[1] Tên chương nguyên văn là “Phách tha”( 拍拖). Đây là cách những người làm nghề vận tải đường sông ở Châu Giang ví von về tình yêu và tình nhân, xuất hiện vào khoảng cuối triều Thanh. “Tha” là từ chỉ thuyền lớn, còn “phách” là chỉ thuyền nhỏ. Trước khi vào cảng, thuyền lớn thường đỗ ở nơi nước sâu, còn thuyền nhỏ sẽ vận chuyển hàng từ thuyền lớn vào đất liền. Hình ảnh thuyền nhỏ đi đi lại lại, gắn bó không rời với thuyền lớn khiến người dân ở đây liên tưởng đến tình cảm trai gái mặn nồng.
Không thể không thừa nhận, Tần Luận công tử là một thiên tài.
Trong việc kinh doanh là thiên tài.
Trong chuyện yêu đương cũng là một thiên tài.
Thế nhưng Vân viên ngoại lại mang vẻ mặt áy náy thông báo với hắn, tiểu nữ Vân Ánh Lục có lời, do đôi bên chưa qua lại thân thiết, chưa có nhiều thời gian tìm hiểu và vì lo nghĩ cho cuộc sống sau này nên chuyện đính ước tạm thời hoãn lại.
Vì nghĩ tới lòng tự trọng của Tần Luận nên Vân viên ngoại mới phải đau đầu tìm cớ thoái thác như vậy, bởi nguyên văn của ái nữ là, cô không muốn chung sống cả đời cùng một người không quen không biết.
Tần Luận nghe xong, mày kiếm khẽ nhíu chặt. Cái gì mà chưa qua lại thân thiết, cái gì mà chưa có thời gian tìm hiểu chứ? Được thôi, chuyện này cũng đâu khó xử lý, chỉ cần tìm cớ ở bên nhau nhiều hơn, không phải là đôi bên có thể gia tăng hiểu biết hay sao. Lần này, hắn không hề vòng vo tam quốc, mà trực tiếp xin phép Vân viên ngoại đưa Vân Ánh Lục ra ngoài nhiều hơn. Nói trắng ra là, phiền ông tạo điều kiện để tôi và con gái ông hò hẹn yêu đương.
Vân viên ngoại và Vân phu nhân cũng chỉ mong như thế nên lập tức tán thành, thậm chí còn lén lút bắt tay lập liên minh, sốt sắng làm mật thám cho Tần Luận. Thế nên, Vân Ánh Lục vừa được nghỉ phép hai ngày, Vân phủ đã sớm sai người chạy đến báo tin cho Tần công tử.
Đối với Tần Luận mà nói, lúc này việc quan trọng nhất trong những việc quan trọng chính là chinh phục trái tim giai nhân. Thế nên vừa nhận được tin báo, hắn vội bỏ mọi việc đang làm dở, thay bộ y phục tơ tằm màu lam, đi thẳng tới Vân phủ. Khi Tần Luận đến nơi, Vân Ánh Lục đang cùng Vân phu nhân và Trúc Thanh ngắm đàn cá vàng hắn tặng hai ngày trước ở vườn sau.
Trúc Thanh đang nhận xét kiểu tóc hôm qua của cô thật sự rất khó coi, rồi hệt như một bà cô già, một hai yêu cầu cô không được tự ý để người khác động đến đầu tóc. Vân Ánh Lục mím môi nén cười, uống thuốc xong, ngủ một giấc, cảm giác nóng nóng lạnh lạnh khó chịu trong người cô đã tan biến, thân thể lại khỏe khoắn như thường.
“Tần công tử tới rồi”. Trúc Thanh nhanh mắt nhìn thấy, vui mừng reo lên.
Vân Ánh Lục xoay người, cuống quýt chạy tới. “Tần công tử, may quá, tôi cũng đang muốn tìm anh đây!”
Lời này khiên cho Tần Luận được sủng ái đâm lo, còn Vân phu nhân và Trúc Thanh thì lại vô cùng phấn khích.
“Sao vậy, nhớ ta sao?” Tần Luận cười mím chi, thấp giọng hỏi, âm lượng vừa đủ để Vân phu nhân và Trúc Thanh không nghe được.
Vân Ánh Lục xưa nay vốn luôn bỏ ngoài tai mấy lời tán tỉnh kiểu này, cô kéo tay áo Tần Luận, ghé sát tai Tần Luận thì thào: “Một lúc nữa anh đi cùng tôi tới chỗ này”
“Được!” Cho dù xuông địa ngục hắn cũng chẳng Từ Ânan. “Khi nào thì xuất phát?”
“Anh nói với mẫu thân tôi một tiếng, bảo là dẫn tôi tới tiệm thuốc khám bệnh rồi chúng ta đi luôn”. Vân Ánh Lục không biết Tần Luận và phụ mẫu mình đã bắt tay lập liên minh, còn dụng công bịa lý do cho anh ta.
Tần Luận khấp khởi mừng thầm, hắn đi đến vấn an sức khỏe Vân phu nhân rồi lễ phép hỏi xin có thể đưa Vân tiểu thư tới tiệm thuốc nhà hắn không, hiện đang có rất nhiều người bệnh đòi gặp Vân thái y.
Vân phu nhân phối hợp rất ăn ý, bà mỉm cười độ lượng rồi nói cả hai đừng về muộn như lần trước là được.
Tần Luận nhìn Trúc Thanh với ánh mắt hối lỗi rồi nói tiếp, hôm nay đã làm phiền Vân tiểu thư rồi, không thể phiền thêm Trúc Thanh cô nương được.
Trúc Thanh sững sờ trợn tròn mắt, Tần công tử muốn quẳng nàng sang một bên để đi cùng tiểu thư sao? Nàng đưa mắt dò hỏi phu nhân.
Vân phu nhân vẫn giữ nguyên nét cười, nói: “Tần công tử, Ánh Lục nhà ta chưa bao giờ ra khỏi nhà một mình, cháu phải chăm sóc tốt cho nó đấy”.
“Bá mẫu yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ Ánh Lục”. Tần Luận dịu dàng nhìn Vân Ánh Lục.
Trúc Thanh thở dài, nàng mất cơ hội được hầu hạ tiểu thư hôm nay rồi. Tần công tử mà dẫn tiểu thư ra khỏi phủ, thế nào cũng đến tận lúc trăng treo giữa trời mới trở về.
“Chúng ta ghé tới khách điếm hôm trước”. Vừa lên xe, Vân Ánh Lục vội thông báo mục đích của nàng với Tần Luận.
“Là khách điếm mà gã Ba Tư kia ở?” Tần Luận thừa thông minh để biết Vân Ánh Lục chủ động rủ hắn ra ngoài không phải vì muốn ở bên hắn, “Nàng và hắn ta có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì cả, chỉ là anh ta bị trúng tên nên tôi muốn tới xem tình hình thế nào thôi”. Vân Ánh Lục trên đường xuất cung hồi phủ đã nghĩ cách đến khám cho Thác Phu, xem ra chuyện này không thể không nhờ đến sự trợ giúp của Tần Luận. Ngoài cô ra, Tần Luận cũng biết Thác Phu, anh ta nhất định sẽ giúp cô giữ kín bí mật này.
Tần Luận chau mày, linh cảm của một thương nhân thạo đời cho thấy sự tình không đơn giản như cô nói, “Vì sao hắn ta lại trúng tên?”
Vân Ánh Lục mù mờ lắc đầu, “Tôi cũng không biết, nhưng có gì quan trọng chứ, chỉ cần anh ta qua khỏi cơn nguy hiểm là được rồi”.
Tần Luận bất đắc dĩ thở dài, “Ánh Lục, hắn ta trúng tên đấy, không phải vết thương bình thường đâu. Sao nàng có thể không hỏi rõ ngọn ngành như thế, ngộ nhỡ hắn ta là phạm nhân bị quan phủ truy bắt thì sao?”
“Kể cả thế thì cũng phải trị thương cho anh ta. Truy bắt tội phạm là chuyện của Đỗ Tử Bân, không liên quan gì tới tôi”. Vân Ánh Lục nói như thể đó là lẽ dĩ nhiên.
Tần Luận nhún vai, “Đỗ Tử Bân, thượng thư bộ Hình? Nàng vẫn còn dây dưa với hắn sao?”
“Không phải, tôi chỉ tùy sự mà suy xét thôi”. Vân Ánh Lục đáp.
Tần Luận không nói gì chỉ tặc lưỡi ra chiều bất lực trước tính cách ương bướng của Vân Ánh Lục.
“Nàng ở trong cung, có khi nào nhớ tới ta không?”
Vân Ánh Lục cúi đầu, ngón tay nghịch nghịch dải lụa bên hông. “Tôi… bận lắm”. Cô ấp úng trả lời.
Tần Luận nhắm mắt, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục đặt lên ngực, “Mỗi giờ mỗi khắc nàng ở trong cung, ta đều nhớ tới nàng. Để công bằng, sau này có thời gian rảnh rỗi, nàng cũng phải nhớ tới ta một chút. Nghĩ xem lúc đó ta đang làm gì, có bận hay không, có mệt hay không, tâm tình có tốt hay không. Nàng nhớ rồi chứ?” Gặp phải nương tử ngốc, đành mất chút công dạy dỗ vậy.
Nàng chính là ngọc trong đá, chỉ cần người tinh mắt là có thể nhận ra chất ngọc sáng rỡ của nàng. May mắn sao hắn lại là người ấy, duy nhất một mình hắn.
Vân Ánh Lục lạ lẫm nhìn Tần Luận. Đường đường là một nam nhân to lớn khỏe mạnh, ngày nào cũng cười nói hỉ hả, lẽ nào tâm tình cũng có lúc không tốt sao.
“Nàng nhớ chưa?” Tần Luận nhắc lại.
“À ừ!” Cô sợ hắn tiếp tục dông dài, vội vàng gật đầu.
Xe ngựa dừng lại ngoài cửa khách điếm, hai người xuống xe, đi thẳng vào khu nhà của đám người Ba Tư. Thị vệ thân cận của Thác Phu nhanh chóng chạy ra đón, “Vân thái y, sao cô lại dẫn người này tới đây?” Thị vệ đã từng gặp Tần Luận, nhưng hắn không muốn chuyện chủ tử bị lan rộng.
“Tần công tử là bằng hữu của tôi, tôi nhờ anh ấy đưa đến”. Vân Ánh Lục vội giải thích.
“À, vậy phiền cô dặn dò anh ta không được nói lung tung”. Thị vệ cẩn thận dặn dò.
Vân Ánh Lục cảm thấy vô cùng khó chịu, cô có để tâm đến xem xét bệnh tình nhưng rốt cuộc lại bị xem là người đa sự chõ mũi vào chuyện người khác. Việc này thì có gì mà phải tò mò, mà cô và Tần Luận cũng không phải là loại người rỗi việc.
“Anh ta tỉnh lại chưa?” Cô lạnh nhạt hỏi
“Chủ tử tỉnh lại rồi, vết thương đã khép miệng, thân nhiệt cũng đã giảm nhiều”.
Thác Phu vừa nhìn thấy Vân Ánh Lục bước vào phòng đã vội hỏi. “Vân thái y, cô có gặp công chúa không, khi nào thì nàng ấy đến?”
“Hôm nay tôi được nghỉ phép”. Một lời không thể nói rõ nhiều điều, Vân Ánh Lục đành phũ phàng dập tắt niềm hi vọng của anh ta.
Thác Phu thất vọng cụp mắt, Vân Ánh Lục im lặng thay băng vết thương cho anh ta.
“Vân thái y, khi nào vào cung, cô chuyển lời cho
công chúa rằng ta đang đợi nàng, mãi mãi đợi nàng. Hãy giúp ta khuyên công chúa tìm cách trốn khỏi hoàng cung, ta rất nhớ nàng ấy”. Thác Phu khẩn khoản lên tiếng.
Vân Ánh Lục ngập ngừng hồi lâu, chuyện tày đình này đâu dễ giúp được. “Chắc tôi không giúp được gì cho anh đâu, đợt này tôi được nghỉ hai ngày liên tiếp”.
Thác Phu cắn chặt môi, nét mặt nhăn nhúm vì đau đớn, không biết là do vết thương trên ngực hay đang bị nội tâm giằng xé.
“Ta thấy người này không đơn giản đâu, sau này nàng đừng đến đây nữa. Dù nàng chỉ giữ một chức quan nhỏ trong triều đình nhưng dù sao ngôn hành cũng nên cẩn trọng, tránh họa từ trên trời rơi xuống. Có lẽ nàng sẽ nghĩ ta quá đa nghi, nhưng chẳng phải ta là người có tầm nhìn xa trông rộng được thương giới hết lòng ngưỡng mộ hay sao?” Vân Ánh Lục vừa bước ra khỏi phòng, Tần Luận vội chạy đến thì thào bên tai.
Vân Ánh Lục cau mày, ngắt lời. “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đấy”. Chữa bệnh cho người thì phạm tội gì chứ.
Tần Luận kéo tay cô lại, mỉm cười giảng hòa. ‘Hi vọng là thế”.
Xe ngựa lóc cóc chạy về hướng nội thành, Tần Luận dặn xa phu dừng lại ở đầu khu phố sầm uất rồi đỡ Vân Ánh Lục xuống xe, nhàn tản bát phố, Tần Luận thì chẳng lấy làm lạ lẫm với những con phố náo nhiệt như thế này nhưng Vân Ánh Lục thì mới chỉ ghé đến lầu Tụ Hiền nên rất háo hức ngó nghiêng theo hướng chỉ của hắn.
“Phía đông chợ là nơi tập trung rất nhiều gánh xiếc mãi nghệ, còn phía tây có rất nhiều hàng quán thủ công tinh xảo, giá cả lại rất rẻ, ăn trưa xong ta đưa nàng ghé qua đó xem. Còn quán Vượng Trai này, món bò của họ đủ sức thu phục nửa thành Đông Dương này đấy. Nhắc đến thịt bò ta lại thấy thèm rồi”. Tần Luận nhăn nhở khiến Vân Ánh Lục bật cười vui vẻ, nhưng phát hiện ra ánh mắt si tình của anh ta, cô nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác.
Quán Vượng Trai vốn nức tiếng gần xa nên lúc nào cũng đông nghịt khách, hôm nay may mà bọn họ tới sớm nên mới có chỗ mà ngồi. Tần Luận vốn là khách quen ở đây, vừa thấy hắn bước vào quán cùng một cô nương thanh nhã, ông chủ đã hớn hở chạy ra chào đón. “Tần công tử, hôm nay ngài có muốn dùng món thịt bò hầm không?”
“Đây là Vân tiểu thư, ái nữ của ông chủ cửa hàng châu báu Vân thị, lần đầu đặt chân đến đây. Ông chủ cứ đem hết các món ngon nhất lên đây”. Tần Luận cố tình nhấn mạnh đến thân phận của Vân Ánh Lục.
“Ồ, hóa ra là Vân tiểu thư danh nổi danh khắp thành! Xin lượng thứ cho tại hạ có mắt như mù không nhận ra tiểu thư”. Ông chủ Vượng Trai vốn là người trải đời tinh khôn, nhìn đôi nam nữ trước mắt sánh bước bên nhau là đủ hiểu tâm ý của cả hai. “Để tại hạ vào bếp dặn dò tiểu nhị làm mấy món đặc biệt cho hai người mới được. Tần công tử, xem ra tôi sắp được uống rượu của ngài rồi đây”.
“Ánh Lục, nàng xem khi nào thì thích hợp?” Tần Luận dẫn Vân Ánh Lục đi vào sâu bên trong, chọn một góc bàn yên tĩnh rồi khéo léo đẩy “tú cầu” sang phía cô.
“Lúc nào mà chẳng đươc!” Hắn mời khách thì cần gì phải hỏi ý kiến cô, Vân Ánh Lục ngơ ngác đáp.
“Vân tiểu thư quả là người phóng khoáng”. Ông chủ Vượng Trai nức nở khen ngợi, thật hiếm có vị thiên kim tiểu thư nào nhắc tới hôn sự mà mặt không đỏ như Vân cô nương, quả thật là khí chất hơn người.
Tần Luận bật cười, hắn biết rằng Vân Ánh Lục không hiểu huyền cơ bên trong lời nói của mình. Hắn khẽ phất tay ra hiệu cho ông chủ lui xuống để trò chuyện cùng Ánh Lục.
