Thẩm Chỉ Ngọc nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại nhìn cũng hoảng sợ: “ Lạc Tầm Phong, ngươi làm sao vậy?”
Lạc Tầm Phong che lại mũi, “ Không có việc gì…..
Mới vừa rồi không cẩn thận đập vào cửa…..”
Lục Tri Niên vẫy tay nói: “ Ngươi lại đây, lão phu châm cho ngươi hai châm cầm máu.”
“ Không cần, không chảy nữa rồi, ta đi rửa mặt là được…..” Hắn hoang mang rối loạn chạy tới bên giếng, chỉ sợ đi vào rồi máu mũi còn chảy nhiều hơn.
Lạc Tầm Phong rửa mặt xong, Lục Tri Niên cùng Thẩm Thập Ngũ cũng từ trong phòng đi ra, nói muốn đi dược phòng bốc thuốc, đun để Thẩm Chỉ Ngọc ngâm chân.
Châm trên người Thẩm Chỉ Ngọc đã rút hết, y mặc áo trong ghé vào trên giường.
Lạc Tầm Phong đi tới, thấy trên trán hắn có chảy một ít mồ hôi, nghĩ y mỗi lần châm cứu đều sẽ đau.
“ Có phải rất đau không?” hắn nâng tay áo lau mồ hôi cho y, “ Sao lại ra mồ hôi?”
Thẩm Chỉ Ngọc khẽ mở mí mắt nhìn hắn một cái, gật đầu: “ Ừ, đau.”
Lạc Tầm Phong trong lòng thấy vậy cũng đau, hắn lại không biết nên làm sao bây giờ chỉ đành phải nói.
“ Ngươi kiên nhẫn chịu đựng một chút, ta kêu Lục tiền bối lần sau châm nhẹ chút….”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Châm nhẹ cũng đau.”
Lạc Tầm Phong nhíu mày, vẻ mặt sầu muộn.
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn hắn, đáy mắt hiện chút ý cười, lại nói: “ Lừa ngươi thôi, không đau.”
Lạc Tầm Phong: “….
Vậy sao lại ra mồ hồi?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Nóng.”
Lạc Tầm Phong: “……”
Sau một lúc, Lục Tri Niên quay trở lại còn kêu người bê một thùng nước thuốc.
“ Về sau, mỗi ngày đều phải dùng nước thuốc ngâm chân, ngâm xong còn phải xoa