Sấm sét mùa hạ ầm ầm đánh xuống, một nhát sét cắt ngang qua bầu trời.
Ánh sáng tia chớp hắt trên giấy dán cửa sổ, bên trong chợt sáng, chợt tắt, tiếng sét bén nhọn nhanh chóng vang lên.
Ngày mùa nóng bức, mặc dù có mưa cũng không thấy lạnh quá nhiều nhưng Vệ Tú sức khỏe yếu, cả người ướt nước mưa, Bộc Dương rất lo nàng ngâm nước lâu mà bị bệnh. Cẩn thận lau khô tóc nàng thì có tì nữ đến bẩm báo là nước đã chuẩn bị xong.
Bộc Dương theo thường lệ cho toàn bộ tỳ nữ đều lui xuống, đẩy Vệ Tú vào phòng trong.
Đó là một gian phòng tắm, một đầu thông đến tẩm điện của công chúa, một đầu khác là thông đến noãn các, nữ tì hầu hạ đều ra vào từ noãn các, hoặc thêm nước hoặc là đổi quần áo mới. Sau khi sắp xếp xong hết thì tiến vào tẩm điện của công chúa bẩm báo. Công chúa hạ lệnh cho lui hạ nhân, các nàng tự mình rời đi, lưu lại một phòng trống.
Trong phòng hơi nước mông lung, ẩm ướt mà ấm áp.
"Phái người đi tới trong quân, Vệ Du lập tức sẽ phát binh tới kinh sư, đi không ngừng cũng phải mất đến bốn ngày, mà sự việc trọng đại, liên lụy nhiều người, kéo dài càng lâu càng để lộ nhiều tin tức, hậu quả khó có thể tưởng tượng được, điện hạ nên sớm hạ quyết định." Vệ Tú nói với Bộc Dương.
Bộc Dương đẩy nàng tới bên mục dũng dừng lại.
"Ta sẽ đi một lần nữa, nếu bọn họ còn không đáp ứng ... " Trong mắt nàng mang theo chút tia sáng âm u, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn. "Cho dù thế nào, tối nay cũng sẽ phái người đi chỗ Huyền giáp quân."
"Cũng được." Vệ Tú đáp lời. Có thể thuyết phục được hai vị trung lang tướng quân là tốt nhất, Huyền giáp quân đến cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, có thể dùng để uy hiếp mấy tên tôm tép. Còn nếu không thể thuyết phục họ thì Huyền giáp quân chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cực kì trọng yếu.
Thành Lạc Dương đều là tường dày chắc chắn, kiến tạo rất cao, trong thành vật tư phong phú. Nếu cứ cứng rắn công thành, đừng nói tới năm vạn duệ binh của Huyền giáp quân, nếu hai ba mươi vạn cũng chưa chắc có thể đánh hạ được. Hai người cũng không nhắc tới chuyện này, Vệ Tú hiểu rõ, Bộc Dương chắc chắn sẽ tìm người làm nội ứng để mở cửa thành, người cũng đã chọn được rồi chỉ là chưa có binh lực thôi.
Trong phòng đã có đủ mọi thứ, Bộc Dương đặt khăn mặt ở chỗ Vệ Tú có thể lấy được rồi lấy quần áo cần giặt của nàng ấy để chỗ cách đó không xa. Có nước nên không thể tránh được trơn trượt, Bộc Dương để quải trượng của Vệ Tú vào tay nàng, vẻ mặt có chút không xác định mà dặn dò.
"Ta ở bên ngoài, có chuyện cứ gọi ta."
"Được." Vệ Tú gật đầu.
Bộc Dương rời khỏi phòng, trở lại tẩm điện. Tiếng sét vang lớn cùng với mưa to không dứt, trên bầu trời mây đen dăng đầy khiến cho trong phòng cũng đầy tăm tối.
Bộc Dương đến chỗ giá nến, đốt đèn.
Qua một lúc lâu, trong phòng mới có tiếng nước. Lúc này Bộc Dương mới hơi yên tâm, cầm mật hàm của Vệ Thái sư mở ra xem. Đơn giản là Vệ gia quy thuận Đại trưởng công chúa, nếu có điều gì cần đến thì chắc chắn sẽ tận lực tương trợ, ngôn từ đều hướng chuyện nghe theo thiên mệnh. Cuối cùng là ấn triện của Thái sư.
Có thư này, cho dù là Vệ Thái sư muốn lật lọng cũng cũng không làm được.
Bộc Dương cất kĩ mật hàm.
"Điện hạ, canh gừng đã nấu xong rồi, có cần thần đưa vào không?" Ngoài cửa vang lên tiếng của Tần Khôn.
Bộc Dương đứng dậy, mở cửa ra, tự mình nhận lấy chén canh rồi bảo bọn hạ nhân lui hết.
Ngoài điện cũng đã yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng mưa rơi trên nền gạch.
Lại là một tiếng sấm sét, khiến cho người ta giật mình.
Bộc Dương dường như có thể ngửi được mùi bùn đất hắt lên bởi vì mưa to.
Nàng ngồi ở trong điện, trong lòng yên lặng sắp xếp lại những bước tiếp theo. Nếu nàng có thể chiếm được tiên cơ thì mọi chuyện không cần phải lo lắng nữa, sợ là Tấn Vương lập tức động thủ.
