Chỗ đó và kinh thành cách nhau khá xa, cả đi lẫn về bằng khoái mã cũng phải tới một tháng.
A Dung sợ thuộc hạ làm không tốt, điều này làm cho Vệ Tú rất vui vẻ, giúp đỡ sắp xếp hành lý đi đường. A Dung vừa đi, Nghiêm Hoán và những người khác đều làm việc không thuận lợi vì Vệ Tú thiếu một cánh tay giúp đỡ. Mà mười mấy năm nay, A Dung chăm sóc nàng trong cuộc sống hằng ngày, chưa bao giờ rời khỏi nàng lâu như vậy. Vệ Tú cũng tính ngày, chờ cô ta trở lại.
Sáu tháng mưa dầm, sáu tháng nắng hạn, mười hai tháng một nạn đói. Nếu trong nước có tích trữ lương thực trong năm thì tới năm thiên tai cũng có thể mượn dân chúng để qua mùa đông. Đợi đợt gieo giống năm sau, lại cho nông dân vay lúa giống để gieo trồng để không trễ mùa vụ. Đến mùa thu hoạch lương thực sẽ trả lại lương thực đã mượn năm trước, thường thường cũng có dư để ăn qua ngày. Vậy thì một năm thiên tai thuận lợi vượt qua.
Nếu trong năm có thiên tai nho nhỏ thì triều đình cơ bản sẽ làm như vậy. Nếu là đợt thiên tai nặng thì hơi khó giải quyết một chút nhưng cũng có thể chuẩn bị để ứng phó trước.
Lần này đã sớm có chuẩn bị, Hoàng đế đốc thúc, các đại thần đều chú tâm đối phó nên ngoại trừ một châu có người chết đói, những nơi khác thì cũng thuận lợi. Dân chúng đều chỉ dựa vào hoa màu để qua ngày, một khi gặp thiên tai thì thật sự khó chống đỡ, trên dưới một nước cũng chỉ có một châu này có vài người chết đói thì cũng đã tốt lắm rồi.
Nhưng Hoàng đế vẫn không hài lòng, chủ yếu là Kinh Vương gây ra lỗi lớn nhất, tổn hại mặt mũi hoàng thất. Bộc Dương cũng rất mất hứng, nàng đau lòng cho những dân chúng, vốn có thể sống sót nhưng vì thứ sử tham lam không phát lương cứu tế mà chịu đói chết. Để cho Ngự sử kết tội đám người đó, bãi quan cũng không hết tội, phải chịu trọng hình!
Sau khi phán án thì vị trí thứ sử một châu sẽ bị trống, không thể để bách tính không có chỗ dựa, chọn ra tân nhiệm thứ sử là chuyện cấp bách.
Vì thế trong triều đình sau khi xử lý xong chuyện thiên tai thì lại vội vàng giành người.
Một châu đó có vị trí địa lý thuận lợi, Thứ sử có quyền cao, chỗ đó lại gần Trường Giang, theo lệ thường là do Thứ sử chăm lo quân sự. Chư vương đều muốn tranh giành chỗ này cho người của mình, Bộc Dương cũng có ý đó, Binh Bộ Thị Lang là người của nàng, lại am hiểu chiến sự, có thể chăm lo cho một châu.
Nàng đang có ý định tranh thủ vị trí này thì Tề quốc đã có chuyện.
"Thái tử Tề quốc soán vị, thất bại tự tử, toàn bộ Đông Cung đều phải chịu tội, thái tử phi và con trai của Thái tử đều phải nhận rượu độc tự sát." Tấu chương vừa vào kinh thì Bộc Dương đã biết tin, lập tức nói với Vệ Tú. "Thái tử đã chết thì nội bộ Tề quốc chắc chắn thay đổi."
"Đại Ngụy cũng cần thay đổi theo rồi." Vệ Tú tiếp lời nói.
Thái tử hiền tài đã không còn, còn lại đều chỉ là những người tầm thường mà thôi. Vua Tề cũng không tài giỏi, trong lòng đám hiền thần có lẽ cũng nguội lạnh rồi. Chuyện vận mệnh quốc gia, nói thì sâu xa nhưng thật sự là có.
"Binh Bộ Thị Lang sợ là không thể dùng được." Bộc Dương có chút ưu sầu, vốn là làm Thứ sử một châu thì hắn còn thể đảm nhiệm. Nhưng Tề quốc xảy ra chuyện này, Hoàng đế chắc chắn sẽ bố trí trọng binh ở biên giới đường thủy. Binh Bộ Thị Lang chưa từng cai trị quan ngoại, cũng chưa thật sự lãnh binh lần nào, chỉ với lý luận suông, khó mà để hắn tới đó đương nhiệm được.
Không thể vì tranh giành quyền lực mà ảnh hưởng đến quốc gia đại sự. Cho dù Bộc Dương tiếc nuối, cũng không thể quên đi tư tưởng ban đầu của mình.
"Chi bằng cứ xem thử bệ hạ tính toán thế nào đã. Nàng ở bên cạnh giúp đỡ, bệ hạ sẽ không để nàng chịu thiệt thòi." Vệ Tú nói.
Nàng hiểu rõ tính toán của Hoàng đế lúc này. Nếu Bộc Dương lấy đại cục làm trọng, chủ động buông tay lợi ích mà giúp Hoàng đế thì ngài sẽ cảm động, chắc chắn sẽ bồi thường cho công chúa.
"Cũng không có biện pháp khác." Bộc Dương không phải người keo kiệt, chỉ một Thứ sử, nàng cũng không quá coi trọng như vậy, quyết định xong thì cũng thoải mái cười, nói với Vệ Tú. "Mấy ngày nay bận rộn, cũng không thể ở bên cạnh nàng, xin lỗi."
