Hoa rơi năm trước lúc xuân tà,
Lệ đẫm thơ hồng hận cách xa.
Sợ tựa mây mưa Vu Giáp tản,
Tìm đâu tiên tử Vũ Lăng qua.
Hương nồng tỏa, gợi tình sâu lắng,
Lời chẳng trao, hàm ý thiết tha.
Chỉ muốn bên hiên nhàn gối chiếu,
Đêm khuya thương nhớ ngỏ cùng hoa[1].
[1] Bài thơ Mẫu đơn của nữ thi nhân Tiết Đào thời Đường. Trên đây là bản dịch của Thu Viên.
Thơ tán dương hương sắc hoa mẫu đơn rất nhiều nhưng Ngu Mạn Lăng lại chỉ thích bài thơ Mẫu đơn này của tài nữ Tiết Đào vì nàng sinh vào tháng Tư, là thời điểm mẫu đơn nở rộ.
Mẫu đơn được xưng tụng là hoàng hậu của các loài hoa bởi nó biểu trưng cho vẻ đẹp cao quý, đoan trang của nữ nhân. Thược dược tuy rực rỡ nhưng lại không có khí chất cao quý, phù dung tuy thanh cao nhưng lại thiếu vẻ nồng nàn, chỉ duy mẫu đơn mới xứng đáng là quốc sắc thiên hương, đúng như lời Bạch Cư Dị từng nói, "Hoa nở hoa tàn chỉ trong hai mươi ngày nhưng đủ khiến người trong thành tất thảy đều phát cuồng".
Ngu Mạn Lăng ra đời cũng khiến Ngu phủ vui mừng khôn xiết. Vận mệnh của nàng cũng ứng với hoa mẫu đơn, đương lúc thanh xuân tươi đẹp đã được tiến cung đứng đầu trăm phi. Tuy nhiên, được sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc nên nàng đâu màng đến quyền thế nơi cung đình, mà chỉ đau đáu một điều trong lòng: "Chỉ muốn bên hiên nhàn gối chiếu, đêm khuya thương nhớ ngỏ cùng hoa".
Ngu Mạn Lăng là viên minh châu của Ngu hữu thừa tướng, mặc dù nàng tiến cung đã lâu nhưng khuê phòng vẫn được giữ nguyên như những ngày còn ở trong phủ, ngay cả mùi đàn hương mà nàng thích, chiếc khăn lụa thường dùng cũng vẫn nguyên vẹn như cũ. Ngày ngày thị nữ đều lau bàn ghế và dao cầm[2] sáng loáng nên khi bước vào khuê phòng cũ, trong chớp mắt nàng như thấy mình hãy còn là tiểu thư Mạn Lăng của Ngu phủ ngày nào.
[2] Những loại nhạc khí cổ.
Hoa viên sau khuê phòng rực rỡ đủ loại mẫu đơn quý hiếm, hương thơm nồng nàn mê đắm lòng người. Ngu Mạn Lăng khoan khoái nhắm mắt lại, chậm rãi ngồi xuống mép giường. Hoàng cung dù tốt thế nào nàng vẫn cảm thấy không thể bằng Ngu phủ.
Ngu Mạn Lăng luôn thấy mình thật may mắn khi có hai huynh trưởng yêu thương là Huyên Thần và Tấn Hiên, đồng thời còn có cả hai mẫu thân hiền diệu từ ái - Ngu phu nhân và Vạn thái hậu. Ngu phu nhân thì không cần phải nói, còn Vạn thái hậu dù là mang uy thế kinh phong bạt vũ, khôn khéo sự đời, nhưng đối với nàng lại vạn phần yêu thương. Lúc nhỏ, mỗi khi Mạn Lăng vào cung, Vạn thái hậu đều tự mình chải tóc cho nàng, cho nàng ngủ trong lòng, so với Lưu Huyên Thần còn có phần yêu chiều nàng hơn.
Là do quá may mắn nên ngay cả ông trời cũng phải đố kỵ, đặt ra quá nhiều chướng ngại cho nhân duyên của nàng?
