Tuy Thừa tướng là quốc trượng, đã tung hoành triều đình hơn mười năm, có được sự nể trọng của Hoàng đế nhưng ông vẫn là ngoại thần, luôn có những việc khó mà nói thẳng được. Đợi Thừa tướng rời đi, trong điện chỉ còn lại Bộc Dương, Hoàng đế mới nhìn ngoài tiền điện, chư vương và các đại thần còn đang chờ. Ngài nhìn qua Đậu Hồi gật đầu, ý bảo ông ta báo cho mọi người giải tán đi.
Bộc Dương biết rõ Hoàng đế còn có chỉ thị nên đưa mắt nhìn một tên thái giám gần đó, bảo hắn mang trà lên. Tên thái giám cũng là người hiểu chuyện, lập tức lui ra pha trà mới rồi đem vào.
Sắc mặt Hoàng đế lạnh băng, chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhưng sắc mặt cũng không thoải mái hơn chút nào.
Chuyện này khiến cho Hoàng đế thật sự tức giận. Tuy nhiên phải duy trì mặt mũi của triều đình, khí độ của tân triều, sự yên ổn trong kinh thành, ngài chỉ có thể nhượng bộ. Đối với Hoàng đế mà nói thì đây cũng coi như là hành động đánh thẳng vào mặt ngài.
Cung nhân trong cung dâng ghế để Bộc Dương ngồi, nàng tiếp nhận, im lặng ngồi xuống đợi Hoàng đế lên tiếng.
Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế chuyển dời đến chỗ Bộc Dương thì mới có chút ấm áp. Nhưng khi nói chuyện thì giọng của ngài vẫn còn tức giận, chỉ là đang kiềm chế lại thôi.
"Nếu đã đóng kịch thì phải đóng cho tròn vai, lát nữa xuất cung, con qua phủ Nhữ Nam Vương một chuyến đi."
Chuyện đổi thụy hiệu có lẽ ngày mai là có thể truyền khắp kinh thành rồi. Nếu đã quyết định đem danh tiếng này cho Bộc Dương, thể hiện nàng là người tài đức, vậy thì hiện tại nên đi trước khi tin tức được truyền ra thì mới tự nhiên, mới thuyết phục được người khác. Còn nếu như đợi tới khi mọi người đều biết mới đi thì có vẻ như giấu đầu lòi đuôi, làm bộ làm tịch.
Bộc Dương hiểu rõ, cúi người cung kính nhận lệnh.
"Nhi thần cẩn tuân thánh mệnh."
"Để cho bọn hắn đắc ý một lần, sau này sẽ có ngày hối hận không kịp." Hoàng đế nhếch môi cười.
Bộc Dương im lặng, không tán thành cũng không phản đối, chỉ đơn giản cười một cái thôi. Hoàng đế phất tay cho nàng lui ra. Nàng đứng lên, chậm rãi lui đi ra ngoài.
Xe ngựa của công chúa dừng ở bên ngoài hoàng thành, cổng Chu Tước. Nàng xuống kiệu lên xe rồi, Tần Khôn mới tiến lên, ở bên ngoài cửa xe xin chỉ thị.
"Điện hạ, bây giờ nên đi hướng nào?"
"Hồi phủ." Bộc Dương ngồi vào chỗ của mình trong xa, lên tiếng nói.
Xe ngựa nhanh chóng mà vững vàng di chuyển.
Bộc Dương ngồi ở trong xe, nhắm mắt dưỡng thần. Nữ tì hầu hạ bên cạnh thấy công chúa nhắm mắt nên cũng ngồi yên bất động, không dám gây ra một chút tiếng động nào.
Bộc Dương đang suy nghĩ, nàng ra ngoài cũng đã được hai canh giờ, có lẽ tiên sinh đã dùng thuốc rồi, không biết công hiệu như thế nào, có đỡ hơn không? Nàng đương nhiên tin vào y thuật của tiên sinh, lúc trước nàng đứng trước ranh giới sinh tử cũng là do tiên sinh dùng thuốc cứu sống nàng, để cho nàng không trở thành người vừa mới trọng sinh thì đã mất mạng lần nữa.
Nhưng y giả bất tự y(1), lời này cũng có đạo lý của nó. Bộc Dương có hơi mâu thuẫn, đứng ngồi không yên.
(1) Y giả bất tự y hoặc là Y giả bất y: là thành ngữ Trung Quốc, ý nói là người làm thầy thuốc ít khi nào có thể tự chữa bệnh cho mình.
Rất nhanh đã về tới phủ công chúa. Vừa xuống khỏi xe ngựa, Bộc Dương đã lập tức tới thẳng chỗ của Vệ Tú. Lúc nàng tới nơi thì Vệ Tú còn đang ngủ.
