Vệ Tú theo Bộc Dương vào kinh là vì báo thù. Năm nay nàng hai mươi hai tuổi, từ sau năm tuổi tới giờ là mười bảy năm, những việc nàng làm đều là vì báo thù.
'Báo thù', hai chữ này đã phủ đầy những năm tháng trước đây của nàng.
Hoàng đế giết sạch cả nhà nàng, diệt họ tộc nàng. Nàng cũng muốn gia đình của Hoàng đế phải chết trong oan uổng, nàng còn muốn hủy đi vương triều mà Hoàng đế coi trọng nhất.
Lúc trước nàng chọn Bộc Dương là vì chư vương đều không có khả năng, chẳng những không thể làm nên việc lớn nào mà có khi còn liên lụy nàng. Nhưng công chúa thì khác, trong thời gian công chúa dưỡng thương, nàng đã quan sát kĩ người này, thật lòng khen ngợi nàng ấy, đây là người có thể hợp tác, cùng mưu đại sự.
Nhưng công chúa có thông minh cỡ nào, nhẫn nhịn tới mức nào, có thể nhìn thấu cục diện, là người làm đại sự thì cũng không thể bù được khuyết điểm duy nhất là nàng ấy là nữ tử. Vệ Tú tự tin có thể giúp đỡ công chúa lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian của nàng. Tới lúc đó thì thời thế thay đổi, cảnh còn người mất, chắc chắn có một ngày, công chúa có thể khống chế cục diện, Ngụy Quốc sẽ càng khó đánh bại hơn.
Hoàng trưởng tôn thì khác. Vệ Tú chắc chắn chỉ trong vòng năm, sáu năm, nó sẽ có thể tiến vào triều đình, dần dần mở rộng thế lực để cạnh tranh. Hoàng đế có sự bất mãn với mấy vị hoàng tử, chắc chắn sẽ nhìn tới trưởng tôn. Hoàng trưởng tôn đã mất cha, không có người đứng sau, chỉ sợ một thời gian nữa thì Hoàng đế sẽ coi nó như một cây cỏ cứu mạng, truyền lại ngôi Hoàng đế cho nó. Quan trọng hơn là hoàng trưởng tôn càng dễ dàng khống chế hơn. Nếu nàng có thể trở thành môn khách trong phủ Quận vương thì chắc chắn có đủ thời gian để khiến hoàng trưởng tôn nghe lời nàng.
Giả sử công chúa bị giam lại trong cung, những chuyện mà năm qua nàng giúp đỡ cho công chúa cũng không có ai biết được, hiện tại, đầu nhập vào dưới trướng của hoàng trưởng tôn chính là cách sáng suốt nhất.
Huống chi trước khi gặp công chúa thì nàng cũng đã chú ý tới hoàng tôn, bây giờ cũng chỉ là quay lại đường cũ mà thôi.
Có rất nhiều lý do, nhưng thật sự khiến Vệ Tú dao động cũng chỉ có một chuyện duy nhất. Nàng không muốn cũng phải thừa nhận, công chúa khiến nàng mềm lòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cảm xúc này không thể cản được. Tình yêu của công chúa khiến cho nàng động lòng, sẽ có một ngày, tình cảm này trở thành một lồng giam khóa chặt tim nàng, làm chùn chân nàng.
Chi bằng thừa dịp này, nàng nên chặt đứt nó!
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Vệ Tú có biết bao ý suy nghĩ hiện lên, đủ loại lý do khiến nàng dao động. Nhưng nàng lại không có cảm giác vui vẻ khi đạt thành nguyện vọng mà lòng nàng lại đau như bị dao cắt.
Hoàng đế cười nhìn nàng, có vẻ như vẫn kiên nhẫn đợi nàng suy xét mọi việc. Ánh mắt ôn hòa của ngài gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Tú, không muốn bỏ qua một sự thay đổi nào trong mắt nàng. Nhưng cho dù ngài chăm chú tới mức nào thì Vệ Tú cũng không vội vàng chấp nhận lời mời đổi chủ, cũng không một lòng một dạ hướng về công chúa.
Như vậy lại rất phù hợp với tính cách cẩn trọng, mưu kế thâm sâu của nàng. Nếu nàng để hết những suy tư của mình hiện lên trên mặt thì Hoàng đế ngược lại sẽ hoài nghi nàng có mưu đồ khác.
"Tú có thể hỏi một câu được không? Không biết công chúa đã làm sai điều gì mà khiến bệ hạ tức giận đến vậy?" Vệ Tú chậm rãi lên tiếng.
"Việc này không có liên quan tới ngươi, ngươi không nên hỏi lại." Hoàng đế phất tay đáp lời.
Vệ Tú cũng chỉ cười rồi lại không tiếp tục hỏi nữa.
Không khí trong đại điện trầm lắng và ngột ngạt, hai nhân vật chính không lên tiếng thì không ai dám mở miệng. Đậu Hồi liên tục đưa mắt nhìn Vệ Tú. Trong lòng Vệ Tú đang đấu tranh dữ dội. Những năm qua, những việc nàng làm trước nay đều không mong là tốt nhất, cũng không mong được bình an, nhàn hạ, sống vui vẻ, hạnh phúc, nàng chỉ mong mọi việc đều chính xác, có thể giúp nàng đi tiếp trên đường báo được thù. Nàng không có gì là không thể bỏ qua, nàng cũng chưa từng có được điều gì.
Nhưng còn Bộc Dương, Bộc Dương thì hoàn toàn khác. Công chúa là ánh sáng duy nhất trong suốt mười bảy năm sống trong bóng tối của nàng. Hiện tại bắt nàng phải đưa ra lựa chọn, dù thế nào thì nàng cũng không thể tàn nhẫn lựa chọn như vậy được.
Qua một lúc lâu, Vệ Tú vẫn còn chưa ra được lựa chọn của mình mà tâm tư của nàng cũng không hề để lộ ra một chút. Không nóng nảy, không vội vàng, nông nỗi giống như là nàng đã nhìn thấu mọi chuyện, lại giống như là nàng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Hoàng đế đột nhiên có chút phiền não. Bộc Dương vẫn còn đang ở Hàm Quang điện, nếu Vệ Tú này thật sự có mưu đồ riêng mà vẫn có thể đặt bản thân vào hiểm cảnh, có thể bỏ qua danh lợi, không màng phú quý thì những gì mà hắn mưu tính chỉ sợ không phải nhỏ, người này e là không thể giữ lại được. Tuy là Hoành nhi của ngài hiểu rõ đại cục nhưng suy cho cùng thì đó cũng là nàng đã bỏ ra chân tình của mình. Quan hệ cha con của ngài và công chúa, dù ít hay nhiều thì cũng sẽ có rạn nứt. Chuyện này là chuyện không thể nào tránh khỏi. nhưng thiên hạ quan trọng hơn, thế cục triều đình quan trọng hơn, những thứ còn lại đều có thể bỏ qua hết.
Nhưng nếu thật sự như vậy, phía sau Vệ Tú có còn một nhân vật chủ chốt nào hay không? Mục đích của hắn là cái gì?
Những chuyện sau này lại càng khó giải quyết hơn.
"Trưởng Tôn thông minh, hiếu học, chắc chắn sẽ không phụ thanh danh của tiên sinh." Hoàng đế lên tiếng lần nữa, thái độ rất thành khẩn nhưng lời này cũng đã tiết lộ ra hai phần xao động của Hoàng đế.
Vệ Tú đưa mắt nhìn ngài, nhận ra sự xao động lướt nhanh trong ánh mắt của ngài. Trong chớp mắt, tầng tầng sương mù dường như đều đã được xua đi. Trong lòng Vệ Tú lóe lên một suy nghĩ.
Nếu thật sự có lòng muốn mời nàng làm thầy thì cần gì phải đợi đến khi công chúa thất thế. Toàn bộ chuyện này đều là vì thử nàng!
Thật sự làm một miếng mồi rất tốt.
Nếu nàng đồng ý chuyện này, chỉ sợ hôm nay sẽ chết không có chỗ chôn.
Vệ Tú âm thầm cười lạnh hai tiếng, cảm thấy đã tìm được đối sách, thở dài lên tiếng đáp lời.
"Sợ là sẽ làm cho bệ hạ thất vọng."
"Sao vậy? Đức Văn không thể làm đệ tử của tiên sinh sao?" Hoàng đế nhướn mày.
"Chuyện này không có liên quan tới Quận vương. Chỉ là công chúa đối với ta không tệ, bây giờ còn chưa biết vì sao công chúa bị giam lỏng trong cung, làm sao ta lại có thể chỉ lo cho tương