Rất nhiều gia nhân trong Ngu phủ không dám nhìn thẳng vào Tấn Hiên, nhưng Mạn Lăng thì không, những vết sẹo lồi lõm trên gương mặt ấy, nét ôn nhu lặng lẽ trong con mắt còn lại khiến nàng không khỏi hồi hộp, xao xuyến. Không rõ tại sao, nàng luôn dự cảm gương mặt ban đầu của Tấn Hiên hẳn rất anh tuấn.
Nàng có một tâm nguyện nho nhỏ là sẽ sinh cho Tấn Hiên một đứa con trai giống hệt như chàng, như vậy nàng có thể biết rốt cuộc Tấn Hiên trông ra sao và chàng cũng sẽ không còn tiếc nuối nữa. Nhưng dường như đây là tâm nguyện không bao giờ trở thành sự thật của nàng. Ngu Mạn Lăng khe khẽ thở dài.
Nàng trở về Ngu phủ lần này là để được tận mắt trông thấy người con gái mà Tấn Hiên muốn kết tóc se duyên. Cô gái ấy tên Hạnh Nhi, một cái tên mộc mạc, diện mạo cũng chất phác, thậm chí có thể nói là khỏe mạnh rắn rỏi. Bao năm hứng gió hứng nắng ở miền biển khiến làn da cô gái ấy nâu bóng, khi cười để lộ hàm răng trắng sáng hồn hậu. Hạnh Nhi chưa bao giờ rời xa nhà nên rất sợ người lạ, mỗi khi có người nào đó hỏi thăm, cô gái ấy đều vội trốn sau lưng Tấn Hiên.
Ngay một nha đầu làm việc vặt trong Ngu phủ cũng xinh đẹp, đoan trang hơn Hạnh Nhi mười phần, còn so với Ngu Mạn Lăng, quả thực là mây trên trời so với bùn dưới đất.
Thế nhưng Ngu Mạn Lăng lại vô cùng, vô cùng hâm mộ cô gái ấy.
Tấn Hiên đối với Hạnh Nhi vô cùng dịu dàng, còn dẫn cô gái ấy đi thăm một vòng trước sau Ngu phủ, giảng giải chức năng của từng gian lầu các. Khi cả gia đình cùng nhau dùng bữa, hắn luôn ân cần chọn gắp thức ăn hợp khẩu vị với cô ấy. Có những món Hạnh Nhi không dám đụng đũa vì không biết ăn thế nào, hắn sẽ làm mẫu trước cho cô ấy xem, tuyệt đối không để cô ấy trở thành trò cười của đám hạ nhân. Hắn sai tổng quản mời thợ may nổi tiếng nhất thành Đông Dương đến may y phục cho cô ấy. Thậm chí hắn còn sắp xếp để Hạnh Nhi ở ngay sát phòng mình, vì Hạnh Nhi không nghe rõ khẩu âm Đông Dương và ngoại trừ Tấn Hiên ra, cô ấy nói gì người khác cũng không hiểu.
Tấn Hiên coi trọng Hạnh Nhi như thế nên đám hạ nhân cũng không dám đối xử vô lễ. Ngu hữu thừa tướng và phu nhân chỉ biết nhìn nhau thở dài, về hôn sự của hắn, họ không muốn can dự vào, tất thảy đều tôn trọng ý kiến của Tấn Hiên.
Trong Ngu phủ, từ trên xuống dưới đều bận rộn với hôn sự của Tấn Hiên, có điều không khí lại vô cùng trầm lắng.
Ngu Mạn Lăng nuốt nước mắt lặng yên quan sát.
Tấn Hiên đối với nàng vẫn rất thân thiết, chỉ có điều so với lúc còn nhỏ, sự thân thiết này mang theo chút xa cách, lễ nghĩa. Hắn lễ độ cùng nàng dạo quanh hậu hoa viên, nhưng chỉ chốc lát sau đã nói phải tới gặp Hạnh Nhi, rồi cứ thế bỏ mặc nàng mà đi.
