Xuân Sắc Như Thế

Vu oan


trước sau

“Diệc Ngọc, con vội vàng gọi cha vào cung là có chuyện gì đấy?” Sau khi bị tước bỏ binh quyền, Viên nguyên soái ngày càng già nua, đi đứng chậm chạp, tư duy cũng không còn nhanh nhạy.

Viên Diệc Ngọc nhìn tình cảnh của phụ thân không khỏi cảm khái nhớ tới những năm tháng bôn ba sa trường cùng ông. Năm ấy, Viên nguyên soái hào khí ngút trời như mãnh hổ xuống núi, ông vừa ra lệnh, ba quân tướng sĩ dạ ran không dám trái lệnh. Nơi sa trường da ngựa bọc thây, thoáng thấy bóng dáng ông, quân giặc hung hãn sợ tới mức hồn bay phách tán, chưa cần đánh đã tự tan rã. Vậy mà chỉ mới vài ba ngày gỡ bỏ nhung giáp, sao ông lại già nua nhanh như thể người đang nửa đường xuống suối vàng vậy?

“Phụ thân, không có chuyện gì cả, sáng sớm nay hoàng thượng đã xuất cung ra ngoài có việc. Cha cũng nên năng ghé thăm thuộc hạ cũ trước kia, đừng ở nhà suốt như vậy”. Viên Diệc Ngọc kéo Viên nguyên soái vào phòng khách để tiện nói chuyện.

“Ôi, Diệc Ngọc, con không biết hay sao, ta bây giờ đã thất thế, ai còn để mắt đến phụ thân con nữa. Kì tả thừa tướng trước kia gặp phụ thân lúc nào cũng tươi cười chào đón, nhún nhường ba phần, bây giờ có chạm mặt nhau, lão cũng coi như chẳng quen chẳng biết”.

“Bản chất của quan văn là thích nịnh hót, võ tướng thì không thế, trời sinh tính tình ngay thẳng, chính trực nghĩa khí. Con tin một khi cha đã có lời, các thuộc hạ cũ không thể ngoảnh mặt làm ngơ”. Viên Diệc Ngọc săn sóc rót trà cho Viên nguyên soái, “Con đây không được hoàng thượng đoái hoài nên cũng không thể nói giúp cha được. Cha phải tự khích lệ bản thân mình thôi”.

“Hoàng thượng… chưa lâm hạnh con sao?” Viên nguyên soái âm thầm tự trách, nếu ngày trước không bị Tề vương ngon ngọt dụ dỗ thì ông sẽ không đời nào đưa con gái vào cung làm nội ứng như thế này, và biết đâu bây giờ ông ta vẫn là lão nguyên soái được hoàng thượng kính trọng, con gái yêu vẫn còn là tướng quân oai hùng trong quân đội.

Hoàng thượng nhất định ghi hận ông ta làm càn, giận lây sang Diệc Ngọc.

Ôi, đi nhầm một nước thua cả ván cờ, múc nước bằng giỏ quả, cá chẳng vớ lại còn ngã xuống sông. Tuy ông ta nắm không ít bí mật của Tề vương, nhưng lại không thể nào mở miệng nói ra. Bằng không, không chỉ bị lột bỏ binh quyền, e là cả Viên gia không tránh khỏi nạn tru di cửu tộc.

Viên Diệc Ngọc đỏ mặt ấp úng. “Đừng nói chuyện lâm hạnh, hoàng thượng không ra tay với con gái cha là tốt lắm rồi”.

“Hả?” Viên nguyên soái cảnh giác nhìn khắp bốn phía, “Sao con lại rơi vào thảm cảnh này?”

“Còn không phải là do tính tình nóng nảy, bất chấp hậu quả của con sao. Chỉ vì con không muốn ở dưới trướng ả thái y lúc nào cũng làm bộ làm tịch đó”. Viên Diệc Ngọc đanh giọng đáp.

“Ả nảo?”

“Là…”

Viên Diệc Ngọc chưa nói hết câu, đã nghe ngoài cửa vang lên giọng truyền của La công công, “Hoàng thượng giá lâm!”

Hai cha con hốt hoảng nhìn nhau, không kịp nghĩ nhiều, vội cùng quỳ đón.

Viên Diệc Ngọc liếc mắt nhìn trộm, Lưu Huyên Thần dẫn theo mấy chục thị vệ, uy nghi bước vào, phía sau là ả Vân thái y tai quái. Cô ta hận tới nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt.