Tiếng nước trong phòng đã dừng lại, suy nghĩ của Bộc Dương liền bị đánh gãy, sự âm trầm trong mắt cũng tan đi mà trở nên dịu dàng, ấm áp hơn. Nàng cầm chén ngọc, lòng bàn tay dán vào cạnh chén, canh gừng vẫn còn nóng. Chờ Tú Tú của nàng đi ra thì cũng có thể bớt nóng hơn một chút rồi, có thể lập tức dùng.
Một lúc sau, Vệ Tú ra ngoài.
Nàng đã mặc lại y phục chỉnh tề, chỉ còn tóc là chưa lau khô trượt dài trên vai. Hai má của nàng vì hơi nước thấm vào lộ ra vể hồng hào, có lẽ là do vừa tắm rửa xong, cả người như được ngâm trong hơi nước, giữa chân mày đầy âm nhu, càng tinh xảo hơn.
Vừa nghĩ đến chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy một mặt như vậy của Vệ Tú, Bộc Dương lập tức cảm thấy vui vẻ. Nàng đưa canh gừng cho Vệ Tú, Vệ Tú cũng không cần người khuyên, nâng chén canh trong tay, từng ngụm uống vào.
Gừng tính nhiệt, có thể trừ hàn, uống một ngụm thì lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn, rất thoải mái. Bộc Dương cầm ngọc bội, túi gấm mà Vệ Tú đã gỡ xuống lúc trước, quỳ xuống trước xe lăn, giúp Vệ Tú đeo lên thắt lưng.
"Không cần phải cẩn thận như vậy, hôm nay ta cũng không cần ra ngoài nữa." Vệ Tú vội nói.
Bộc Dương vẫn đeo ngọc bội lên, đứng dậy, ngồi lại trên giường.
Mưa đã đỡ hơn, tiếng sấm cũng nhỏ dần.
Ước chừng là đã quyết định xong kế hoạch, tiếp theo thì dù nhiều hay ít cũng phải xem ý trời, Vệ Tú và Bộc Dương cũng thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Lâu thì năm ngày, nhanh thì bốn ngày, thắng bại sẽ rõ ràng thôi.
Thắng làm vua, thua làm giặc đã là quy tắt từ xưa tới nay rồi.
Với địa vị của Bộc Dương, nếu như nàng thất bại thì ngay cả cơ hội cầu sinh cuối cùng cũng sẽ không còn.
Màn đêm buông xuống, một con chim truyền tin bí mật bay ra khỏi phủ công chúa, nhẹ nhàng bay ra khỏi cổng thành, tới thẳng quân doanh của Huyền giáp quân.
Mọi chuyện trong kinh vẫn diễn ra như thường.
Đêm hôm sau, trong hoàng cung đột nhiên bay lên một cột khói lớn, mơ hồ có ánh lửa ẩn hiện.
Vệ Tú ngồi dưới mái hiên, thấy vậy thì biết trong cung đã có hỏa hoạn. Nàng tìm vài tên hạ nhân để bọn họ dò xét xem là cung nào có hỏa hoạn.
Bất cứ chuyện gì cũng cần phải chú ý, không thể xem thường. Vệ Tú lo lắng trước sau, chỉ cảm thấy vạn phần không yên tâm. Hạ nhân đi được một canh giờ thì mới trở lại.
"Không dò hỏi được, các nơi trong cung đều đã đóng chặt cửa, tin tức bên trong không thể truyền ra ngoài, bên ngoài cũng không thể vào trong."
Vệ Tú phất tay bảo bọn họ lui xuống. Bộc Dương nhanh chóng hồi phủ, nàng từ chính sự đường trở về. Phụ chính đại thần mỗi ngày đều ở đó xử lý chính vụ, chính sự đường ở bên cạnh hoàng cung, tin tức rất linh thông. Nhưng lần này, nàng cũng không nghe ngóng được gì.
Có thể thấy là người trong cung đã chuẩn bị hết mọi thứ, cắt đứt hết mọi con đường có thể phát tán tin tức rồi. Việc này quả thật không bình thường, chỉ sợ là âm mưu của Tiêu Đức Văn và Tấn Vương.
Sắc mặt Vệ Tú u ám, không biết đang suy nghĩ điều gì. Bộc Dương cũng có chút không yên lòng, luôn cảm thấy chuyện này không phải là chuyện tốt gì cả.
Gió nhẹ phất phơ, cành lá nhẹ đung đưa, bóng đêm tĩnh mịch. Nếu là bình thường thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy yên tĩnh nhưng lúc này lại rất nặng nề, giống như là những vật rất bình thường cũng đều chứa âm mưu kinh tâm động phách.
"Còn ba ngày." Vệ Tú hạ giọng lẩm bẩm, Huyền giáp quân còn có thể đến kinh thành, trước đó, nàng không thể không làm gì cả, chắc chắn cần phải phòng bị.
Còn chưa tới canh hai, huyên náo trong cung cũng ngừng lại, khói đặc đã tan đi, ánh lửa cũng tắt, thành Lạc Dương lại yên tĩnh hơn nhiều giống như là chuyện lúc nãy chỉ là một chuyện nhỏ không đáng quan tâm. Nhưng cho dù quan to quý nhân hay là dân đen bình thường cũng đều giật mình kinh sợ.
Thứ dân sinh trưởng ở kinh thành đối với thời cuộc cực kì mẫn cảm, ngay cả bọn họ đều có cảm giác được giông bão sắp tới rồi.
Ngày hôm sau, người bán hàng rong ở khắp các ngõ hẻm cũng ít hơn nhiều, dân chúng lui