Sao Bộc Dương có thể đáp ứng được? Lập thái tôn là chuyện chắc chắn rồi!
Triều đình vẫn còn nằm trong tầm khống chế của Hoàng đế. Cho dù là nàng cũng không dám để lộ khả năng của mình. Vệ Tú vào kinh đã hơn ba năm mà cũng chỉ dám giúp nàng chiêu mộ vài vị tướng hàn môn, không dám làm thêm gì quá đáng. Vũ Lâm, Hổ Bí, Kim Ngô vệ thì không cần nói tới, cả Huyền Giáp Quân ở ngoài kinh cũng không dám nhúng tay quá nhiều. Chuyện các nàng lo lắng nhất chính là gợi ra sự nghi ngờ vô căn cứ của Hoàng đế.
Đối với bản thân còn phải cẩn thận như vậy thì càng không vì chư vương không có mấy quan hệ mà chạm vào nghịch lân của Hoàng đế!
Vệ Tú còn đang nằm trên giường! Hôm qua, nàng ấy đột nhiên lại sốt cao, dùng tất cả biện pháp cũng không thể hạ nhiệt. Mà lại không thể mời thái y nếu không thì thân phận nữ nhi của nàng ấy sẽ bị phát hiện. Vệ Tú cũng đã tự xem bệnh cho mình, tự viết đơn thuốc, qua một đêm cũng không thấy tốt hơn chút nào. Vệ Tú cũng khuyên nàng không cần lo lắng, qua hai canh giờ nữa thì sẽ hạ sốt. Nhưng sao Bộc Dương có thể không lo, nàng lật sách thuốc xem xét, nhưng với kiến thức nửa vời của nàng thì mấy trang giấy đều bị lật nát cũng không tìm được cách. Nàng cầm sách thuốc mà tay phát run, trong lòng cực kì rối loạn. Đúng lúc này thì chư vương lại tới.
Có thể ngồi nghe bọn họ nói một lúc lâu như vậy, Bộc Dương cũng tự thấy bản thân thật có tu dưỡng tốt!
Triệu Vương còn đang khuyên nàng. Sau khi Yến Vương mất thì hắn coi như là trưởng tử, tính theo lớn nhỏ thì nên lập hắn là Thái Tử mới đúng, hắn mới là người có khả năng làm chủ Đông cung nhất. Hy vọng của hắn đột nhiên biến mất, hắn cảm thấy mê mang, lại thêm tính tình táo bạo, giọng nói cũng dần dần không hề tốt như ban đầu.
"Thất hoàng muội, hôm nay hoàng huynh hỏi muội một câu, muội không quan tâm đến sinh tử của mấy vị hoàng huynh chúng ta phải không?"
Ba người còn lại cũng đồng loạt nhìn nàng, ánh mắt khẩn trương mà cũng mang theo uy hiếp. Tâm cơ của Tấn Vương sâu nhất, là người vô cùng tàn nhẫn, ánh mắt hắn tối sầm lại. Đại Vương và Kinh Vương thì đỡ hơn nhưng cũng rất ngóng trông.
"Sinh tử của ta, mấy vị hoàng huynh cũng không để ý sao? Bộc Dương công chúa phủ của ta chỉ trung với thiên tử, mấy vị hoàng huynh cũng được, Đông Cung cũng vậy, mọi người muốn tranh thì ta không can thiệp. Nếu mấy huynh may mắn có được thiên hạ thì ta sẽ quỳ bái, vì hôm nay mà bồi tội." Bộc Dương thở dài, nói.
"Điện hạ, vị thuốc thiếu đó đã mua được rồi!" Lúc này, một tên thái giám chạy vào bẩm báo.
"Trọng Mông đang bệnh, ta cần đi xem một chút, mấy vị hoàng huynh cứ tự nhiên." Bộc Dương lập tức đứng dậy nói, rồi hành lễ thì lập tức đi.
Chư vương còn chưa kịp phản ứng thì đã không còn thấy bóng dáng Bộc Dương.
"Gấp gáp làm gì! Một phò mã luôn mang bệnh cũng đáng để muội xem như bảo bối!" Đại Vương thở phì phò nói.
Triệu Vương, Tấn Vương, Kinh Vương đều dùng ánh mắt như nhìn ngốc tử mà liếc nhìn hắn. Thế lực của thất hoàng muội thành lập từ ba năm trước. Trước đó, nàng chỉ có sự sủng ái của phụ hoàng mà không có thực quyền. Nhưng hôm nay, thế lực của nàng có thể so sánh ngang với với thế lực lớn nhất đây là Triệu Vương. Vệ Tú vào kinh từ ba năm trước, chuyện này không cần giải thích cũng đủ hiểu rồi.
Phò mã như vậy, cho bọn họ, bọn họ cũng coi là bảo bối.
Bộc Dương vội vã quay lại nội viện, Vệ Tú nằm ở đó, còn nhắm mắt. Sắc mặt nàng tái nhợt, dung nhan tiều tụy, yên lặng nằm trên giường không có chút sinh khí nào.
Bộc Dương nhìn mà cảm thấy lo lắng, ngồi xuống bên cạnh nàng ấy.
Vệ Tú chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng lại trên người nàng, nhìn thấy công chúa thì môi Vệ Tú lộ ra nụ cười nhẹ.
"Hoành Nhi." Giọng nói của nàng mỏng manh, không rõ tiếng.
"Ừ, ta đã trở về." Bộc Dương vội vàng nói.