“Viên ái khanh, mời đứng lên”. Lưu Huyên Thần tủm tỉm đỡ Viên nguyên soái dậy, nhẹ nhàng nói với Viên Diệc Ngọc đang quỳ dưới đất, “Mặt sàn hẵng còn lạnh, ái phi mau bình thân. Được rồi, cùng ngồi xuống nào. Trẫm có việc xuất cung ra ngoài, nửa đường nghe có người báo Viên nguyên soái đến đây, vội bỏ chính sự đến đây gặp khanh. Thời gian gần đây, khanh có khỏe không?”

Viên nguyên soái lập cập ngồi xuống, nơm nớp lo sợ. “Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, lão thần khỏe lắm. Lão thần tiến cung là…”

“Là vì nhớ thục nghi?” Lưu Huyên Thần tiếp lời ông ta, ánh mắt rà một lượt hàng ngũ thị vệ rồi dừng lại ở Vân Ánh Lục như sợ cô nhanh chân chạy trốn.

Viên Diệc Ngọc căng thẳng lau mồ hôi trán, “Hoàng thượng, thần thiếp to gan, do quá mong ngóng phụ thân nên đã không kịp chờ phủ Nội vụ sắp xếp, trực tiếp triệu kiến phụ thân vào cung”.

“À”, Lưu Huyên Thần nhướng mày, “Hóa ra ái phi cũng biết quy củ này!”

Một câu nói thản nhiên như không nhưng đủ khiến hai cha con Viên nguyên soái không rét mà run.

“Xin hoàng thượng khai ân, thần thiếp quả thực không biết”. Viên Diệc Ngọc chân tay mềm nhũn, phủ phục dưới đất.

Viên nguyên soái lập cập lau mồ hôi, hoàn toàn không giữ nổi phong thái trấn định như ngày trước, khiến người khác không khỏi hồ nghi trong lòng có quỷ.

“Trẫm có thể thông cảm với tâm trạng ái phi, nhưng nếu các phi tần khác biết sẽ lại nói trẫm thiên vị ái phi. Còn nữa, Viên nguyên soái là trọng thần triều đình mà lại ngang nhiên ra vào hậu cung, ái phi không sợ người ác tâm đàm tiếu ái phi có mưu đồ bất chính sao?”

“Hoàng thượng, thật sự… chỉ là lâu ngày không gặp phụ thân, muốn cùng phụ thân nói chuyện mấy câu…” Viên Diệc Ngọc ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Vân Ánh Lục đang nhàn nhã nhìn ngó xung quanh, oán hận hỏi, “Có phải có kẻ dèm pha thần thiếp trước mặt hoàng thượng không? Xin hoàng thượng tra xét cẩn thận, không nên cả tin nghe theo xằng ngôn khiến hậu cung một lần nữa lại nổi phong ba. Thần thiếp sao dám có ý đồ bất chính với hoàng thượng được cơ chứ?”

Lưu Huyên Thần lạnh lùng căn vặn. “Trẫm giống hôn quân nhẹ dạ tin lời xảo ngôn sao? Người đâu, mau lục soát tẩm cung của Viên thục nghi cho trẫm, xem nàng ta có gì giấu giếm không?”

Viên nguyên soái cũng sợ mất hồn mất vía, từ trên ghế ngã bịch xuống đất. Đám thị vệ như ong vỡ tổ, ào ào vọt vào tẩm cung. Chỉ trong chốc lát, tẩm cung của Viên Diệc Ngọc đã trở thành một đống bừa bãi, hỗn độn.

“Hoàng thượng!” Một thị vệ lôi ra một túi nhỏ trong ngăn bí mật dưới bàn, đưa đến trước mặt Lưu Huyên Thần.

“Đây là cái gì?” Viên Diệc Ngọc sợ hãi hỏi dồn.

Bên trong túi là một phong thư viết chữ dị quốc cùng một gói giấy nhỏ chứa loại bột gì đó. Viên Diệc Ngọc cứng người, dập đầu không ngừng, “Cái này không phải của thần thiếp, nhất định là có kẻ khác giá họa”.

“À, xem ra ái phi đã biết rõ đây là thứ gì rồi sao? Trẫm đã kết luận gì đâu!” Lưu Huyên Thần lạnh lùng nhếch môi, “Vân thái y, phơi nắng thế là đủ rồi, khanh vào đi thôi!”

