Mùi rượu trong cổ họng vừa thuần khiết vừa trong lành, từng hơi thở đan xen nhau giữa hai chóp mũi.
Thẩm Chỉ Ngọc cảm thấy hơi choáng, giơ tay đẩy người ở phía trên mình, hỏi một đằng nói một nẻo: “ Tránh ra…”
Lạc Tầm Phong một tay đè tay y ở gối, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng y, mút lưỡi y làm cho hương rượu lượn lờ quanh hơi thở, hắn khẽ cắn đôi môi mềm mại của y.
Ngón tay Thẩm Chỉ Ngọc hơi cuộn lên, đều lưỡi tê dại không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Lạc Tầm Phong miễn cưỡng buông y ra, thở phì phò nhìn y một lát rồi lại ôm chặt y.
Đầu chôn ở hõm vai y, nở nụ cười, cười đến mức lồng ngực đều hơi rung rung, đụng Thẩm Chỉ Ngọc từng chút một.
Thẩm Chỉ Ngọc: “ …..Ngươi cười gì?”
“ Ta ngốc quá mà.” Lạc Tầm Phong vẫn cười, không đầu không đuôi nói “ Ta nên sớm phát hiện….
Tuy ngươi luôn không thích người khác chạm vào mình nhưng ngươi chỉ giận vì ta lừa ngươi.
Chỉ giận vì ta lừa ngươi thôi đúng không?”
Thẩm Chỉ Ngọc không trả lời, kéo quần áo hắn, nói: “ Đứng lên, nặng quá.”
Lạc Tầm Phong dịch sang bên cạnh một chút nhưng tay vẫn ôm y, cọ cọ cổ y, nói: “ Để ta ôm một lúc, ta rất vui.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “….”
—————————————
Bọn họ ở bên này an an tĩnh tĩnh ôm nhau, còn Yến Cửu Phi và Giang Vũ Nhi ở bên kia lại đang bị đám ong đuổi theo.
Vốn dĩ Giang Vũ Nhi đang đuổi đánh Yến Cửu Phi, không biết đám ong vò vẽ từ chỗ nào bay tới, vẫn luôn cứ ‘ong ong ong’ đuổi theo bọn họ.
Vì vậy liền thành cảnh tượng ong vò vẽ đuổi theo bọn họ hiện giờ.
Giang Vũ Nhi chạy đã mệt lả người, trực tiếp nổi giận rút kiếm đòi đi chém đàn ong.
Nhưng đàn ong hết tan lại tụ, chém thế nào cũng không được, ngược lại cách nàng ngày càng gần.
Yến Cửu Phi vừa nhìn đã thấy không ổn, chạy nhanh xông tới.
Cuối cùng, Giang Vũ Nhi không bị gì cả, còn Yến Cửu Phi lại bị chích khắp lưng khiến lưng một mảng sưng đỏ nhìn trông nửa chết nửa sống.
“ Ôi trời, dâm tặc, ngươi không sao chứ?!” Giang Vũ Nhi vội vàng đỡ hắn ta đi tìm Lục Tri Niên.
Yến Cửu Phi ghé người vào giường, kêu rên nửa ngày trời, Lục Tri Niên mới lau dược xong cho hắn.
Giang Vũ Nhi nhìn một mảng sưng đỏ ở lưng hắn, mở miệng nói: “ Bổn cô nương không thích thiếu ân tình của người khác, hôm nay ngươi đã cứu ta, ân oán giữa ta và ngươi sẽ xóa bỏ hết sạch.”
Yến Cửu Phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “ Thật hả?!”
Giang Vũ Nhi: “ Nhưng nếu sau này ngươi còn tái phạm, ta sẽ giết không tha.”
Yến Cửu Phi nhỏ giọng nói thầm: “ Rõ ràng là một cô nương vậy sao lại hung dữ như vậy chứ.”
Giang Vũ Nhi: “ Ngươi nói cái gì?”
“ Không có gì, không có gì” Yến Cửu Phi vội vàng nói “ Ta không nói gì cả.”
Giang Vũ Nhi liếc hắn một cái rồi xoay người bỏ đi.
Yến Cửu Phi nhẹ nhõm thở một hơi, cảm thán nói: “ Thật đáng sợ, hung dữ quá.”
Lục Tri Niên đang thu thập các bình dược ở một bên liền khuyên nhủ: “ Phải dỗ dành cô nương người ta nhiều hơn.”
“ Nàng ta hung dữ như vậy, sao mà dỗ được chứ.” Yến Cửu Phi nói “ Nói chưa được hai câu đã muốn rút kiếm chém người.
Ta không dỗ được cô nương như vậy.
Đã từng thấy người không khóc thì cũng muốn lấy thân báo đáp nhưng chưa thấy qua người hung dữ như nàng ta.”
Lục Tri Niên: “ Không phải ngươi không cứng được sao?”
Yến Cửu Phi giật mình đập vào thành giường ‘ uỳnh’ một tiếng.
“ Ngươi cũng đừng quá thương tâm.” Lục Tri Niên nói “ Thật ra lão phu có thể trị được.”
Yến Cửu Phi đột nhiên ngẩng đầu “ Tiền bối! Thần y! Ngài thật sự trị được?!”
Lục Tri Niên: “ Cũng không nắm chắc mười phần.”
“ Chỉ cần có thể trị, dù là mấy phần ta đều chấp nhận thử.” Yến Cửu Phi kích động nói “ Tiền bối, nếu thật sự chữa khỏi được cho ta vậy ngài chính là phụ mẫu của ta!”
Lục Tri Niên sờ sờ chỏm râu “ Nhưng lão phu nghe nói, ngươi làm hại