Đêm đầu tiên về phủ, Ngu Mạn Lăng trằn trọc không sao yên giấc. Mọi dũng khí và mưu kế hoạch định khi ở trong cung khiến nàng trở nên bất an, trong người như có đá tảng đè nặng.
Nàng dự cảm chuyện giữa nàng và Tấn Hiên đã không thể vãn hồi được nữa rồi, chỉ còn cách trơ mắt bất lực nhìn duyên lành vuột khỏi tay. Những lời Lưu Huyên Thần chỉ bảo cho nàng, có lẽ không còn tác dụng gì nữa.
Tấn Hiên thật lòng yêu thương Hạnh Nhi, khi hắn mỉm cười với Hạnh Nhi, vẻ mặt hạnh phúc đó nàng chưa bao giờ được thấy.
Nàng thật tâm muốn phá hoại tình cảm của họ hay sao?
Nàng muốn làm tổn thương cô gái chất phác hiền lành như Hạnh Nhi sao?
Có lẽ Từ Ângày nàng tiến cung làm hoàng hậu, duyên phận giữa nàng và Tấn Hiên coi như đã chấm hết. Nàng chỉ tự mình đa tình chờ đợi suốt năm năm qua, nàng không thay đổi, nhưng Tấn Hiên sao có thể không thay đổi được?
Một bên là mẫu nghi thiên hạ muôn người kính ngưỡng, một bên cô đơn bóng lẻ đêm khuya rơi lệ.
Năm năm trước, nàng một mình sầu muộn trong căn phòng này, khắc khoải nhìn về căn phòng của Tấn Hiên cách đó không xa. Năm năm sau, nàng vẫn lẻ bóng đứng trong căn phòng cũ, chú mục về nơi ấy.
Giọt lệ yên chi chậm chạp lăn xuống từ khóe mắt của nàng, trong đêm khuya thanh vắng, nàng không còn kiêng dè gì nữa, để mặc nước mắt tưới ướt khuôn mặt đau khổ.
Trong đêm xuân ấm áp, một trái tim đã đóng băng hóa đá.
Ngày hôm sau, Ngu Mạn Lăng ngồi nói chuyện với mẫu thân. Ngu đại nhân vô cùng yêu thương Ngu Mạn Lăng, nhưng sự yêu thương của ông lại mang nhiều phần kính sợ về thân phận của nàng hơn. Hôm đó, Ngu Tấn Hiên không ở trong phủ, hắn dẫn Hạnh Nhi tới Từ Ân tự dâng hương cầu phúc. Không có bóng dáng hắn, phủ thành trống rỗng cô liêu biết bao.
Ngày thứ ba, sau khi dùng bữa xong, Hạnh Nhi hồ hởi đi thả diều cùng hai nha đầu trong phủ, Ngu Mạn Lăng ngồi bên cửa thêu một chiếc khăn tay, còn Ngu Tấn Hiên đứng ngắm cảnh ở ngoài hành lang. Đám người hầu không biết vì lý do gì đều không có mặt, trong viện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trái tim Mạn Lăng đập dồn trong lồng ngực, nàng buông khung thêu xuống, ngẩng đầu nhìn Tấn Hiên rồi hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí gọi một tiếng: "Đại ca!”
Ngu Tấn Hiên quay đầu lại, ánh mắt thoáng qua một tia nhìn đau đớn, nhưng rồi nhanh chóng lụi tắt trong giây lát.
Ngu Mạn Lăng lại gần hắn, gương mặt xinh đẹp trắng bệch vì căng thẳng.
"Đại ca, muốn có chuyện muốn nói với huynh". Nàng cắn môi lo lắng, "Năm năm nay, muội và hoàng thượng kỳ thật...”
"Mạn Lăng,” Ngu Tấn Hiên đột nhiên ngắt lời nàng, "ta biết, muội và hoàng thượng tình sâu ý trọng, đấy là chuyện người người trong thiên hạ đều biết".
Trong nháy mắt, không gian lặng ngắt như tờ, Ngu Mạn Lăng đau đớn như thể trái tim bị bóp vụn.
"Đại ca, vì sao huynh không cho muội nói, kỳ thật trong lòng huynh luôn biết rõ muội đối với huynh như thế nào, đúng không? Đại ca...”
"Ta biết trong lòng Mạn Lăng muội, ta luôn là huynh trưởng được tôn trọng".
"Không phải, không phải, muội không xem đại ca như huynh trưởng. Hoàng thượng mới là huynh trưởng, còn người nắm giữ trái tim muội là đại ca. Muội yêu đại ca từ rất lâu rồi, rất lâu rồi... Đại ca đừng thành thân nữa, chờ muội...”
"Mạn Lăng, im ngay!” Khuôn mặt dữ tợn của Ngu Tấn Hiên càng thêm rúm ró vì tức giận, "Lời muội nói, ta không nghe thấy gì hết. Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, sao có thể nói được hay không được, muội xem ta là cái gì, xem Hạnh Nhi là cái gì? Hiện giờ Hạnh Nhi là người con gái trong lòng ta, ta sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương tới cô ấy, càng không để bất kỳ ai ngăn cản hôn sự của chúng ta. Mạn Lăng, muội phải chú ý tới thân phận của mình, không được phép trẻ con thế nữa. Ta tới chỗ Hạnh Nhi đây".
"Đại ca...” Ngu Mạn Lăng yếu ớt gọi Ngu Tấn Hiên, nước mắt không khống chế được tràn mi rớt xuống. "Huynh thật sự yêu Hạnh Nhi sao, huynh cảm thấy mình đang rất hạnh phúc sao?”
Ngu Tấn Hiên xoay người lại, nhắm mắt gật đầu.
"Muội biết rồi, đại ca, hãy quên những lời ngu xuẩn của muội đi, chúc hai người hạnh phúc". Nói xong, Mạn Lăng ôm mặt chạy tới hướng khuê phòng.
Con mắt can trường của Ngu Tấn Hiên lặng lẽ rơi lệ.
Chung quy nàng cũng chỉ là một cô gái bình thường, không thể tỏ ra như không có việc gì khi nhìn thấy người mình yêu thành thân cùng người con gái khác.
Mặc kệ mẫu thân nài nỉ níu giữ thế nào, bất kể là trời đã sẩm tối, Ngu Mạn Lăng vẫn kiên quyết hồi cung. Ngoại trừ Ngu Tấn Hiên và Hạnh Nhi ra, tất cả mọi người trong phủ đều bồi hồi ra đưa tiễn.
Ngu Mạn Lăng thống khổ đưa mắt nhìn đình viện Tấn Hiên ở lần cuối, nơi đó tối om không một ánh đèn, nàng buồn bã thu hồi tầm mắt, chậm chạp lên kiệu. Ai nói mẫu đơn quốc sắc thiên hương suốt đời hưởng phúc?
Mẫu đơn buồn bã nép bên thềm
Hai nhánh chớm tàn buổi nhá nhem.
Mai sớm sẽ rơi khi gió thổi
Thương hồng đêm tiếc chong đèn xem[3].
[3] Trích bài Tích mẫu đơn hoa của thi nhân thời Đường Bạch Cư Dị. Bản dịch trên đây là của Lâm Trung Phú.
Kiệu loan chậm rãi rời khỏi Ngu phủ, Ngu Mạn Lăng lặng lẽ rơi lệ suốt chặng đường về hoàng cung.
Ở trong sân, Ngu Tấn Hiên ngơ ngẩn ngồi trên ghế gỗ bên song cửa, con mắt duy nhất cũng ngập tràn nước mắt. Hạnh Nhi ngồi co rúm ở một góc phòng, hai tay bịt chặt mắt. Trong gian phòng không đèn không đuốc này, tướng quân gia ngồi im lìm trong bóng tối, ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt âm u như lệ quỷ, ban ngày nàng nhìn còn thấy sợ hãi huống chi là lúc tối om thế này.