Vân Ánh Lục đứng ngoài cửa nhìn cảnh hỗn loạn trong phòng cũng chẳng hề lấy làm tò mò. Lưu hoàng thượng là hồ ly nghìn năm, ai biết được anh ta lại hạ nước cờ gì, vẫn nên tránh xa thì hơn.

“Hoàng thượng gọi cô đấy!” Giang Dũng liếc nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, hoàn toàn chẳng nhận ra nét mệt mỏi ban nãy.

Vân Ánh Lục chần chừ hồi lâu rồi cũng bước vào.

“Lại gần đây, khanh xem thứ bột kia là gì, còn trẫm sẽ xem trong thư viết gì”. Lưu Huyên Thần phân công rất rõ ràng.

Vân Ánh Lục ngửi ngửi gói thuốc bột rồi thản nhiên đáp, “Đây là thạch tín, là chất kịch độc trong hàng độc cần”.

Viên Diệc Ngọc và Viên nguyên soái trợn mắt, run rẩy chẳng nói nổi nên lời.

“Cái gì đây?” Lưu Huyên Thần lật qua lật lại lá thư sau đó nghiêm mặt buông từng lời. “Năm xưa tiên hoàng ép trẫm học qua mấy ngôn ngữ lân bang hóa ra cũng có chỗ hữu dụng. Chữ trên bức thư này trùng hợp thay lại là loại chữ trẫm biết. Ái phi, đây là chữ nước Ba Tư nhỉ? Nàng lấy ở đâu ra vậy?”

Trước mắt Viên Diệc Ngọc tối sầm cả lại, sắc mặt trắng bệch còn hơn cả tuyết tháng Chạp. “Hoàng thượng, thần thiếp không sát hại Cổ thục nghi”.

“Ái phi thật chưa khảo đã xưng”. Ánh mắt Lưu Huyên Thần càng lúc càng lạnh băng, “Nàng muốn khơi nào chiến tranh giữa hai nước, nên khi thấy có người chuyển thư đến chỗ Cổ thục nghi, nàng bèn rắp tâm hạ độc nàng ấy bằng thạch tín rồi cướp lấy phong thư này?”

“Hoàng thượng, thần thiếp không có, không có…”

Viên Diệc Ngọc vừa khóc vừa gào, “Thần thiếp oan uổng, thần thiếp bị người khác vu oan gái họa. Thần thiếp lấy đâu ra thạch tín chứ? Hoàng thượng ngẫm mà xem, trong cung này ai là người dễ dàng lấy được thứ độc cần đó chứ?” Cô ta nộ khí công tâm, hùng hổ chỉ vào Vân Ánh Lục, rít lên như rắn độc. “Là ả ta, ả ta! Do ôm hận việc thần thiếp dám đứng ra vạch mặt ngày hôm đó nên ả ta đã quay ra cắn ngược thần thiếp”.

“Viên thục nghi, nàng hãy cẩn trọng ngôn hành cùa mình. Trong lòng trẫm tất sẽ có suy nghĩ riêng. Hôm Cổ thục nghi bị sát hại, Viên nguyên soái cũng có mặt ở tẩm cung của nàng. Hiện tại mọi thứ đã êm thấm, nàng nóng lòng muốn xử lý tang vật nên mới vội vàng triệu kiến phụ thân vào cung để xóa dấu vết. Có phải không?”

“Nếu là tang vật, thần thiếp sao lại ngốc
nghếch đến độ giữ rịt bên người, tìm một chỗ chôn giấu không phải nhanh gọn hơn sao?” Viên Diệc Ngọc khóc lóc cự cãi.

“Đó là do nàng không kịp làm thôi!” Lưu Huyên Thần vung tay ra lệnh, “Xem ra, nàng vẫn ngoan cố không chịu khai báo. Người đâu, mau đưa Viên thục nghi đến bộ Hình để Đỗ đại nhân nói chuyện với nàng ấy. Bất kể bộ Hình phán tội gì, trẫm cũng tuyệt đối không can thiệp”.

Mấy thị vệ xông lên lôi Viên Diệc Ngọc đã nhũn như con chi chi ra ngoài cung, tiếng gào khóc thê lương của cô ta vẫn quanh quẩn trong không trung, mãi chưa kịp tan biến.

