Xuân Sắc Như Thế

Ngoại truyện 2: Đẹp thay bỗng có một người, Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng


trước sau

Trời vừa rạng, hiệu thuốc Tần thị đã rậm rịch mở cửa. Đám phụ việc đang chăm chỉ quét dọn, chuẩn bị đón khách thì tổng quản hiệu thuốc cùng một vị công tử anh tuấn thong thả bước ra ngoài. Bộ y phục màu đỏ tía khoác trên người vị công tử kia càng làm nổi bật màu da tái nhợt thiếu sinh khí, nhưng khí chất phong lưu, hào hoa thì vẫn hiển hiện rõ qua cử chỉ, nói năng.

Lão tổng quản nheo mắt nhìn khóm liễu bên quán trọ đầu đường xào xạc trong gió, miệng lẩm bẩm: “Gió lớn quá, có vẻ như trời sắp mưa rồi…” Lão vừa dứt lời, mấy giọt mưa lộp độp rơi xuống, một chốc sau, mưa lớn trắng xóa giăng mắc khắp nơi.

Đây là trận mưa mùa hạ đầu tiên của thành Đông Dương trong năm nay, trên đường cái quan, khách bộ hành nhất loạt cùng ngẩng đầu nhìn bấu trời trước đó một khắc hãy còn quang đãng không một gợn mây, nhưng ngay sau đó lại vần vũ mưa gió.

Lão tổng quản nhanh nhẹn chạy vào trong hiệu thuốc lấy một áo khoác cho công tử rồi nhìn về phía chân trời xa xa, nói khẽ, “Xem ra, hoàng thượng đã cầu được mưa cho dân chúng thành Đông Dương này rồi”.

Bảy ngày trước, bách tính trong kinh thành lao xao truyền tin hoàng đế Lưu Huyên Thần tắm rửa trai giới, đích thân ghé đến Từ Ân tự cầu mưa cho dân chúng. Hoàng thượng thành tâm cầu nguyện liên tục năm ngày năm đêm, rốt cuộc thì lão thiên cũng chịu ban mưa thấm nhuần vùng Đông Dương này.

Mưa lớn nhưng tất cả mọi người đều cùng chắp tay cảm kích trận mưa đúng lúc thấm ướt đất đai khô hạn lâu ngày, giúp cho cây cối sinh trưởng tốt tươi.

Vị công tử hồi lâu không chớp mắt, dường như không để tâm đến những lời tổng quản nói, hắn vươn những ngón tay thon dài, trắng nhợt, lặng lẽ đón lấy giọt mưa trong vắt, mát lành.

Mấy năm về trước, thành Đông Dương gặp một trận đại hạn còn nghiêm trọng hơn cả bây giờ, lúc ấy hắn đang cơn bệnh nặng, người không ra người, quỷ không ra quỷ nhưng vẫn cùng nàng dùng cơm trong một tiểu viện u tịch xung quanh bao phủ bởi những gốc đào đỏ thắm trĩu bông. Suốt bữa ăn, tầm mắt nàng cứ mải miết dõi theo những cánh hoa đào mơn mởn ấy.

Ngày hôm đó, trên đường quay về, một con trâu lộng sồng sộc lao về phía hắn, đương lúc bấn loạn chưa biết xử trí thế nào thì nàng đã kịp thời trấn tĩnh cởi áo choàng đỏ trên người hắn ra, chạy nhanh về hướng sông hộ thành, nhờ đó mà cứu hắn một mạng. Bệnh tình của hắn ngày càng thêm cận kề cái chết, nhưng nàng đã không màng đến hiểm nguy, cướp hắn từ trong tay Diêm vương trở về.

Hắn tĩnh dưỡng trên giường gần bốn năm mới có thể đi lại bình thường, chỉ có điều mầm bệnh vẫn chưa hoàn toàn được triệt tiêu. Năm trước, hắn bắt đầu thay phụ thân lo liệu việc làm ăn ở tiệm thuốc.

Chỉ là…

“Công tử, hôm nay nương nương có ghé tới không?” Tổng quản nhìn hàng người ngoài cửa hiệu thuốc càng lúc càng đông, lo lắng dò hỏi.

Tần Luật ôn nhu trả lời, “Tổng quản, ông còn không hiểu tính khí nương nương sao?” Nàng đã hứa là sẽ giữ lời, nhất là với người bệnh.