Hai mắt Vệ Tú nhắm lại, chân mày nhíu chặt, chóp mũi còn có một chút mồ hôi, tiên sinh ngủ không ổn chút nào. Bộc Dương thấy gần trên giường còn đặt một chén sứ trống không, chỉ còn một chút bã thuốc màu đen thì biết là nàng ấy đã uống thuốc rồi.
Cuối cùng cũng có thể nhẹ lòng hơn một chút, công chúa tới bên cạnh giường ngồi xuống, cầm lấy tay phải của Vệ Tú, tay còn lại xoa ấn đường, nơi chân mày Vệ Tú nhíu lại, miệng khẽ gọi một tiếng.
"Tiên sinh..."
Ngón tay công chúa nhè nhẹ vuốt qua chân mày của Vệ Tú, chân mày nhíu chặt theo động tác của Bộc Dương mà chậm rãi thả lỏng ra. Vệ Tú có đôi chân mày lá liễu hẹp dài rất đẹp, chỉ riêng một đôi chân mày này cũng rất xứng với ánh mắt phượng sâu thẳm của nàng, lập tức có thể câu lấy người khác.
Bộc Dương chăm chú nhìn mặt nàng, rồi lại kêu một tiếng.
"Tiên sinh..."
Hơi thở của Vệ Tú dần chuyển sang đều đặn hơn, không quá dồn dập mà là thong thả, hít thở sâu, dường như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Khóe môi Bộc Dương cong lên, hiện ra một nụ cười mềm mại, trong mắt lộ ra sự ôn như như gió xuân tươi mát.
A Dung đứng một bên nhìn thấy, không hiểu sao lại nhớ tới đêm qua, tiên sinh hôn mê luôn miệng gọi điện hạ nhưng không ai trả lời nàng. Còn hiện tại, dù đang mê man nhưng cũng có thể phản ứng với tiếng gọi của công chúa. Trong mắt A Dung có hơi hồng lên, quay đầu không đành lòng tiếp tục nhìn.
Giữa hai người các nàng luôn phải có một người chịu đựng nỗi đau, không phải là tiên sinh thì là công chúa, sợ là không chết thì không thể dừng được.
Bộc Dương ngồi với Vệ Tú một lát, rồi giao lại cho nhóm người của A Dung chăm sóc tốt tiên sinh. Nàng lập tức rời phủ, ngựa không ngừng vó mà chạy tới phủ Nhữ Nam Vương.
May mà hôm nay, công chúa mặc y phục không quá hoa lệ, cũng không cần thay đổi gì, chỉ cần ngồi trên xe cho người tháo hết phục sức sặc sỡ như trâm cài và những trang sức tinh xảo.
Tới Nhữ Nam Vương phủ, cửa phủ cũng rất đông kẻ sĩ lui tới, cũng có những người chỉ mặc bố y. Nói đến thì cũng mắc cười, khi Nhữ Nam Vương còn sống thì trước cửa phủ không một bóng người, vắng tanh như chùa bà đanh, hiện tại người chết rồi lại có rất nhiều người kéo tới, có lẽ cũng nên cám ơn công lao của Trần Độ trong việc này.
Bộc Dương xuống xe, để Tần Khôn đưa lên danh thiếp.
Trước cửa có một tiểu công tử nhận lấy danh thiếp mở ra xem, vừa nhìn tới danh hào trên đó đã vội vàng tiến lên, khom người, khiêm tốn hành lễ.
"Điện hạ. Không biết điện hạ giá lâm, không thể tiếp đón từ xa."
Bộc Dương chăm chú nhìn hắn, nhận ra đây là Nhữ Nam Vương Thế tử, Nhữ Nam Vương vốn cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác thì Thế tử cũng như vậy.
"Ta đến phúng viếng, đưa tiễn Nhữ Nam Vương một bước, Thế tử cũng nên nén bi thương." Bộc Dương nói.
Thế tử miễn cưỡng cười nhẹ, khom người đưa tay làm động tác mời.
"Điện hạ, mời theo thần vào linh đường."
Đi qua cửa phủ, mơ hồ có thể nghe được tiếng khóc, càng gần linh đường thì tiếng khóc càng lớn hơn, rõ ràng là rất bi thương. Những người tới đây có hơn mười người nhưng không ai là con cháu của những thế gia vọng tộc. Nàng nhìn xung quanh, hạ nhân làm công việc đón tiếp rất nhiều nhưng đều là người của Lễ bộ phái tới giúp đỡ. Một Lễ bộ Lang trung nhận ra Bộc Dương, trong nhất thời cũng giật mình hoảng sợ. Nàng vừa nhìn liền hiểu được, có lẽ danh sách những người tới phúng viếng mấy ngày qua đều được đưa tới trên bàn của Hoàng đế.
Quỳ trước linh đường khóc rống là Vương phi, nàng ấy cũng là con gái của thế gia, cũng từng là Hoàng hậu trong một năm. Lúc này Vương phi lại quỳ trước linh đường, trên mặt