Viên nguyên soái không biết đã ngất đi tự lúc nào.

“Nể tình Viên nguyên soái đã có công lớn với triều đình nên sẽ không truy cứu sai lầm của ông ta. Mau đưa Viên nguyên soái hồi phủ, để ông ta đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm của mình. Không được sự chấp thuận của trẫm, không được phép ra khỏi phủ một bước”. Lưu Huyên Thần quét mắt nhìn khắp tẩm cung thị uy.

Đám thị vệ dạ ran như sấm, “Vi thần tuân chỉ”.

Sau đó, bọn họ khiêng Viên nguyên soái đang bất tỉnh nhân sự rời khỏi cung. Chỉ chốc lát, tẩm cung đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Giang Dũng Từ Ângoài bước vào, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Giang thị vệ, khanh đã lập đại công, bắt được hung thủ sát hại Cổ thục nghi, Từ Ânay hậu cung đã được yên ổn thái bình rồi! Trẫm nhất định sẽ ban thưởng xứng đáng cho khanh. Như vậy đi, khanh quay về nghỉ ngơi, Từ Ânay về sau không cần ẩn thân canh gác trong ngự hoa viên nữa, chỉ cần đi theo bảo vệ Vân thái y là đủ! Nếu Vân thái y thiếu mất một sợi tóc, khanh cứ mang đầu tới gặp trẫm”.

Vẻ hớn hở của Giang Dũng lập tức tan thành mây khói. Đây… đây là phần thưởng xứng đáng sao?

“Giang thị vệ, hai ngày nay khanh có thấy cung nữ cao lớn kia lui tới quanh đây không?” Lưu Huyên Thần hỏi thêm.

“Vi thần… không thấy”.

“Nếu nhìn thấy cô ta ban ngày, khanh có thể nhận ra không?”

“Vi thần… hẳn có thể”.

“Ừ, được rồi, khanh lui trước đi, nhớ là đến tối phải tới đây đón Vân thái y đấy nhé”.

Giang Dũng liếc nhìn Vân Ánh Lục đầy hậm hực rồi bất đắc dĩ chắp tay rời khỏi đại điện. Vân Ánh Lục ngơ ngẩn cầm gói bột thạch tín và phong thư trong tay.

Lưu Huyên Thần mở miệng nói trước. “Có muốn tạ ơn trẫm không, trẫm đã giúp nàng giải quyết thêm một đối thủ cạnh tranh nữa rồi đấy”.

Vân Ánh Lục không biết nên khóc hay nên cười, lắc đầu, không để ý đến lời trêu chọc của hắn. “Lưu hoàng thượng, anh thật sự nghĩ Cổ thục nghi là do Viên thục nghi giết sao?”

“Sát hại Cổ thục nghi là người trong cung, nhưng chắc chắn không phải cô ta”. Lưu Huyên Thần thở dài nói tiếp, “Nàng đang định chỉ trích trẫm tại sao lại chụp lên đầu cô ta tội danh giết người?”

“Tôi nghĩ anh nhất định có… mục đích khi làm vậy”. Vân Ánh Lục khẽ nuốt nước bọt.

“Nàng ngày càng hiểu trẫm đấy”. Lưu Huyên Thần mỉm cười buồn bã, “Đúng, đây rõ ràng là vu oan giá họa, trẫm làm vậy vì có tới ba mục đích. Thứ nhất để hung thủ thật sự bất cẩn để lộ đuôi cáo. Thứ hai là để mọi nghi ngờ trong hậu cung đổ lên người nàng. Đừng vội trợn mắt lên như vậy, chuyện này không phải do trẫm khơi mào, tất cả đều là do nàng có thiện tâm nhúng mũi vào đấy chứ. Kể cũng buồn cười, bất kể là phong ba nào trong hậu cung, nàng cũng luôn có cách khiến mình trở thành nghi phạm số một. Thứ ba, trẫm muốn kích Viên nguyên soái đấu trí, kêu gọi thuộc hạ, dấy binh chống lại trẫm”.

“Vậy… vậy kẻ đó có lọt bẫy không?” Hậu cung gì chứ, đây rõ ràng cái động hồ ly, kẻ nào dũng đầy rẫy tâm kế, diệt người hại mình, Vân Ánh Lục thầm nghĩ.