Thân là mẫu nghi thiên hạ cai quản tam cung lục viện, bên mình còn có tiểu thái tử năm tuổi và tiểu công chúa mới tròn năm tháng nên nàng lúc nào cũng bận bịu không ngơi tay. Nhưng bất kể thế nào, ngày mười lăm hàng tháng, mặc gió mặc mưa nàng vẫn ghé tới hiệu thuốc Tần thị chữa bệnh từ thiện, ngay cả lúc mang thai cũng không hề gián đoạn. Việc chữa bệnh từ thiện này tính ra nàng đã kiên trì làm trong suốt năm năm qua.

Ngày mười lăm hàng tháng chính là ngày hội của nữ nhân thành Đông Dương. Lo lắng cho sức khỏe của nương nương nên mỗi tháng hiệu thuốc chỉ phát ba mươi số, những người không giành được số cũng tụ tập tại đây để được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của hoàng hậu nương nương. Có hôm nàng còn bớt chút thời gian giảng giải một số phương pháp phòng bệnh phụ khoa cho họ.

Hiệu thuốc Tần thị vì sự xuất hiện của nàng mà danh tiếng ngày càng vang xa, ngay cả tiệm trà, quán cơm đối diện cũng được thơm lây không ít.

Phụ thân hắn lúc nào cũng nhắc nhở, nương nương đã khổ công cứu mạng con, lại giúp đỡ hiệu thuốc nhiều như vậy, chúng ta nhất định phải cảm tạ người.

Hắn lắc đầu, bất kỳ cách thức cảm ơn nào nàng cũng đều không muốn nhận.

Nàng coi hắn là bằng hữu, mà đã là bằng hữu thì không tính toán thiệt hơn. Nàng không thể đáp lại tình yêu của hắn, nhưng lại sẵn sàng xông vào nước sôi biển lửa để giữ mạng sống cho hắn.

Một cô gái ngốc nghếch như vậy nhưng lại khiến người ta không khỏi động lòng.

Đám người đứng ngoài hiệu thuốc bỗng nhiên nhất loạt quay đầu lại, sùng bái dõi theo một chiếc xe ngựa đang từ từ lăn đến. Bốn nam nhân cao lớn nghiêm nghị nhảy xuống, cung kính xốc mành xe lên. Tần Luận bước lên trước, mỉm cười đỡ một cô gái mặc y phục trắng, tóc búi đơn giản xuống xe.

Vẻ mặt nàng rất hiếm khi thể hiện cảm xúc, nhưng khi đối diện với người bệnh, tức thì tự động biến thành vẻ mặt ôn hòa, như cơn gió xuân đầu tiên sau mùa đông dài giá rét, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn lại không khỏi xao xuyến nhớ đến câu thơ “Đẹp thay bỗng có một người, mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng”[1].

[1] Nguyên văn “Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề”. Trích trong bài Dã hữu man thảo. Bản dịch Tạ Quang Phát.

“Tần công tử!” Quen biết đã nhiều năm, nàng vẫn khách khí gọi hắn là Tần công tử thay cho một tiếng Tần Luận. Không biết đó là thói quen hay là nàng cố ý nhắc nhở hắn, giữa hai người luôn phải duy trì khoảng cách thích hợp.

“Ánh Lục, nàng đến đây còn Dương Dương thì phải làm sao?”

Dương Dương là quý danh của tiểu công chúa mới tròn năm tháng, vẫn còn bú mẹ.

“Hôm nay đành phải để cho Mãn Ngọc chăm sóc, hiện giờ con bé đã có thể ăn một ít cháo đặc nên chắc không sao đâu”. Vân Ánh Lục hạnh phúc đáp lời. “Hôm nay mọi người đã phải đội mưa đến đây, hay là chúng ta phát phiếu nhiều số hơn một chút”.

Hắn không nghĩ ngợi gì, lắc đầu từ chối luôn. “Không được, cứ phá lệ như vậy sau này sẽ không thu xếp nổi đâu. Sức nàng chịu mãi sao được?”

Nàng mỉm cười bất đắc dĩ rồi cùng hắn bước vào trong hiệu thuốc. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, hắn ngồi sau mành viết đơn thuốc, nàng ở bên ngoài khám bệnh cho mọi người.

Hắn lặng người chìm vào hồi tưởng, thời gian dường như ngưng đọng, hết thảy đều giống như trước đây. Hắn từng kể với nàng về một giấc mơ mà ở đó hắn cùng nàng tới một nơi thật xa, mở một y quán giản đơn cứu người chữa bệnh tình cho những người nghèo khổ. Giấc mộng ấy…

Cuộc đời không thể quá đòi hỏi, quý trọng mọi thứ trước mắt mới là việc cần làm.

“Ánh Lục, chúng ta bắt đầu chứ?” Một lọn tóc đen rủ trước trán càng làm tôn thêm ngũ quan tuấn tú của hắn.

“Tần công tử, sắc mặt của anh rất kém”. Vân Ánh Lục cẩn thận quan sát thần sắc hắn.

“Không phải nàng đã nói ta dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục sao? Đừng nhìn ta như vậy, bằng không ta sẽ cho rằng nàng có tâm sự thầm kín với ta đấy”. Hắn nhìn khuôn mặt thoáng vệt hồng trước mặt, âu yếm nói.

“Anh đúng là không hề thay đổi”. Nàng trừng mắt nhìn hắn, “Vậy được rồi, bắt đầu thôi!”

Tổng quản đứng bên ngoài bắt đầu đọc số. Chỉ cách nhau qua bức mành, cảm giác thật tốt. Tần Luận sung sướng mỉm cười một mình.

Một trận mưa tầm tã suốt một ngày dài.

Dòng người nên ngoài cửa tiệm Tần thị đã vãn đi nhiều, Vân Ánh Lục và Tần Luận rời khỏi hiệu thuốc, đứng chờ ngoài hiên dưới làn mưa nay đã vợi đi phần nào.

Một chiếc xe ngựa bốn ngựa đỗ ngay đối diện bên đường, nàng vui vẻ quay sang hắn cáo biệt. “Tần công tử, em đi trước”.

Nàng vẫy tay, nhấc gấu váy chạy nhanh đến chỗ xe ngựa. Một đôi tay thon dài từ trong mành xe vươn ra, ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào trong.

“Hôm nay mệt không?”

Một giọng nói dịu dàng chan chứa yêu thương vang lên bên tai cô.

“Không mệt, nhưng sao chàng lại tới đây?” Vân Ánh Lục ngạc nhiên hỏi lại.

“Vì Dương Dương khóc lóc đòi mẹ nên ta mới bế con đến đây. Nàng xem, bé con chịu ngồi yên rồi này”.

Vân Ánh Lục bật cười khúc khích như một cô bé.

Cỗ xe ngựa nhanh chóng biến mất trong màn mưa. Tần Luận vẫn mỉm cười đứng đó. Hắn biết người ngồi trong xe chính là hoàng đế Lưu Huyên Thần, tình yêu duy nhất người dành cho hoàng hậu là câu chuyện cảm động nhất từ xưa tới nay ở nước Ngụy, việc này cũng khiến hoàng thượng thu được dân tâm, triều Ngụy hiện giờ lớn mạnh chưa từng thấy.

Ánh Lục thực sự rất hạnh phúc, hắn có thể nhìn thấy, nghe thấy, cảm giác thấy điều ấy. Thật là tốt!

Bụng cuộn lên đau nhói, hắn gập người bịt miệng ngăn cơn buồn nôn.

“Công tử…” Tổng quản hoảng sợ chạy ra dìu đỡ. Hắn chậm rãi xòe tay, lòng bàn tay đỏ rực những máu. Tổng quản hoảng sợ khóc rưng rức.

Hắn mỉm cười xua tay, “Tuyệt đối không được nói cho lão gia, phu nhân và cả nương nương nữa”. Đây không phải là lần đầu tiên như vậy nên hắn cũng không thấy làm sợ hãi.

Người trúng xà cổ không ai sống quá sáu tháng, vậy mà hắn giữ được mạng sống những hơn sáu năm, thật sự là một kỳ tích! Sau cuộc phẫu thuật, Vân Ánh Lục đã cẩn thận kê những đơn thuốc bí truyền để hắn trừ khử nốt độc tố còn lại trong cơ thể.

Chỉ có điều độc tố trong người hắn là tổng hòa của hàng trăm loại độc khác nhau, lại xâm nhập quá sâu trong cơ thể nên không loại thuốc nào chữa nổi. Hắn cũng đã tới chỗ các danh y khác khám bệnh nhưng họ cũng chỉ lắc đầu trả lời e là thần tiên trên đời cũng không thể nào chữa khỏi.

Tương lai sau này, hắn đã chuẩn bị xong hết thảy.

Hắn khuyên mẫu thân, để phụ thân cưới thêm
một thiếp thất. Hiện giờ tiểu thiếp kia đã mang thai năm tháng, trước mùa đông sẽ sinh. Tần gia sẽ có thêm một thành viên nữa, chỉ mong đó sẽ là một bé trai. Mà không phải cũng chẳng sao, chỉ cần tiếp tục sống khỏe mạnh, hết thảy đều có hi vọng, huyết mạch của Tần gia sẽ lại được kéo dài. Bản thân hắn cũng không có gì tiếc nuối, gặp được Ánh Lục, kết tình bằng hữu với nàng, trên đời này có mấy người hạnh phúc như hắn?