"Tướng quân gia, cho tôi ra ngoài đi,
có được không?” Nàng khóc lóc cầu xin. Tướng quân gia cho nhà nàng rất nhiều bạc chỉ với yêu cầu nàng cùng diễn kịch với ngài, thế nên nàng mới bạo gan cùng tướng quân gia lên kinh thành. Với số bạc kia, nàng đã có thể thành thân với A Thủy ca trong lòng rồi.
Ngu Tấn Hiên một mực nhắm mắt, chậm rãi lên tiếng. "Đợi một lát nữa".
Kiệu loan vừa rời Ngu phủ, Mạn Lăng nhất định sẽ dõi mắt nhìn theo vào đây. Nếu để nàng thấy trái tim tan nát của hắn, mọi việc sẽ còn không còn đường thoát lui. Mà hắn thì không thể nào, không thể nào không động tâm vì Mạn Lăng.
Mười tuổi, hắn đã biết kiếp này Mặn Lăng chỉ có thể là muội muội của hắn, nàng ấy đã được chỉ định làm vương phi của Huyên Thần. Đời này kiếp này hắn không được phép yêu thương Mạn Lăng.
Lưu Huyên Thần đang trên đường đến Trung Cung, ngẩng đầu nhìn thấy mấy chiếc đèn lồng đang đung đưa trong gió, thư phòng Ngu Mạn Lăng thường ngồi cũng có ánh đèn ấm áp, và cả tiếng đàn cầm quen thuộc văng vẳng bên tai, trong lòng không khỏi vui vẻ. Mạn Lăng là người sống nội tâm, hỉ nộ rất ít khi thể hiện trên nét mặt mà yên lặng giữ kín ở trong lòng. Bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi, nên một vài tiểu tiết nhỏ nhặt cũng có thể khiến hắn nhận ra tâm trạng của nàng. Khi Mạn Lăng không vui, thường ngồi một mình trong bóng đêm, âu sầu rơi lệ. Khi Mạn Lăng vui vẻ, nàng ấy sẽ đánh đàn, treo đèn, khóe miệng ẩn hiện nét cười dịu dàng.
La công công ở phía sau hắng giọng chuẩn bị thông báo hoàng thượng giá lâm để cung nhân trong tẩm cung của hoàng hậu ra nghênh đón. Lưu Huyên Thần xoay người xua tay.
Hắn mỉm cười bước lên bậc thang, đang đi về hướng thư phòng của hoàng hậu thì bỗng giật mình mở to mắt. Mãn Ngọc đang ôm mặt đứng hầu bên ngoài cửa, nước mắt không ngừng chảy xuống qua kẽ tay.
Từ cửa phòng khép hờ, hắn thấy cây cổ cầm trước mặt Mạn Lăng dính đầy những vệt tròn như giọt nước, trên mặt đất, từng lọn tóc lả tả phủ kín, vẻ mặt Mạn Lăng vẫn bình lặng như nước, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống trong im lặng.
Lưu Huyên Thần khẽ phất tay ra hiệu cho La công công và Mãn Ngọc lui ra ngoài. Hắn nhẹ nhàng đi vào thư phòng, đóng cửa ngồi đối diện với Mạn Lăng, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang khẽ run trên phím đàn.
Mười đầu ngón tay lạnh lẽo, run rẩy không ngừng.
"Hoàng thượng, khuya như vậy rồi người còn chưa đi nghỉ sao?” Ngu Mạn Lăng ngước đôi mắt đẫm lệ lên, khẽ gượng cười.
"Mạn Lăng, Tấn Hiên vẫn không chịu hiểu sao?” Bằng hữu bao năm nay, nàng có tâm tư gì, hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra được. Trên đời này chỉ có một người có thể làm Mạn Lăng được muôn vàn sủng ái phải rơi lệ.
Ngu Mạn Lăng rụt tay về, rút khăn lụa ra lau nước mắt.
"Hoàng thượng, đừng nhắc đến chuyện cũ nữa, sau này, thần thiếp sẽ sống thật tốt cùng người, cùng thái hậu. Người mau điểm sinh hoàng tử để thần thiếp được chăm sóc, dạy dỗ đi. Người có tin thần thiếp sẽ là mẫu thân tốt không?”
Lưu Huyên Thần cau mày, ôn hòa trả lời: "Trẫm tin, Mạn Lăng làm gì cũng rất tốt. Nói cho trẫm nghe, nàng đã nói rõ mọi chuyện với Tấn Hiên chưa?”
"Hoàng thượng, không phải là người cảm thấy Mạn Lăng không xứng làm hoàng hậu của người nên mới hăng hái đẩy Mạn Lăng ra ngoài như vậy chứ?” Ngu Mạn Lăng giả bộ đùa cợt.
Lưu Huyên Thần thở dài. Xem ra trái tim Mạn Lăng đã thực sự bị tổn thương rồi.
"Gã ngốc đó cũng thật là, việc gì phải để ý đến khuôn mặt đó như vậy chứ!” Hắn đứng dậy, cáu giận lên tiếng.
"Hoàng thượng, không phải vì khuôn mặt đó mà là vì trong lòng Tấn Hiên đã có người khác. Hiện tại huynh ấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, điều mà thần thiếp chưa bao giờ nhìn thấy. Chúng ta đừng quấy rầy đại ca nữa. Từ Ânhỏ đến giờ, huynh ấy đã phải khổ sở nhiều vì vẻ ngoài của mình rồi, giờ đây rốt cuộc cũng tìm được ý trung nhân mà mình yêu thương, tuy rằng người đó không phải là Mạn Lăng nhưng Mạn Lăng cũng thấy mãn nguyện rồi". Ngu hoàng hậu nhìn xa xăm ra bên ngoài, hướng về phía phương xa nàng luôn khắc khoải nhớ mong.
"Trẫm không tin, ngoại trừ Mạn Lăng nàng ra, hắn còn có thể vì ai mà mở cửa trái tim chứ". Lưu Huyên Thần một mực khẳng định.
Ngu Tấn Hiên tính tình trầm lặng, ôn hòa hiền hậu khác hẳn Lưu Huyên Thần nhưng không hiểu sao giữa bọn họ luôn thấu tỏ nỗi lòng nhau. Tấn Hiên thương yêu Mạn Lăng ra sao, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được. Tấn Hiên lạnh nhạt với Mạn Lăng là vì huynh ấy quá tự ti về vẻ ngoài xấu xí của mình nên mới cho rằng mình không xứng với Mạn Lăng. Có lẽ cũng vì thế mà huynh ấy mới trốn biệt tới tận Đông Hải nhiều năm như vậy.
"Hoàng thượng tin hay không cũng không quan trọng, thần thiếp đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng đến lúc phải tỉnh mộng thôi". Ngu Mạn Lăng nhặt nắm tóc vương vãi dưới sàn lên, chậm rãi nói tiếp. "Khi cắt đi lọn tóc này, thần thiếp đã tự thề với lòng mình là sẽ cắt đứt mọi mối dây tình cảm với đại ca. Từ bây giờ, trong lòng thần thiếp không còn ai cả, toàn tâm toàn ý phù tá hoàng thượng, hiếu kính thái hậu".
"Ôi!” Lưu Huyên Thần thật sự không đành lòng nhìn vẻ đau đớn tuyệt vọng trên mặt Mạn Lăng, hắn không nói được lời nào, lặng bước ra phòng ngoài.
Sau lưng hắn, tiếng đàn lại vang lên, ưu thương sâu thẳm khôn cùng.
Vân Ánh Lục từ trước đến giờ lá gan cũng không nhỏ, nhưng không biết sao, tẩm điện của Lưu Huyên Thần lại khiến cô nhớ đến cảm giác trực đêm ở nhà xác, âm u quỷ dị lạ thường.
Yên tĩnh, thật sự là quá yên tĩnh.
Tẩm điện quá sức rộng lớn, còn thái giám cung nữ lại như cô hồn dạ quỷ lượn lờ trong cung. Khi bạn thấy một luồng gió lạnh khẽ thốc tới, đấy ắt là vừa có một cung nữ nào đó lướt qua đây, gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt vô hồn đờ đẫn của họ nếu không dọa bạn chết khiếp thì bạn cũng phải đứng tim mất một lúc lâu.
Vân Ánh Lục mặc nguyên y bào ngồi trên giường. Cô còn không dám nằm xuống chứ đừng nói là ngủ.
Dù đã nhiều lần trực đêm ở thái y viện nhưng chưa bao giờ cô thấy sợ hãi như ở đây. Bên ngoài thái y viện có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, tiếng côn trùng rỉ rả ở góc tường, có tiếng ngủ ngáy nói mớ của Tiểu Đức Tử, những tiếng động này lại khiến cô ngủ rất ngon.
Rõ ràng đều là ở hoàng cung, sao lại có khác biệt lớn như vậy?
Nếu ở chỗ này mươi ngày nửa tháng thì chắc dây thần kinh của cô sẽ đứt phừn phựt vì sợ hãi.
"Vân thái y, mau cùng trẫm đi ra ngoài một chuyến". Cửa phòng bung mở mạnh, Lưu Huyên Thần ào đến như cơn lốc.
"Lưu hoàng thượng, anh vào phòng người khác mà không biết gõ cửa sao?” Vân Ánh Lục bất mãn lườm hắn.
Huyên Thần không khỏi sửng sốt trong lòng. "Trẫm việc gì phải gõ cửa". Hoàng cung là của hắn, triều Ngụy này là của hắn, bách tính thiên hạ này là thần dân của hắn, thiên tử tôn quý như hắn vào phòng ai cũng đều là vinh hạnh của người đó.
"Không được vơ đũa cả nắm như vậy, tôi là khách của anh, phòng này hiện tại là phòng riêng của tôi, anh muốn bước vào thì phải được sự cho phép của tôi.” Vân Ánh Lục lồm cồm bò xuống giường, chỉnh trang lại y phục, nghiêm túc nói.
Cô quay đầu lại nói với La công công đang đứng ngoài cửa. "Ngày mai phiền La công công tìm giúp tôi ổ khóa, phòng này không khóa tôi không dám ngủ".
Lưu Huyên Thần á khẩu, đây là lần đầu tiên hắn bị mắng là bất lịch sự, vào phòng không chịu gõ cửa. "Vân thái y, chẳng lẽ khanh có bí mật sợ trẫm phát hiện ra?” Hắn nghiêm giọng hỏi, khóe môi khẽ cong lên.
"Có mà hoàng cung của anh bí mật thì có, người nào cũng thần bí khó lường". Vân Ánh Lục lầu bầu, "Lại có ca bệnh gấp cần tôi đến khám bệnh tại nhà hay sao?”
Lưu Huyên Thần vỗ tay lên trán, mải nói đùa với tiểu thái y, hắn quên khuấy chuyện gấp trước mặt rồi. "Ừ, mau theo trẫm xuất cung".
Vừa ra khỏi tẩm điện, Vân Ánh Lục không khỏi nhíu mày nhìn bầu trời tối đen như mực, "Tôi tới thái y viện lấy hòm thuốc đã".
"Không cần, khanh đi chẩn đoán bệnh trước đã, việc điều trị từ từ hãy tính".
"Không phải lại là một người bệnh kỳ quái nữa đấy chứ?” Cô nhíu mày.
Lưu Huyên Thần cười cười lảng chuyện. "Cũng có chút kỳ lạ, nhưng trẫm biết khanh có thể chữa được".
"Hi vọng là thế". Vân Ánh Lục vô lực lầm bầm trong miệng.
Lưu Huyên Thần đứng dậy, nhận tấm áo choàng từ La công công, tự tay khoác lên người Vân Ánh Lục, "Bây giờ chúng ta đi thôi!”
Hắn lập tức nắm tay kéo cô ra khỏi điện. Trăng sáng sao thưa, đêm xuân đẹp như ý thơ. Lưu Huyên Thần đang nóng vội nên sải chân rất nhanh làm Vân Ánh Lục nhất thời giẫm phải vạt áo, thiếu chút nữa ngã lăn.