Lưu Huyên Thần khẽ hừ lạnh. “Kẻ đó hành tung vô cùng cẩn trọng, làm việc gì cũng có người mật báo, tang vật bố trí sẵn sàng, sau khi thuyết phục Viên thục nghi triệu kiến Viên nguyên soái xong, tiếp đến là rung đùi chờ trẫm lọt vào cái bẫy dựng sẵn. Ha ha, chỉ là trẫm không để kẻ đó toại nguyện sớm như vậy, trẫm sẽ không giết Viên thục nghi, trẫm chỉ nhốt cô ta ở bộ Hình, giam lỏng Viên nguyên soái, cứ để xem kẻ giấu mặt kia sẽ hạ nước cờ gì tiếp theo”.

“Lưu hoàng thượng, anh nhốt Viên thục nghi lại, thật ra… thật ra là để bảo vệ cô ta?”

“Ôi, Vân thái y, chúng ta thực còn kém ăn ý! Sao bây giờ nàng mới hiểu dụng ý của trẫm cơ chứ? Viên thục nghi tính nết nóng nảy, mặc dù không có ý hại người, nhưng cô ta rất dễ bị kẻ khác lợi dụng làm bia đỡ tiễn. Nàng nghĩ trẫm quả đúng như lời nàng nói, trong tay có thanh gươm hành đạo, muốn chém ai thì chém sao? Không, trẫm là minh quân, là người cao thượng, trẫm…”

“Lưu hoàng thượng, hình như La công công đến rồi đấy, anh nên trở về ngự thư phòng phê tấu chương đi, tôi cũng quay về làm việc đây”. Thực không thể chịu nổi sự khoa trương về bản thân của hắn. Không đợi Lưu Huyên Thần kịp đáp, cô đã nhấc chân bỏ đi. Lưu hoàng thượng vòng nói vo một hồi, nhất định sẽ lại chĩa mũi dùi về phía cô mất.

Bước trên con đường dẫn tới thái y viện, Vân Ánh Lục chợt dừng chân, so vai. Khi Tần Luận thổ lộ tình cảm, cô không chút động lòng, cứ như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Khi Đỗ Tử Bân bộc bạch tình cảm của hắn, cô cũng động lòng, cũng xao xuyến, nhưng vẫn thấy đó chỉ là giấc mộng thoáng qua mà thôi. Còn với Lưu hoàng thượng… cô không nén nổi tiếng thở dài, trong lòng dâng trào nỗi niềm chua xót, nhưng sau đó lại xuất hiện dư vị ngọt ngào.

Thế nhưng… thế nhưng cô đã tiếp nhận tình cảm của Đỗ Tử Bân, Lưu hoàng thượng đã có quá nhiều thê tử. Từ Ânhỏ cô đã nhận được sự giáo dục thâm căn cố đế rằng, không được phép chia sẻ chồng mình cùng các nữ nhân khác, cô cũng không thể làm chuyện có lỗi với Đỗ Tử Bân.

Thế nhưng… cô bất lực mím môi, cô không thể không thừa nhận, trái tim cô đã rung động vì Lưu hoàng thượng. Khi hắn nói những lời ngọt ngào, trái tim cô như có dòng nước mát êm đềm chảy trôi. Khi hắn nói nguyện ý đổi cả hậu cung vì một người con gái biết yêu thật lòng, cô không nén nổi xúc động mà chảy nước mắt. Tình yêu chân thành đã khó kiếm, mà trong gia đình đế vương thì lại càng gian nan hơn.

Mà Lưu hoàng thượng lại không giống với những bậc quân vương trong lịch sử, hắn thông minh nhưng lại giảo hoạt, hắn vô tình nhưng lại có tình, hắn khoan dung nhưng lại bá đạo, hắn ngang ngược kiêu ngạo nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, hắn lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng…

A, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa! Hình như cô bị Lưu hoàng thượng mê hoặc mất rồi. Không được, không được, người cô yêu là Đỗ Tử Bân, sao cô lại có thể ngày nhớ đêm mong người đàn ông khác được?

Chẳng lẽ cô cũng là kẻ trăng hoa sao?

“Vân thái y, cô đứng lẩm bẩm một mình gì đó?”

Dưới bóng cây ven đường, Kì Sơ Thính tay cầm quyển Kinh Thư, khóe miệng cong lên đầy cợt nhả.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện