Yến Cửu Phi được Lục Tri Niên dùng ngân châm châm hơn mười ngày, làm giác hơi * hơn mười lần, rốt cuộc vào sáng sớm hôm nào đó, hắn mới thấy người mình bắt đầu tốt lên.
Hắn lệ rơi đầy mặt, kích động không thôi, ôm chân Lục Tri Niên khóc hơn nửa canh giờ.
Vừa muốn nhận cha, vừa muốn dập đầu khiến cho Lục thần y sợ tới mức mỗi ngày thấy hắn đều đi đường vòng.
Giang Vũ Nhi rời khỏi Lãm Nguyệt Phong đã nhiều ngày, tiểu sư đệ của nàng liền tìm tới đây.
Nàng không thấy sư huynh theo tới liền tóm lấy tiểu sư đệ mà véo mặt, xoa đầu một phen.
Nói rằng chờ lúc sư huynh tới liền không thể véo cũng không thể xoa nhẹ.
“ Sư huynh lại chọc đệ tức giận rồi đúng không?” Giang Vũ Nhi nhéo nhéo mặt tiểu sư đệ, cười nói “ Tại sao huynh ấy không cùng đệ tới đây?”
Tiểu sư đệ tức giận nói: “ Đệ tới tìm sư tỷ, tại sao phải cùng hắn tới chứ?!”
Giang Vũ Nhi: “ Được được, vậy chúng ta chạy nhanh thôi, đừng để hắn tìm được.”
Tiểu sư đệ: “ Nhưng mà….
nếu huynh ấy không tìm thấy chúng ta, rồi lạc đường thì phải làm sao đây?”
Giang Vũ Nhi: “ Mặc kệ huynh ấy lạc đường, tốt nhất là nửa đường bị chó tha đi, như vậy bên tai đều sẽ thanh tịnh.”
Tiểu sư đệ đỏ hốc mắt “ Đệ không muốn sư huynh bị chó tha đi đâu….”
Sư huynh vội vàng từ chỗ tối nhảy ra, ôm tiểu sư đệ, mắng Giang Vũ Nhi “ Muội mới bị chó ngậm đi! Muội hù dọa đệ ấy làm gì hả?!”
Lông mày Giang Vũ Nhi khẽ nhướn lên, tiểu sư đệ vừa quay đầu liền gào với sư huynh “ Không được mắng sư tỷ!”
“ Được, được, được” sư huynh liên tục gật đầu “ Không mắng, không mắng, đệ đừng tức giận nữa mà….”
Ba người bọn họ liền ở lại Lưu Vân sơn trang mấy ngày, buổi tối đầu tiên ở, phòng sư huynh đệ hai người họ luôn truyền ra tiếng “Ư ư a a” không ngừng vang vọng.
Đến ngày thứ hai, vị sư huynh đã bị tiểu sư đệ đuổi ra khỏi phòng.
Lạc Tầm Phong đi qua như gặp được bạn cũ.
Hắn cũng bị Thẩm Chỉ Ngọc đuổi ra ngoài, chỉ vì ban đêm hai người làm, trong lúc tình nồng giao triền, Thẩm Chỉ Ngọc lại chỉ muốn làm một lần rồi ngủ.
Trong lòng Lạc Tầm Phong khí nóng không ngừng tăng, nhịn không được lại đè người ra thở hổn hển làm tới hơn nửa đêm.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau vừa tỉnh đã bị Thẩm Chỉ Ngọc đuổi ra ngoài cửa.
Lạc Tầm Phong mặt ủ mày chau, không biết nên dỗ Thẩm Chỉ Ngọc như thế nào cho tốt.
Lại thấy sư huynh của Giang Vũ Nhi vẫn khí định thần nhàn, ung dung không hoảng loạn chút nào.
Lạc Tầm Phong hiếu kì nói: “ Lý huynh…Không lo lắng sao?”
Lý huynh thản nhiên nói: “ Ta đều đã có cách.”
Lạc Tầm Phong: “ Cách gì?”
Lý huynh xua tay “ Không thể nói, không thể nói.”
Lạc Tầm Phong đành phải không hỏi nữa, đi ra ngoài viện, nhớ tới muốn đi gọi bọn hắn tới ăn sáng, lại quay lại.
Sau đó, hắn liền thấy, sư huynh của Giang Vũ Nhi móc một cái ván giặt đồ ở phía sau lưng ra, đặt ở cửa phòng rồi quỳ xuông hô: “ Tiểu Diệp, ta sai rồi, đệ mở cửa đi được không? Về sau, ta không dám nữa, đệ đừng tức giận mà…”
Lạc Tầm Phong: “….”
——————-
Cả ngày nay, Thẩm Chỉ Ngọc đều không thèm phản ứng Lạc Tầm Phong, buổi tối thường đóng cửa số rất sớm rồi đi ngủ, Lạc Tầm Phong lại vẫn cứ chặn ở cửa không chịu đi.
Thẩm Chỉ Ngọc lạnh lùng nhìn hắn “ Ta muốn ngủ.”
Lạc Tầm Phong: “ Chăn trong phòng ta….”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ngươi tự về nha môn ngủ đi.”
Lạc Tầm Phong: “….”
Thẩm Chỉ Ngọc lại muốn đóng cửa, Lạc Tầm Phong vội vàng nhảy vào, tự mình đóng cửa lại.
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ngươi….”
Lạc Tầm Phong khom lưng ôm y lên, đặt lên giường “ Ngươi đã giận một ngày rồi, đừng tức giận nữa.”
Thẩm Chỉ Ngọc ôm chăn quay người đi.
Lạc Tầm Phong khẽ cắn môi, nói: “ Về sau ngươi nói một lần thì là một lần, ta đều nghe ngươi hết.”
Thẩm Chỉ Ngọc xoay người lại “ Thật không?”
Trong lòng Lạc Tầm Phong đầy uất ức “ Thật mà.”
Thẩm Chỉ Ngọc lại nói: “ Còn một việc nữa.”
Lạc Tầm Phong: “ Chuyện gì?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ngày mai ngươi đi xuống sau núi bồi ta đi.
Đừng để sư phụ ta biết.”
Độc trên đùi Thẩm Chỉ Ngọc gần như đã lọc hết, nhưng đã nhiều năm y không đi lại rồi, nên giờ hai chân vô lực, Lục Tri Niên nói phải hoạt động nhiều một