Cổ Lệ ném cho Vân Ánh Lục một bộ y bào khác để mặc rồi vung tay phạt vào gáy khiến cô nhanh chóng bất tỉnh nhân sự. Sau đó nàng vác Vân thái y lên vai, búng tay tắt ngọn đèn trong dược phòng rồi đạp chân lấy đà, nhanh chóng biến mất trong màn mưa dày đặc.
Mí mắt nặng trĩu, ánh nhìn mơ hồ, Vân Ánh Lục cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cô chậm chạp ngồi dậy, cảnh vật xung quanh đã dần dần rõ ràng, mọi giác quan trong cô đột nhiên trở nên hết sức tỉnh táo, hình như có mùi máu tươi pha lẫn mùi ẩm thấp đâu đây. Gian phòng này nhìn rất quen mắt, cô nghĩ kĩ lại. Quả đúng như vậy, đây chính là khách điếm mà Thác Phu - gã thương nhân Ba Tư đã nhờ cô mang thư vào cung, trọ trú.
“Thác Phu, Thác Phu!” Chiếc váy đỏ của Cổ Lệ ướt đẫm, nước mưa chảy dọc theo chân váy nhỏ tí tách xuống nền nhà, hòa cùng tiếng kêu rên khe khẽ của người nằm trên giường.
“Chàng đã tỉnh lại chưa?”
Mặt Thác Phu trắng bệch như tờ giấy, một mũi tên cắm sâu trên ngực, máu vương vãi khắp nơi, thấm đỏ cả nệm giường. Hắn ngất đi tỉnh lại không biết bao lần, hiện vẫn chưa có chút dấu hiệu khởi sắc.
“Chủ nhân, công chúa đã tìm lang y cho ngài rồi đây ạ”. Thị vệ của hắn đứng ở đầu giường, khẽ bẩm báo.
“Ta không cần lang y nào cả, cứ để ta chết đi cho rồi”. Thác Phu đau đớn lắc đầu, “Ta không quản ngàn dặm xa xôi đến đây vì nghĩ nàng bị phụ thân ép cầu thân, ngờ đâu trái tim nàng đã thay đổi… Nàng cứ mặc ta, cứ thỏa sức vào cung làm phi tần đi…” Sống để làm gì khi trái tim hắn đã chết. Thác Phu oán hận nhìn Cổ Lệ, đôi mắt đỏ ngầu tia máu.
“Không, ta nhất định phải cứu chàng”. Cổ Lệ hét lớn, vội xé toang mảnh áo trước ngực hắn. Nhìn vết thương sâu hoắm trên người Thác Phu, mặt nàng tái mét không còn chút huyết sắc.
“Ta không cần nàng cứu…” Hắn vung tay cản nàng, “Ta không muốn nàng cứu”.
“Tiểu thái y chết tiệt kia, ngươi đã tỉnh chưa?” Cổ Lệ dậm chân, điên cuồng gào thét.
“Tôi tỉnh được một lúc rồi, nhưng nghe cô nói cô sẽ cứu nên tôi nghĩ mình không phải động thủ nữa”. Từ phía sau Cổ Lệ, Vân Ánh Lục đã kịp nhận ra vết thương tuy sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng sao lại là cung tên, chẳng lẽ gã thương nhân Ba Tư này bị người khác coi là thú săn? Nghe loáng thoáng câu chuyện, dường như hai người này có mối quan hệ phức tạp từ trước thì phải.
“Không phải động thủ? Vậy ta mạo hiểm mang ngươi tới đây làm gì chứ? Ngươi có biết ngươi quan trọng[3] thế nào không?” Cổ Lệ quắc mắt nhìn Vân Ánh Lục, rồi hậm hực đứng lên nhường chỗ.
[3] Ở đây, Cổ Lệ dùng từ “trầm nhân”có nghĩa là người quan trọng, nhưng Vân Ánh Lục cố tình hiểu sang nghĩa “nặng-nhẹ”.
“Gần đây tôi chưa hề cân”. Vân Ánh Lục thản nhiên đáp trả rồi cúi người kiểm tra kĩ vết thương.
Gã Thác Phu vừa nhìn thấy cô, chẳng thèm nể nang gì, giơ tay gạt phắt. “Tránh ra, ta hận đám người các ngươi…” Hắn vùng vẫy định đứng lên, ngờ đâu lại đụng phải vết thương khiến máu tươi phun ra xối xả.
Cổ Lệ vội đè chặt người Thác Phu, giữ không cho hắn vùng vẫy nữa.
“Đừng…” Cổ Lệ ghé sát tai hắn, giọng nói tràn đầy thống khổ, “Thác Phu, đừng tra tấn thiếp nữa…” Hơi thở ấm nóng và nỗi sợ hãi của nàng xuyên qua màng tai hắn, khiến trái tim hắn run lên, bất lực.
“Chỉ cần chàng đồng ý chữa trị… thiếp sẽ theo chàng quay về Ba Tư…”
“Thật vậy sao?” Thác Phu ngây người quên cả giãy giụa, ngực hắn phập phồng hi vọng.
“Thật. Sau này chúng ta không đấu khẩu nữa, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa”. Cổ Lệ gượng cười.
Mấy câu nói ngắn ngủi của nàng giống như linh đơn thần dược khiến cho thân thể nặng nề của hắn đột nhiên nhẹ bỗng như không. Tận đáy lòng hắn dâng lên một cảm giác ngọt ngào đã lâu không thấy.
Hắn ngừng giãy giụa, ánh mắt nồng nàn, say đắm hướng về người con gái trong lòng mình. Cổ Lệ đón nhận tấm chân tình của hắn bằng ánh mắt sắc lẹm như dao nhưng cũng vô cùng dịu dàng.
“Ma phí tán, mau!” Cổ Lệ quay đầu lại, khẽ nói nhanh bên tai Vân Ánh Lục. Sau đó, nàng lại cúi người xuống, dùng ánh mắt mê hoặc Thác Phu.
Vân Ánh Lục lấy trong hòm thuốc ra một con dao nhỏ, thừa dịp thần trí Thác Phu đang bấn loạn khẽ rắc ma phí tán quanh miệng vết thương. Thác Phu rên lên một tiếng rồi từ từ nhắm mắt lại.
Cổ Lệ nhẹ nhõm thở hắt ra. Vân Ánh Lục nhẹ nhàng lách mũi dao vào da thịt Thác Phu, dùng lực bẩy nhẹ mũi tên ra khỏi cơ thể hắn, máu bắn tung tóe.
Cổ Lệ không đành lòng quay mặt đi, sau đó nàng đưa mắt ra hiệu cho thị vệ của Thác Phu, hai người lặng lẽ rời khỏi phòng.
“Bản công chúa không phải đã hạ lệnh cho các ngươi nhanh chóng rời khỏi thành Đông Dương rồi sao? Vì sao còn cố chấp xông vào hoàng cung?” Nàng phẫn nộ hỏi.
Thị vệ thở dài, trả lời nàng. “Tính cách của chủ tử, công chúa hẳn phải hiểu rõ hơn chúng tiểu nhân. Chủ tử đối với công chúa vốn tình sâu ý trọng, dù cho sinh ly tử biệt cũng không thể rời xa, vậy mà công chúa lại xuất giá cầu thân với hoàng đế triều Ngụy trong lúc chủ tử đang rong ruổi trên con đường thương nghiệp khiến ngài ấy như phát điên, ngày đêm phi ngựa đuổi theo đoàn hộ tống định cướp lấy công chúa. Không ngờ khi chúng tôi đến được thành Đông Dương này, công chúa đã nhập cung. Chủ tử không còn cách nào khác đành đến cầu xin sứ thần nhưng hắn chửi mắng ngài thậm tệ rồi một hai xua đuổi khỏi Đông Dương. Chúng tôi phải chuyển tới khách điếm ở ngoại ô hẻo lánh này để tìm cơ hội tiếp kiến công chúa. Đúng lúc ấy chủ tử vô tình nhìn gặp Vân thái y đang chữa bệnh bên ngoài bèn nhờ ngài ấy chuyển thư tay đến công chúa. Không ngờ, công chúa người lại…” Anh ta nghèn nghẹn, không nói được nữa.
Trong lòng người thị vệ, tuy Cổ Lệ thân là công chúa cao quý nhưng hoàn toàn không xứng với chủ tử hắn. Chủ tử hắn vốn là một thương nhân trẻ đầy triển vọng, rất được mọi người tôn kính. Trong một lần công chúa Cổ Lệ lén trốn khỏi cung ra khu chợ dạo chơi, hai người họ vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình. Chủ tử vì biết khoảng cách địa vị nên ngôn hành vô cùng đúng mực nhưng chính công chúa đã chủ động thề thốt cả đời không rời xa nhau, điều đó khiến chủ tử động tâm, dâng hiến trái tim cho công chúa.
Từ đó về sau, hằng đêm công chúa lẻn ra ngoài cung để gặp gỡ chủ tử, cá nước tương giao, lưu luyến không rời. Sau một năm ân ái, chủ tử nhiều lần dò ý Cổ Lệ có nên mời người tới hoàng cung cầu thân để sớm ngày kết mối nhân duyên hay không, nhưng công chúa luôn lấy lý do tâm tình quốc vương không tốt nên cứ thư thư một thời gian. Hóa ra là công chúa chờ thời cơ để được gả tới đất nước xa xôi này.
Ở thành Đông Dương, ngày ngày chủ tử ngóng đợi tin tức của ý trung nhân nhưng rốt cuộc thứ ngài nhận được lại là bức thư tuyệt tình lạnh lùng băng giá của công chúa. Nào là thân phận của nàng ấy khi sinh ra đã được trời định sánh duyên cùng đấng quân vương, nào là chút tình cỏn con với chủ tử đã sớm bay theo gió, thế nên mong ngài đừng hoài công tưởng nhớ, nhanh chóng ruổi ngựa về Ba Tư.
Chủ tử không thể nào tin đây là lời lẽ của người con gái nồng nàn như lửa mà ngài yêu say đắm nên đã mạo hiểm tính mạng đột nhập vào cung hỏi rõ sự tình. Nào ngờ lầu điện trong hoàng thành trùng điệp như cây
rừng, đâu thể biết công chúa Ba Tư ngự ở chốn nào. Bọn họ đang loay hoay tìm kiếm thì bị Ngụy triều hoàng thượng phát giác, nếu không có người trợ giúp, e rằng họ đã không toàn thây trở về. Thế nhưng Thác Phu lại trúng một mũi tên ở ngực.
“Chủ tử khôn ngoan như vậy, tại sao lại không chịu hiểu chuyện này? Bản cung giờ đã là phi tần của hoàng đế nước Ngụy, nếu cả gan bỏ trốn, nhất định sẽ đẩy hai nước vào chiến tranh loạn lạc. Bây giờ chuyện này không đơn thuần là tình cảm cá nhân mà là quốc gia đại sự”. Cổ Lệ lạnh lùng nói.
Thị vệ im lặng nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa, thật sự bi ai thay chủ nhân.
Cổ Lệ trầm mặc xoay người nhìn Vân Ánh Lục đang chăm chú khâu miệng vết thương cho Thác Phu.
Đổi lại bao ân ái say đắm trong quá khứ, nàng chỉ làm được thế này thôi. Nàng thừa nhận nàng có yêu Thác Phu, nhưng địa vị giữa nàng và hắn quá cách biệt, cho dù say đắm đến đâu cũng phải có lúc dứt tình đoạn nghĩa. Từ khi sinh ra, số phận đã định nàng trở thành hoàng hậu hoặc hoàng phi của nước nào đấy, hơn nữa nàng cũng thích được vạn người tung hô, thích hưởng vinh hoa phú quý đời đời kiếp kiếp.
Gả vào hoàng cung nước Ngụy là sứ mệnh không thể né tránh của Cổ Lệ nàng, lúc rời mảnh đất quê hương trong lòng nàng cũng tràn ngập tình cảm lưu luyến với Thác Phu, nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào mà vừa trông thấy Lưu Huyên Thần, trái tim nàng đột nhiên xuất hiện ham muốn chinh phục mãnh liệt. Nàng muốn hắn phải điên cuồng vì nàng, thần phục dưới gấu váy nàng.
Trong khoảnh khắc tiếp kiến long nhan, nàng đã sớm quên sạch hình ảnh Thác Phu tội nghiệp.
Đêm qua vừa nghe bên ngoài có tiếng la hét ồn ào, Cổ Lệ đã linh cảm Thác Phu đến đây vì điều gì. Trong tình thế cấp bách, nàng đành mạo hiểm cải trang, trèo lên mái điện yểm trợ cho Thác Phu lẩn trốn, rồi lợi dụng bóng đêm kín đáo hồi cung. Nếu nàng không ra tay cứu giúp, ắt chủ tớ hắn đã sớm rơi vào thiên la địa võng của cấm vệ quân. Cùng là người Ba Tư, hoàng thượng nhất định sẽ nghi ngờ nàng.
Nàng biết Thác Phu bị thương nặng nên khó lòng rời khỏi thành Đông Dương được. Cũng may trong thư Thác Phu có đề địa chỉ, nàng buộc phải tìm ra hắn trước khi hoàng thượng lục tung thành trì để truy tìm thích khách, giúp hắn cũng là giúp bản thân nàng vượt qua kiếp nạn này.
Người biết Thác Phu còn có Vân thái y. Cảm ơn trời phật phù hộ.
“Ngày mai bản công chúa sẽ lại dẫn thái y tới đây kiểm tra vết thương cho chủ nhân của các ngươi. Chờ khi vết thương lành lại, cho dù dùng biện pháp gì, bỏ thuốc hay đánh ngất, ngươi cũng phải mang hắn rời khỏi Đông Dương cho ta”.
“Công chúa, người đã muốn đoạn tuyệt tình nghĩa như vậy, sao lúc nãy còn gieo hi vọng vào lòng chủ tử?” Thị vệ không kìm được, lên tiếng hỏi.
“Nếu nói thẳng như vậy, hắn sẽ đồng ý chữa trị sao? Cho dù bản công chúa không còn yêu hắn, nhưng cũng không muốn hắn bỏ mạng nơi này. Duyên phận như nước, một khi đã trôi qua sẽ không thể nào quay lại được nữa. Bản công chúa hiện là hoàng phi nước Ngụy, chuyện này không thể thay đổi được nữa. Còn Thác Phu, hắn nhất định sẽ gặp được một cô nương tốt”.
Người thị vệ mím môi lắc đầu.
Lúc hai người trở lại phòng, Vân Ánh Lục đang khâu mũi cuối cùng, sắc hồng đã quay lại trên gương mặt Thác Phu, nhịp thở đã bình ổn, lồng ngực cũng phập phồng đều đặn.
Vân Ánh Lục để lại mấy thang thuốc, không quên dặn dò thị vệ thân cận của Thác Phu cách đun sắc cũng như thời gian uống thuốc. Người thị vệ gật đầu, buồn rầu nhìn chủ tử của mình đang nằm bất động trên giường.
“Mau hồi cung thôi, ra ngoài lâu như vậy, nếu để nguời khác phát hiện, sự tình sẽ rất phiền phức”. Cổ Lệ lo lắng nhắc nhở.
Thị vệ tiễn họ ra ngoài khách điếm, mưa dã ngớt dần nhưng vẫn làm quần áo ướt át, vô cùng khó chịu.
“Không cần đánh ngất tôi nữa đâu”. Thấy Cổ Lệ định động thủ, Vân Ánh Lục vội ngăn lại.
“Bản cung không đánh ngất ngươi, mà là…” Cổ Lệ nghiêng người cõng Vân Ánh Lục, “vác ngươi về”.
“À!” Vân Ánh Lục thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp định thần lại đã thấy thân thể đột nhiên bay lên nóc nhà.
Đây là công phu vượt nóc băng tường, thân thủ như chim mà tiểu thuyết kiếm hiệp nhắc tới? Cô vội ôm chặt lấy Cổ Lệ, dù sao mạng sống vẫn là quý nhất. Chỉ trong chốc lát, cấm cung đã sừng sững trước mắt hai người họ.
“Tiểu y quan, giờ ngươi đã cùng hội cùng thuyền với ta. Nếu dám nói bừa một câu, đầu ngươi sẽ rời khỏi cổ đấy”. Cổ Lệ thở dốc rồi buông Vân Ánh Lục ra.
Vân Ánh Lục khẽ cau mày, “Đấy là câu kết thúc vấn đề yêu thích của cô đấy à?” Lần trước khi cô nghiệm thân tú nữ cũng nhận được một câu như thế.
“Ngươi nhớ kĩ câu ấy là được rồi. Ngày mai, ngươi nhớ quay lại đó thay thuốc cho Thác Phu, chuyện về sau thế nào, ngươi đừng quan tâm”.
“Ngày mai tôi vẫn phải làm việc, làm sao mà xuất cung được chứ?” Vân Ánh Lục nóng nảy đáp. Cô ta làm như cô muốn nghỉ là nghỉ được luôn!
“Bản cung sớm nghĩ cách cho ngươi rồi”. Cổ Lệ cười nhạt rồi khẽ vung tay, chỉ trong chớp mắt, hai người đã đặt chân xuống hậu cung.
“Tiểu y quan, ngươi tự về đi!” Cổ Lệ vừa dứt lời, trước mắt Vân Ánh Lục đã không còn bóng người.
Mưa lại to hơn, rào rào rơi xuống mặt đất.
Cô cố sức mở mắt to nhìn xuyên qua màn mưa, đây là chốn nào? Là cửa ngách của hậu cung. Ông trời ơi, từ chỗ này về đến thái y viện là một đoạn đường rất xa, e là về đến nơi thì cũng chết cóng mất.
Đêm sâu hun hút, quanh đây lại chẳng có bóng dáng thị vệ cũng chẳng thấy người gõ mõ điểm canh, xem ra phải tự lực cánh sinh thôi.
Cô ngao ngán nhìn cảnh mưa to gió lớn, bất đắc dĩ hai tay ôm lấy đầu, chạy nhanh về hướng thái y viện.
Tốt quá, trong thái y viện vẫn còn một ngọn đèn ấm áp đang chờ cô. Vân Ánh Lục cả người ướt sũng, dò dẫm bước lên bậc thềm.
“Khanh đi đâu làm trẫm chờ từ nãy đến giờ”. Lưu Huyên Thần giống vị hung thần cao lớn, sừng sững dưới ánh đèn.
Vân Ánh Lục giật mình, đáp vội. “Tôi… tôi đi tản bộ, hắt xì!”