Chỉ có hắn là vẫn yêu đơn phương nàng, còn nàng chỉ muốn cả đời làm bằng hữu tốt, cả đời quý trọng hắn chứ không thể yêu hắn.

……

“Công tử nhìn xem, tuyết rơi rồi!” Tổng quản Tần phủ hào hứng thốt lên khi thấy những bông tuyết đầu mùa ở thành Đông Dương.

Hôm nay lại là ngày mười lăm, năm nay mùa đông đến sớm, giờ mới giữa tháng Mười một mà tuyết đã bắt đầu rơi. Tần Luận ngồi trong phòng, vóc dáng gầy rộc đi nhiều so với lúc hè.

“Tổng quản, lấy cho ta một vốc tuyết”. Hắn đã yếu tới độ không thể tiếp tục công việc ở hiệu thuốc nữa. Tổng quản vốc một nắm tuyết đem vào phòng, Tần Luận run rẩy nhận lấy, nhìn những bông tuyết mịn xốp tan dần trong lòng bàn tay mình, lòng hắn không khỏi cảm thấy đau xót, thê lương.

Sinh mệnh của hắn có phải cũng sắp giống như những bông tuyết này không?

“Mùa đông tới rồi…” Hắn khẽ mấp máy môi.

Tổng quản đứng bên đáp khẽ, “Đúng vậy!”

Một trận gió lạnh thổi thốc vào trong phòng khiến Tần Luận bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay trông thấy Vân Ánh Lục đã đứng trước mặt hắn không biết bao lậu rồi.

Ngoài cửa vắng vẻ lạnh lẽo, không một bóng người.

Trời lạnh nên không ai muốn ra ngoài sao? Nhưng mà tối hôm qua khi phát số, rất nhiều người đến cơ mà?

“Em đã bảo tiểu nhị đổi sang tháng sau, hôm nay em bận việc khác”. Nàng nhìn hắn, nét mặt đầy vẻ u sầu.

Nàng kìm nén trong lòng, không dám tiết lộ nửa điều sự thật. Đúng, đúng vậy, độc tố này đã bị khống chế sáu năm, đúng là một kỳ tích. Nhưng Tần Luận còn chưa đến ba mươi tuổi, anh tuấn như vậy, ôn hòa như vậy, khôn khéo như vậy, sao có thể… ra đi sớm như vậy chứ? Nàng chỉ là một bác sĩ phụ khoa bình thường chứ không phải thần y, thế nên có đôi lúc cũng chỉ biết trơ mắt bất lực nhìn tử thần ghé tới.

“Nàng cũng thật là”, Tần Luận gượng cười, “mỗi tháng một lần mà nàng cũng bội ước”.

Hắn biết nàng rất quan tâm tới sức khỏe của hắn, có mấy lần, xe ngựa rời khỏi hiệu thuốc một đoạn xa, vậy mà nàng vẫn vén mành chong chong dõi theo hắn.

“Tần công tử”, nàng ngồi đối diện hắn, “hai ngày trước em nghiên cứu rất nhiều phương thuốc tiêu độc cổ truyền…”

Hắn xua tay cắt ngang lời nàng, “Ánh Lục, mấy cuốn sách đó chỉ nói đến cách chữa từng loại độc dược còn trong người ta lại là trăm thứ kịch độc… Không cần tốn công tốn sức như vậy”. Hắn thoáng nhếch môi đùa cợt, “Nói thật, ta chán uống mấy loại thuốc đắng ngắt đấy rồi, may mà cũng sắp đến lúc được giải thoát rồi”.

Nàng không cười, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Di chứng này dù là ở thời hiện đại cũng phải bó tay, nhưng nàng vẫn không sao cam lòng chấp nhận.

“Nhẽ ra ngày trước em nên học hành cẩn thận hơn, bất kỳ chứng bệnh nào cũng không bỏ sót”.

“Ánh Lục, nàng tới Từ Ânơi nào?” Hắn đã không còn sức để nói, đành nằm dựa vào lưng ghế thở hổn hển.

“Từ một nơi rất xa, rất xa”. Nàng siết chặt tay Tần Luận, cảm thấy bàn tay hắn lạnh buốt như nước đá liền vội vẫy tay gọi tổng quản mang tới một tấm chăn lông cáo, phủ lên người hắn.

Hắn mỉm cười ngượng nghịu như một đứa trẻ bị mắc lỗi, “Rõ ràng là một nam nhân vậy mà lúc nào ta cũng phải để nàng chăm sóc mình. Ánh Lục, thái tử và công chúa khỏe không?”

“Khỏe, Húc nhi có nhờ em vấn an Tần thúc thúc”.