Công chúa kéo tay Vệ Tú, tự nhiên lên tiếng, giọng nói mang đầy sự hối lỗi. Vệ Tú cũng không trách nàng, chỉ đau lòng vì nàng phải bận rộn nhiều thứ mà bản thân đi đứng không tiện, có nhiều chuyện cũng không giúp nàng.
"Nàng cũng phải bảo trọng thân thể, đừng nóng vội, sự hoãn tắt viên." Vệ Tú an ủi nàng.
Đang nói chuyện thì đột nhiên vài bông tuyết phiêu đãng rơi xuống. Bộc Dương đứng dậy, đóng lại cửa sổ, xoay người thì lại thấy Vệ Tú có vẻ lo lắng, thân thiết hỏi.
"Sao vậy? Nàng lo lắng chuyện gì?"
"Đường đọng tuyết, đi đường cũng khó khăn. Tháng này sợ là A Dung cũng không về được." Vệ Tú cau mày nói.
Chờ tuyết ngừng rơi thì thời gian đi đường cũng kéo dài thêm, chỉ sợ phải tới tết thì A Dung mới về tới kinh thành. Vệ Tú còn có vài chuyện cần làm, A Dung nếu không kịp trở về thì phải tìm người xử lý. Nàng suy nghĩ tới chuyện nên tạo ra một nhóm người đắc lực mới được, thế lực của công chúa hiện tại càng lúc càng lớn. Người có thể dùng, hiện tại cũng không còn đủ rồi. Hoàng đế không biết còn có thể chịu đựng được mấy năm, tiếp theo, những chuyện cần dùng người thì càng nhiều rồi.
Nàng quá chăm chú với suy nghĩ của mình, bất giác lại thấy Bộc Dương cúi đầu, không nói một câu, cũng không nhìn được sắc mặt nàng ấy, chỉ lẳng lặng mà khơi chậu than để lửa lớn thêm một chút, trong phòng cũng ấm áp hơn nhiều.
Vệ Tú lại nghĩ tới chuyện khác.
"Chính đán sẽ có đại yến, bệ hạ xem trọng Đông Hải quận vương, có lẽ sẽ mượn cơ hội này để nó bộc lộ tài năng. Lúc đó, mọi người cũng sẽ hiểu rõ ý tứ của bệ hạ, chư vương có ngu ngốc tới mấy thì cũng sẽ có phản ứng, triều đình có thể sẽ náo động một phen." Trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, nếu chỉ lo thân mình là chuyện rất khó, cho nên mới có nhiều triều thần không thể không đứng thành một phe, không thể không chọn một chủ tử. Nàng cần phải nghĩ tất cả đối sách cho công chúa, để tránh bị kéo vào chuyện này.
"Không cần gấp gáp vậy chứ." Bộc Dương lại nhíu mày.
"Nên chuẩn bị rồi." Vệ Tú khẳng định.
Bộc Dương biết tuổi thọ của Hoàng đế, nhưng Vệ Tú không biết, Hoàng đế cũng không biết. Ngài cũng đã qua tuổi năm mươi, trước nay có được mấy vị Hoàng đế sống qua được sáu mươi? Trong vài năm này ngài chắn chắn sẽ củng cố địa vị của hoàng tôn cho vững. Nghĩ lại thì thời gian không cho phép ngài chậm rãi.
Tiêu Đức Văn còn chưa lộ ra tài năng trước mặt bá quan văn võ, lần này vừa đúng thời cơ để nó ra mặt.
Bộc Dương không nói, lời Vệ Tú rất có lý.
"Nàng cũng nên hiểu là đừng nói thay gì cho Tiêu Đức Văn. Một khi chư vương vỡ mộng, chỉ sợ khó thể kiềm chế điên cuồng, bệ hạ thì không sao, nhưng nếu nàng ra mặt, bọn họ chắc chắn sẽ chĩa mũi giáo tới chỗ nàng." Vệ Tú phân tích cho công chúa. Cho dù căn cơ của Bộc Dương vững vàng thì cũng khó đối phó khi chư vương liên thủ.
"Nhất là Tấn Vương, người nham hiểm nhất." Bộc Dương cũng đã nghĩ đến chuyện này, oán giận nói.
"Đừng để ý hắn, nếu nàng thật sự không ưu hắn thì ta sẽ nghĩ biện pháp để nàng trút giận." Vệ Tú khẽ cười, vỗ nhẹ tay công chúa an ủi.
"Không cần lắm, không nên vì hắn mà làm hỏng đại sự." Bộc Dương được Vệ Tú dỗ dành, cười nói.
Phu thê hai người trêu đùa lẫn nhau, những chuyện chính sự không thú vị cũng có thể thể nói đến mức vui vẻ.
Buổi tối, Bộc Dương phải đi quý phủ của Trịnh Vương dự tiệc. Trịnh Vương đưa thiếp mời là mời cả công chúa và phò mã. Từ khi Bộc Dương thành gia lập thất, nếu có người nào muốn đưa thiếp mời thường đều mời cả hai người. Chỉ là Vệ Tú thích yên tĩnh, không mấy khi ra khỏi cửa. Nhưng mà Trịnh Vương thì khác, ông ấy là trưởng bối, lại là người chủ trì hôn lễ của hai người, vì vậy cần phải kính cẩn nghe theo, Vệ Tú cũng cùng đi với Bộc Dương.
Hai người mặc y phục lộng lẫy, thấy sắc trời đã không còn