"Bọn họ đi rồi?" Vệ Tú cười cười, suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đi rồi, nàng nghỉ ngơi đi, không cần lo cho bọn họ." Bộc Dương vội vàng trả lời.
Vệ Tú cũng rất mệt, nghe vậy thì nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Bộc Dương lo lắng nhìn nàng, tay chạm vào trán nàng thì đã thấy cực kì nóng. Bộc Dương lại nhẹ nhàng hôn lên môi Vệ Tú, môi nàng trắng bệnh không có chút máu, hơi thở cũng nóng đến dọa người.
Chư vương không quan trọng, cho dù hành động của bọn họ khiến người khác phiền lòng thì cũng không liên quan nàng. Tiêu Đức Văn cũng không quan trọng, cho dù Bộc Dương vẫn còn sợ hãi chuyện kiếp trước nhưng cũng có lo lắng nhiều. Nàng không sợ gì cả, chỉ sợ Vệ Tú có chuyện gì, chỉ sợ bản thân không thể ở bên cạnh chăm sóc nàng ấy.
Nàng biết Vệ Tú sức khỏe không tốt, mỗi khi vào đông thì càng ít khi rời khỏi nhà, sợ cảm lạnh. Thường ngày cũng rất chú ý điều dưỡng thân thể mình, ít khi nào lơ lỏng. Nhưng mà, hàng năm nàng ấy vẫn chịu không ít bệnh nặng lẫn bệnh nhẹ.
Trước đó, Bộc Dương cũng có hỏi qua vì sao Vệ Tú lại yếu tới vậy, nàng ấy cũng chỉ trả lời qua loa.
Kỳ thật, sức khỏe Vệ Tú suy yếu là do cái đêm của nhiều năm trước làm tổn hại đến căn cốt bên trong. Khi đó là đêm khuya, tất cả người thân đều chết, nàng là một bé gái mồ côi, nằm giữa núi rừng, hai chân cũng đã không thể đi được nữa. Ban đêm lạnh lẽo, bốn phía đều là xác chết, sự đau khổ ăn sâu vào tim phổi của nàng, trên người lại bị thương, chỉ có thể vùi vào trong thi thể của huynh trưởng bên cạnh, không hề có hy vọng sống sót, vốn chỉ là chờ chết. May mà Nghiêm Hoán từ trong rừng xác chết đó bò ra, chạy đi tìm nàng. Hai người đều bị trọng thương, cũng lo sợ Hoàng đế đuổi giết nên không dám tìm chỗ chữa trị. Nàng tuổi nhỏ lại kéo thân thể tàn phế chạy đông trốn tây, Có thể sống sót được cũng đã nhờ trời cao phù hộ rồi.
Những chuyện này, Vệ Tú tất nhiên không nói. Bộc Dương có hỏi, nàng cũng chỉ nói sơ qua một chút. Lúc trước là Vệ Tú giận chó đánh mèo mà không muốn nói, giờ thì Vệ Tú sợ công chúa khổ sở nên không đành lòng nói thẳng.
Vệ Tú chỉ cảm thấy toàn thân như bị nướng trên lửa đỏ, bên trong yếu ớt ngột ngạt, không có chút nào an ổn. Nhưng nàng lại không có đủ sức để cử động, chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê, khi thì tỉnh táo, khi thì mê man.
Bộc Dương canh giữ bên cạnh nàng, bưng trà rót nước cũng không để người khác làm, ngay cả cơm trưa, nàng cũng chỉ ăn được mấy miếng rồi lập tức trở về đút thuốc cho Vệ Tú.
Mỗi lần Vệ Tú tỉnh lại thì đều nhìn thấy Bộc Dương, vừa vui mà cũng đau lòng, nàng khuyên công chúa đi nghỉ, không cần làm bản thân mệt nhọc như vậy. Bộc Dương cũng chỉ đồng ý trên miệng mà thôi, thật ra cũng vẫn không chịu rời đi nửa bước.
Vệ Tú bất đắc dĩ, cuối cùng thì trời vừa tới tối, nàng yêu cầu Bộc Dương lên giường nằm. Trên người nàng đều là mùi thuốc, lại sợ lây bệnh cho công chúa, mấy ngày nay đều phân giường ngủ. Nhưng Bộc Dương cứ ở cạnh nàng như vậy thì phân hay không cũng không khác gì nhau.
Bộc Dương nằm xuống bên cạnh Vệ Tú, trong mũi đều là vị thuốc đắng. Vệ Tú chỉ mặc trung y màu trắng. Qua trận bệnh này, Vệ Tú lại càng gầy hơn trước. Trong lòng Bộc Dương đau xót, nắm chặt tay nàng bên dưới lớp áo ngủ bằng gấm.
Vệ Tú cảm giác được, quay đầu nhìn lại, ánh mắt nàng cũng không còn trong trẻo như ngày thường mà lại có một tầng mơ hồ che lấp.
"Hoành Nhi, nàng ngủ một chút đi." Cả đêm qua, công chúa hầu như không ngủ, lại chống đỡ suốt cả ngày nay, Vệ Tú thật sự lo lắng cho nàng.
"Ừ, ta ngủ liền, nàng cũng nghỉ ngơi đi, đừng lo cho ta." Bộc Dương vội vàng đáp lời.
"Ta hình như đã ngủ nhiều rồi ..." Vệ Tú miễn cưỡng cười.
Bộc Dương chăm chú lắng