“Ánh Lục, nàng biết không, tiệm ăn này đã tồn tại ở thành Đông Dương ngót nghét một trăm năm rồi đấy, món ăn vẫn giữ nguyên hương vị như ban đầu, quả thực rất hợp thần khẩu, nàng nếm thử mà xem. Ăn xong chúng ta sẽ đi mua sắm, ta muốn dẫn nàng tới một nơi thật đặc biệt”.
Vân Ánh Lục đang muốn từ chối thì đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa hiệu có mấy sai dịch cao lớn đang đứng, phía sau họ là thượng thư bộ Hình Đỗ Tử Bân hiên ngang trong bộ trang phục màu xám lạnh.
Đỗ Tử Bân đang ngó nghiêng quan sát thì vừa hay gặp đúng tia nhìn của Vân Ánh Lục, vội vàng bước nhanh vào trong. Cô lễ phép đứng lên thi lễ còn Tần Luận ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
“Ánh Lục, nàng quen người này sao?” Hắn nhíu mày hỏi.
Vân Ánh Lục liếc xéo hắn rồi ngắc ngứ giới thiệu, “Đây là…”. Tần Luận thật ranh ma xảo quyêt, lúc nãy hắn ta còn dặn cô không nên dây dưa với Đỗ Tử Bân, vậy mà bây giờ mặt mũi lại ráo hoảnh như chẳng biết gì cả.
“… là láng giềng thân thiết, tại hạ họ Đỗ”. Đỗ Tử Bân tranh lời nói trước vì không muốn để lộ thân phận của mình. Vừa nhận ra nam nhân khôi ngô ngồi bên Ánh Lục là Tần đại công tử, Đỗ Tử Bân như bị dội cả bình ngũ vị[2] vào lòng. Vân Ánh Lục, cô đúng là đồ phản bội. Đêm hôm trước hãy còn than thở là không muốn gả cho Tần Luận vậy mà giờ lại công khai hẹn hò với gã đó trước mặt bàn dân thiên hạ.
[2] Chỉ năm vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn. Người xưa muốn ví chỉ bằng một câu chuyện cũng đủ cảm nhận được cả năm vị trong đời người.
“Ồ, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Tần Luận không chút biến sắc, ung dung chào hỏi như thường.
Đỗ Tử Bân lạnh lùng mím môi, mặt hằm hằm nhìn Vân Ánh Lục.
“Anh cũng tới đây ăn trưa sao?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Không, ta và sai dịch đang truy lung một gã ngoại quốc bị trúng tên” Đỗ Tử Bân thấp giọng trả lời.
Nụ cười của Tần Luận đông cứng lại trên miệng, hắn khẽ lưu cầu về phía Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục lần đầu tiên ý thức được việc mình tiến gần tới ranh giới phạm tội như thế nào. Người ngoại quốc trong thành Đông Dương không nhiều, lại thêm cả chi tiết trúng tên nữa chứ. Chợt nhớ tới thanh kiếm sắc lạnh kề cổ mình hôm đó, Vân Ánh Lục không khỏi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
“Đỗ Tử Bân, anh có nhớ mặt gã ấy không? Gã ta… rốt cuộc phạm tội gì vậy?” Vân Ánh Lục không nhịn được, ấp úng hỏi.
Đỗ Tử Bân nhìn thẳng vào mắt Vân Ánh Lục, rành rọt đáp. “Hắn là thích khách đột nhập vào hoàng cung định ám sát hoàng thượng. Cấm vệ quân đã sớm vây bắt nhưng lại không may để hắn tẩu thoát, qua mấy lời đối thoại giữa hắn với thuộc hạ có thể khẳng định hắn là người dị tộc. Tuy trốn khỏi hoàng cung, nhưng hắn đã bị trúng một mũi tên nên không đi xa được đâu”.
Vân Ánh Lục cảm giác trái tim như sắp bắn ra khỏi lồng ngực.
Tình cảnh này đúng như lời Cổ Lệ nói, cô đã mắc kẹt trên thuyền cùng bọn họ rồi. Nếu việc ám sát là thật thì cô chính là nhân tố đưa đường dẫn lối cho sự việc trời long đất lở ấy. Đầu tiên là mang hộ thư cho Thác Phu, sau đó lại trị thương cho hắn ta, đây không phải đồng lõa thì còn là gì.