm lại một chút cũng thấy vô cùng có lý.
"Bang giao hai nước, đầu tiên phải là ngoại giao đã, nếu không được thì mới là chính phạt. Vua Tống muốn khai chiến, nhưng Tề không tiếp chiến, hơn nữa các đại thần của nước Tống đều muốn hòa thì cũng khó có thể khai chiến."
"Tiếc là trên triều, hơn nửa đại thần đều không muốn dính vào chuyện này, không lo chuyện nước khác." Tất cả bọn họ đều bội rộn chuyện trữ vị, làm sao còn tâm trí cho chuyện khác. Bộc Dương có chút tiếc nuối, trong mắt lộ ra vẻ ảm đạm, giọng nói