“Đúng là cậu bé ngoan. Có Đỗ thượng thư ở bên dạy dỗ, giáo huấn, sau này Húc nhi nhất định sẽ là một đế vương kiệt xuất”. Nước mắt hắn lăn dài trên gò má trắng bệch. “Ta thật sự rất muốn được nhìn thấy Húc nhi trưởng thành khỏe mạnh. Ánh Lục, nơi rất xa rất xa mà nàng nói ấy, ta có thể tìm được không?”

“Có chứ, thành phố đó rất lớn, hơn nữa còn là thủ đô nên không khó tìm đâu. Tên thành phố đó là Bắc Kinh”.

Bắc Kinh,Tần Luận nhẩm lại cái tên này trong miệng, “Ánh Lục, nàng có định trở về nơi ấy không?”

Vân Ánh Lục gật đầu, “Có, trăm năm sau em nhất định sẽ trở về nơi ấy”.

“Được rồi, Ánh Lục, ta sẽ chờ nàng ở đó. Nàng hãy đồng ý với ta, kiếp sau sẽ không để cho ta tiếp tục yêu đơn phương nữa…” Hắn giơ bàn tay gầy guộc khẽ vén lọn tóc xòa trước trán nàng.

Nàng nén nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Con người ta liệu có kiếp sau không? Cho dù có đi chăng nữa cũng sẽ lại biến thành một người khác, giống như nàng và Vân Ánh Lục vậy.

Sở dĩ sinh mệnh quý giá là bởi vì chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, để hy vọng, nhưng nàng không thể nào nói thẳng như vậy, điều cuối cùng nàng có thể làm là để hắn ra đi với một hồi ức tốt đẹp.

Gương mặt tuấn tú của Tần Luận rạng lên nụ cười hạnh phúc, “Ta nghe nói, kiếp này sống hạnh phúc thì kiếp sau mới không vướng bận. Ánh Lục, ta muốn có được nàng trọn vẹn, cho nên kiếp này nàng và hoàng thượng nhất định phải sống thật hạnh phúc đấy”.

Hắn chậm rãi buông tay nàng ra.

“Em hiện đang rất hạnh phúc”. Giọng nghẹn ngào, nàng quay mặt tránh để hắn trông thấy nước mắt của mình.

“Ánh Lục, trời đã chuyển lạnh, nàng mau hồi cung đi! Đừng để hoàng thượng lại phải bế tiểu công chúa tới đây tìm nàng. Ta buồn ngủ rồi”. Hắn dịu dàng nhìn nàng không chớp mắt, như thể chỉ cần khép mi, mọi thứ sẽ biến mất trong chốc lát.

Vân Ánh Lục nhíu mày nhìn sắc mặt ửng hồng rất không bình thường của Tần Luận. Nàng vội sờ lên vầng trán nóng như than của hắn, cuống quýt thốt lên. “Trời ơi, sốt rất cao…”

“Không phải đâu, là do tấm chăn da cáo này dày quá thôi”. Hắn đẩy tay nàng ra, “Nàng mau hồi cung đi, tuyết đang rơi nhiều”.

Hiện tại có khám bệnh kê thuốc cũng đều vô dụng. Hắn không muốn chịu giày vò thêm nữa. Mệt, thật sự mệt quá rồi!

“Không, để em khám cho anh”. Vân Ánh Lục một mực không nghe.

“Ánh Lục… không cần…” Hắn xua tay, đôi mắt đẹp buồn bã cong lên. “Nàng hãy nhớ đến ta, đừng nhớ đến bệnh tật của ta. Ta ngủ một lát tinh thần sẽ khá hơn”.

Nàng không đành lòng phá hỏng tôn nghiêm cuối cùng của hắn, đành gật đầu chấp nhận. “Được rồi, anh ngủ đi! Bất kể thuốc còn tác dụng hay không, vẫn phải uống đều. Tần công tử, tháng sau chúng ta gặp lại”.

Tháng sau sao, e là quá lâu rồi.

Hắn xua tay ép nàng rời khỏi phòng, “Được, tháng sau gặp, Ánh Lục!”

Tháng sau, thật sự là quá lâu, quá lâu.

Đêm hôm đó, trong màn mưa tuyết dày đặc, đại công tử của Tần phủ thổ huyết không ngừng, vĩnh viễn rời khỏi nhân thế.

Mười ngày sau, nhị phu nhân Tần phủ đột nhiên trở dạ sinh hạ một bé trai.

Vân Ánh Lục tự mình xuất cung đỡ đẻ, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé, nhìn vào đôi mắt sinh tình như đã từng quen biết của cậu, cô bật khóc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện