Xuân Sắc Như Thế

Ép cưới


trước sau

Hoàng cung Đông Dương. Ngự thư phòng.

Lưu Huyên Thần cầm phong thư báo tiệp mới được gửi gấp về từ biên cảnh Bắc triều trên tay. Ngu Tấn Hiên vừa đến tiền tuyến lập tức chỉnh đốn sĩ khí, ngay trận đầu đã thắng như chẻ tre, đẩy lui đại quân Bắc Triều tận năm mươi dặm. Lưu Huyên Thần nắm chặt phong thư kia, đọc đi đọc lại không dưới mười mấy lần, vẻ vui mừng không giấu nổi trên nét mặt.

La công công đến dâng trà, cũng không khỏi mỉm cười sung sướng. Từ khi tình hình hạn hán trở nên nghiêm trọng, long nhan chẳng mấy khi hồ hởi thế này.

“Bệ ha, để lão nô dặn ngự thiện phòng làm thêm vài món ăn khuya cho người, có được không?” Ông đặt cốc trà ngay bên cạnh Lưu Huyên Thần, để người chỉ cần nhấc tay là có thể cầm được. Hoàng thượng dạo gần đây hao tâm tổn sức vì chuyện cứu hạn, ăn uống cũng kém hẳn đi.

“Không cần đâu, trẫm giờ chỉ muốn ăn một chén cháo đậu xanh của Vân thái y thôi. À, hôm nay cô ấy bận chuyện gì thế?” Bẩm báo nhật trình của Vân thái y với hoàng thượng đã trở thành nhiệm vụ quen thuộc của La công công.

“Hôm qua Vân thái y được nghỉ phép, còn hôm nay thì lão nô chưa thấy đâu cả ạ!”

Lưu Huyên Thần chau mày ngẫm nghĩ, “La công công, trẫm đang định sửa lại quy chế làm việc của thái y viện, hủy bỏ tiền lệ một tháng ba ngày nghỉ, khanh thấy thế nào? Đã nhận bổng lộc của trẫm thì lúc nào trẫm cần cũng phải có mặt chứ”.

La công công mím môi định cười, “Bệ hạ, quy chế này chỉ nên áp dụng với Vân thái y thôi ạ, các thái y khác vẫn nên nghỉ ngơi đầy đủ! Lão nô đang định kiến nghị bệ hạ xem xét để Vân thái y trực đêm thêm mấy ca nữa”.

“Làm thế thì thể nào cô ấy cũng trợn mắt nói lý với trẫm, nào là luật lao động, nào là tôn trọng nhân quyền, cứ như thể trẫm là hôn quân bạo ngược ấy”. Lưu Huyên Thần mặt mày cau có nhưng khóe miệng lại ẩn hiện nụ cười.

La công công do dự một lát rồi thấp giọng nói tiếp: “Bệ hạ, lão nô có điều này, không biết có nên nói ra hay không?”

“Khanh cứ nói đi, đừng ngại”. Lưu Huyên Thần bưng cốc trà khẽ nhấp môi.

“Lão nô đã theo hầu bệ hạ từ khi người còn là tiểu hoàng tử, chưa từng thấy bệ hạ tỏ ý thích thú đặc biệt một ai. Nhưng từ khi Vân thái y tiến cung, bệ hạ luôn lưu tâm đến cô ấy Từ Ânhững chuyện hết sức nhỏ nhặt. Bệ hạ, người thích Vân thái y như vậy, sao không nạp Vân thái y làm phi tần? Nếu là vì thân phận của cô ấy, lão nô nghĩ người đâu thiếu cách để xử trí đâu ạ”.

Ánh mắt Lưu Huyên Thần mông lung phức tạp, hắn chăm chú nhìn La công công hồi lâu rồi bình thản trả lời, “Ngươi cho rằng trẫm không nghĩ tới điều đó sao? Chỉ có điều trong lòng cô ấy hiện đang có khúc mắc lớn, nếu trẫm lấy thiên uy ra trói buộc cô ấy, với tính cách của Vân thái y, chắn chắn cô ấy thà chết chứ không chịu tiếp nhận phong hào. La công công, ngươi có nhận thấy Vân thái y có gì đó rất khác biệt không? Nhiều lúc trẫm có cảm giác như cô ấy đến từ một nơi xa xôi nào đó chứ không phải là thiên kim của một bá hộ thành Đông Dương. Rồi cả việc y thuật của cô ấy cũng rất cổ quái, không hề giống với các đại phu khác. Một tiểu thư khuê các mười mấy tuổi đầu học thứ y thuật này ở đâu chứ? Hơn nữa lối suy nghĩ, cách nói chuyện của cô ấy cũng không giống ai. Đến bây giờ cô ấy vẫn xưng “tôi” với trẫm, không phải cô ấy có ý bất kính mà căn bản vốn là không hiểu phải trái trên dưới”.

“Bệ hạ, nghe người nói thế lão nô cũng cảm thấy kỳ lạ”. La công công chớp mắt đầy ngạc nhiên, “Chẳng lẽ Vân thái y không phải là người?” Là hồ ly hay yêu quái?

Lưu Huyên Thần như đọc được suy nghĩ của ông, cau mày khiển trách. “Không được nói nhảm. Vân thái y tuy có chút kỳ lạ nhưng bản chất vẫn là một cô gái đáng yêu, thiện lương, ngay thẳng, thế nên trẫm mới sủng ái cô ấy đến vậy”. Hắn cười khẽ, “Ở trong lòng trẫm, cô ấy chính là bảo vật vô giá”.

“Bệ hạ”, La công công thấy Lưu Huyên Thần đang đắm chìm trong suy nghĩ, do dự một lát nhưng vẫn khẽ lên tiếng nhắc nhở. “Đã đến lúc thượng triều rồi ạ”.

“À, trẫm suýt quên bẵng mất!” Lưu Huyên Thần đứng dậy để cung nữ thay long bào, “Mấy ngày nay, thái hậu và công chúa An Nam như thế nào rồi?”

Hai người rời khỏi ngự thư phòng, đi về hướng điện Nghị Chính.

“Thái hậu và công chúa An Nam ngày ngày đều ở Phật đường, ngoài việc tụng kinh niệm Phật ra, thỉnh thoảng có ghé đến hậu hoa viên thưởng hoa ngắm cảnh, tâm tình đã dần yên ổn”. La công công thấp giọng bẩm báo.

“Hậu cung dạo gần đây có xảy ra chuyện gì không?”

“Thời tiết nóng bức khó chịu, nên các nương nương cũng ít khi rời khỏi tẩm cung ạ”.

Lưu Huyên Thần gật đầu trầm ngâm, hậu cung dạo gần đây sóng yên bể lặng khiến hắn có phần không thích ứng nổi. Là kẻ địch cảnh giác cao độ hay là hắn đã phòng vệ quá mức?

Không có động tĩnh gì chưa hẳn là chuyện tốt, mặt nước phẳng lặng chính là để che giấu mạch nước ngầm đang chuẩn bị dâng trào, khi xảy ra sóng to gió lớn sẽ khó bề trở tay.

Hiển nhiên hắn lo lắng không thừa.

Hậu cung yên ổn nhiều ngày nay bắt đầu nổi cơn phong ba, nhưng lần này không phải do đám phi tần gây ra, mà là chuyện có liên quan tới vị nữ quan Kì Sơ Thính.

Nàng ta là quan viên chuyên trách trong hậu cung nên cũng có thể được xem là người của hậu cung.

Lưu Huyên Thần vừa tuyên hỏi các đại thần trong điện Nghị Chính có việc gì cần tấu, thì Kì tả thừa tướng đã ôm vẻ mặt bi thống bước lên thỉnh tấu, lệnh ái Kì Sơ Thính đêm qua đột ngột mắc bạo bệnh, sốt cao không giảm, danh y khắp thành quy tụ chạy chữa nhưng vẫn không thuyên giảm. Sau đó, một vị tăng nhân đắc đạo có giao tình với Kì phủ ghé đến xem cho Kì Sơ Thính một quẻ, nói rằng ông trời không đành lòng để tài hoa của nàng ta chôn vùi nơi cửa Phật nên chỉ cần Kì nữ quan nhanh chóng thành thân là sẽ khỏi bệnh.

Kì tả thừa tướng vừa dứt lời, đại điện đã xì xào không dứt. Một nữ quan xuất giá sinh con thì khác gì nữ nhân bình thường chứ? Vầng hào quang trên người Kì Sơ Thính chẳng mấy chốc tắt ngóm theo những lời bàn luận của bách quan trong triều.

Danh thơm của Kì nữ quan thật chẳng khác nào một đóa quỳnh, nở nhanh tàn vội.

“Kì tả thừa tướng, triều Ngụy ta không dễ có được một tài nữ kiệt xuất như thế, khanh đừng vội nản lòng, trẫm sẽ lập tức phái thái y đến quý phủ để chữa bệnh cho Kì nữ quan”. Ánh mắt Lưu Huyên Thần sâu thẳm như biển cả, khiến cho những kẻ định dò ý qua nét mặt không khỏi thất vọng.

Kì tả thừa tướng cuống quýt lắc đầu từ chối hoàng ân, “Tâu hoàng thượng, không cần đâu ạ. Tiểu nữ vốn là niềm tự hào của Kì gia, nhưng lão thần cũng không muốn làm trái ý tốt của trời xanh. Đứng ở góc độ người làm cha, lão thần không dám cưỡng cầu, dù tiểu nữ Sơ Thính có bị thu hồi mũ quan trở thành phàm nhân cũng không sao!”

Lưu Huyên Thần hướng mắt về phía ngọc tỷ trên bàn, trầm ngâm một lát rồi nói, “Vậy trẫm sẽ tôn trọng ý kiến của tả thừa tướng, Chức nữ quan này, Quốc tử giám sẽ chịu trách nhiệm tận lực tìm kiếm để mười lăm tháng này phòng giảng kinh trong hậu cung vẫn tiếp tục vang tiếng giảng bài. Được rồi, không nhắc tới chuyện không vui này nữa, trẫm đương muốn chia vui cùng các khanh một chuyện, tin báo tiệp ở biên giới Bắc triều vừa mới được truyền về kinh thành tối hôm qua”.

Lưu Huyên Thần rút ra bức thư của Ngu Tấn Hiên, giao cho thượng thư bộ Binh đọc to trước điện.

Hắn uy nghi đưa mắt nhìn khắp đại điện, tả thừa tướng sắc mặt đại biến còn hữu thừa tướng lại thầm vui mừng, Đỗ Tử Bân đang chằm chằm nhìn Kì tả thừa tướng, vẻ mặt mang theo rất nhiều nghi hoặc, chất vấn.

Sau khi tan triều, Lưu Huyên Thần lập tức cho triệu kiến Đỗ Tử Bân tới ngự thư phòng hỏi chuyện. Sau khi Đỗ Tử Bân cúi đầu hành lễ, hắn vờ hỏi han về vụ án của hai vị tướng quân đã điều tra tới đâu rồi.

Đỗ Tử Bân chắp tay bẩm tấu, “Tâu hoàng thượng, thần vẫn đang tận lực điều tra, có điều ngỗ tác đã khám nghiệm tử thi vẫn không tìm ra nguyên nhân tử vong. Tuy nhiên thần phát hiện thấy có một điểm đáng ngờ, trước khi hai vị tướng quân qua đời, cả hai đều thường xuyên ghé đến Linh Vân các”.

“Linh Vân các…” Lưu Huyên Thần mơ hồ nhắc lại cái tên này, “Đó không phải thanh lâu lớn nhất thành Đông Dương sao?”

“Hoàng thượng, người có biết Linh Vân các là sản nghiệp của ai không?”

Lưu Huyên Thần lắc đầu.

“Đó là sản nghiệp của Kì tả thừa tướng, do đích thân Kì công tử đảm trách quản lý”.

Lưu Huyên Thần cũng không quá kinh ngạc, chỉ gật gù xác nhận. Các đại thần lắm bạc nhiều của, đầu tư làm ăn bên ngoài thế nào hắn không quan tâm. Đỗ Tử Bân thấy hoàng thượng thờ ơ như vậy, có chút nóng nảy, hỏi tiếp. “Hoàng thượng, mấy năm nay, người không nhận ra Kì nữ quan có gì đó rất kỳ quái sao?”

“Khanh muốn nhắc tới dáng vẻ to lớn hay tài hoa xuất chúng của Kì nữ quan?”

“Đều không phải, tâu hoàng thượng, Trước kia thần không thường xuyên tiếp xúc với Kì nữ quan nên không quá chú ý đến, nhưng dạo gần đây, qua vài lần tiếp xúc thần nhận thấy có rất nhiều điểm nghi vấn quanh vị nữ quan này. Tuy nhiên thần còn chưa kịp điều tra làm rõ thì Kì nữ quan lại đột nhiên lấy cớ mắc bệnh từ quan. Điều này thật sự khiến người khác không thể không hoài nghi”.

Lưu Huyên Thần bật cười đùa cợt. “Không phải Kì nữ quan cảm mến tài năng của Đỗ đại nhân nên mới tìm cớ từ quan để gần gũi với khanh đấy chứ?”

Đỗ Tử Bân nghiêm sắc mặt đáp. “Hoàng thượng, xin người đừng nói vậy. Thần… đã có hôn ước, sắp sửa thành thân trong nay mai”.

Lưu Huyên Thần không nói gì, chỉ hơi nhướn mày rồi nhanh chóng quay về vẻ mặt bình thản như thường.

“Hoàng thượng, thần sẽ bắt tay ngay vào việc điều tra Kì Sơ Thính, thần có dự cảm Linh Vân các chính là manh mối quan trọng để làm sáng tỏ cái chết kỳ lạ của hai vị tướng quân”.

“Trẫm chỉ e đó là cái động khó dò, để điều tra làm rõ mọi việc, ắt sẽ có rất nhiều người phải chịu liên lụy”. Lưu Huyên Thần trầm tư nhắm mắt một lát, “Trời phải đổ mưa, gái phải gả chồng, trẫm không quản nổi mấy chuyện này. Nhưng mà Đỗ đại nhân này, cần phải dụ rắn khỏi hang nhưng chớ đánh rắn động cỏ. Trẫm sẽ cung cấp cho khanh thêm manh mối nữa, trong hậu cung, nửa đêm thường có một cung nữ cao lớn dị thường ra vào tẩm cung của các phi tần”.

“Hoàng thượng…” Đỗ Tử Bân kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, “Hậu cung luôn được canh phòng nghiêm ngặt cơ mà, chẳng lẽ trong đó có mật đạo hay sao?”

Lưu Huyên Thần không trả lời câu hỏi của Đỗ Tử Bân mà uể oải nhướn mày vặn lại. “Chuyện gì khanh cũng hỏi trẫm thì trẫm còn cần thượng thư bộ Hình làm gì?”

Đỗ Tử Bân hiểu ý cúi đầu, dõng dạc lên tiếng. “Thần nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra. Có lẽ mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ nhanh thôi, bởi một khi nút thắt đã được mở ra, những việc khác sẽ từ từ theo đó mà lộ chân tướng”.

“Đỗ đại nhân, khanh tận lực vì trẫm như thế có ảnh hưởng gì đến hôn sự không? À, Kì Sơ Thính giờ cũng muốn thành thân, không khéo hỷ nhật của hai khanh lại cùng một ngày ấy nhỉ?”

Đỗ Tử Bân mặt mày đỏ ửng, ấp úng nói. “Thần… có thể sẽ thành thân sớm”.

Tối hôm qua về đến nhà, cả đêm hắn trằn trọc không sao ngủ được. Đang bồi hồi nhớ lại cảm xúc mãnh liệt ở Linh Vân
các, hắn chợt nghĩ đến chuyện Ánh Lục có thể sẽ mang thai.

Hắn lo sợ bật dậy trong đêm, hạ quyết tâm phải nhanh chóng thành thân với Ánh Lục. Dù sao cũng không thể để nàng ấy vác bụng về nhà hắn được, như vậy Ánh Lục sẽ bị đàm tiếu suốt đời. Vả lại, sau khi được nếm hương vị tình yêu, hắn không muốn một mình chịu đựng đêm dài cô quạnh nữa mà muốn được cùng Ánh Lục ngày đêm đàm thơ luận từ, cầm sắt hòa âm. Duy chỉ có một tì vết nhỏ ám ảnh trong lòng, nhưng hắn là chính nhân quân tử, phải biết tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, chẳng nên so đo tính toán làm gì!

Sáng sớm trước khi vào triều, hắn chờ Ánh Lục ngoài cổng rồi kéo nàng vào ngồi cùng kiệu quan. Ở trong kiệu, hắn cầu hôn Ánh Lục, thậm chí còn thật thà kể ra nỗi lo lắng của bản thân. Ánh Lục kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, sau đó cúi đầu im lặng không nói. Hắn nghĩ nàng e thẹn trước chuyện hôn nhân đại sự nên mạnh bạo quàng tay ôm lấy nàng, mãi tận cửa cung mới chịu buông.

“Chưa từng nghe Đỗ Thượng thư đính hôn với thiên kim nhà nào nên trẫm có hơi giật mình trước tin thành thân này. Nhưng cưới xin trong ba tháng hè nóng như đổ lửa sẽ mệt lắm đấy”. Lưu Huyên Thần quét mắt nhìn ra ngoài cửa, lạnh nhạt lên tiếng.

Đỗ Tử Bân chau mày, không biết nên trả lời ra sao.

“Trẫm cũng nên chúc mừng khanh nhỉ, hy vọng hôn sự và công sự của khanh thuận buồm xuôi gió. Thôi, khanh lui ra đi”. Lưu Huyên Thần với lấy cuộn tấu chương trên bàn, trưng ra vẻ mặt tiễn khách.

Đỗ Tử Bân cung kính cúi đầu lui ra.

Lưu Huyên Thần chưa viết nổi hai dòng đã vội quăng bút, hầm hầm bước ra ngoài.

La công công vội đuổi theo hỏi, “Bệ hạ, người muốn đi đâu?”

Lưu Huyên Thần mím chặt môi, người muốn thành thân đó cũng là quan viên của hắn, để thể hiện sự công bằng của đế vương, chẳng phải hắn nên đến chúc mừng nàng sao?

Thời tiết tháng Sáu bất thường hệt như một đứa trẻ. Bầu trời đang xanh ngắt không một gợn mây đột ngột phủ kín tầng mây xám xịt ở góc chân trời. Lưu Huyên Thần dừng bước, nheo mắt quan sát, “La công công, ngươi nhìn xem đó có phải là mây đen không?”

La công công khum tay che trán nhìn lên trời, ông còn chưa kịp mở miệng bẩm báo thì một trận gió lớn đã quét qua rừng cây trước mặt, bứt tung từng đám lá khô cong vì nắng hạn.

“Bệ hạ, đúng là có mây đen, trời sắp mưa rồi ạ”.

Lưu Huyên Thần hoan hỉ xá tay lên trời lạy tạ. “Tạ ơn trời đất, đây đúng là nắng hạn gặp mưa rào, vụ mùa được cứu rồi, bách tính ắt sẽ vui mừng lắm đây”. Như đáp lại lòng thành của hắn, tiếng sấm bắt đầu rền vang khắp nơi, tuy ánh nắng oi ả vẫn còn trải khắp nhưng mây đen dày đặc cũng đang bắt đầu ùn ùn kéo đến.

“Bệ hạ, chúng ta phải nhanh tới thái y viện, nếu không sẽ dính mưa mất”. La công công lo lắng nói.

Lưu Huyên Thần bật cười sảng khoái, “Trẫm còn đang muốn dầm mưa đấy!” Tuy rằng nói vậy, nhưng bước chân hắn vẫn mải miết không dừng, vừa đi vừa ngước nhìn bầu trời, khóe miệng cong lên đầy hứng khởi.

Đám thái giám và cung nữ nhìn sắc trời biến đổi nhanh chóng cũng nháo nhác như ong vỡ tổ, ai cũng rảo bước chạy mưa, duy chỉ có một người vẫn đang trầm tư đếm từng bước chân của mình. Lưu Huyên Thần lại gần người đấy, lành lạnh cất giọng chào hỏi. “Kì ái khanh, khanh đang định đi đâu vậy?”

Kì tả thừa tướng kinh ngạc quay đầu, vội vàng khom mình hành lễ. “Hoàng thượng, thần đến thư khố để trả mấy quyển sách lần trước tiểu nữ đã mượn, nhân tiện tra xét thiên văn hai mươi năm qua để xem có bản kí lục nào giống với tình hình hạn hán năm nay không. Lão thần đang mải vừa đi vừa suy nghĩ thì chợt nhận ra sắc trời đã tối sầm, thật đúng là tin mừng cho triều Ngụy ta, là phúc âm của hoàng thượng người”.

“Tả thừa tướng lúc nào cũng lo cho dân cho nước, đó mới thực là diễm phúc của trẫm! Tả thừa tướng, khanh mau đi nhanh, trời sắp mưa rồi đấy”.

“Kính hoàng thượng đi trước, lão thần tuổi cao đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa, vả lại lão thần cũng muốn được hưởng gió mát đã lâu không thấy này”.

“Được rồi, vậy trẫm không quấy nhiễu Kì ái khanh nữa. À, lệnh ái đã tìm được ý trung nhân chưa?” Lưu Huyên Thần đi được vài bước, sực nhớ ra điều gì đó vội quay đầu hỏi.

“Tâu hoàng thượng, tạm thời vẫn chưa có ạ!” Kì tả thừa tướng khép nép trả lời.

“Khi nào Kì phủ có tin tốt lành thì nhớ báo cho trẫm một tiếng, trẫm muốn tặng lệnh ái một phần hậu lễ vì đã tận tâm chỉ giáo hậu cung suốt mấy năm”.

“Lão thần thay mặt lệnh ái xin khấu tạ hoàng thượng”.

Lưu Huyên Thần khẽ phất tay, cười khẽ bỏ đi.

Kì tả thừa tướng dõi mắt nhìn theo bóng dáng Lưu Huyên Thần, hướng đi của hoàng thượng không phải là thái y viện sao?

Sau khi suy đoán đã được xác nhận, Kì tả thừa tướng đột nhiên sa sầm nét mặt, trong đầu hãy còn mông lung thì người ông ta chờ đã xuất hiện trước mặt.

“Kì đại nhân!” Mái tóc được búi chải tỉ mỉ của Ấn Tiếu Yên có chút tán loạn vì gió, nhưng vẫn không che được nét kiêu sa trên gương mặt.

“Ấn phi nương nương!” Kì tả thừa tướng cúi đầu hành lễ, đôi mắt sắc bén đảo quanh bốn phía, nhận thấy quanh đấy không có bóng dáng ai, mà cung nữ theo hầu Ấn Tiếu Yên cũng là người tâm phúc nên trong lòng mới thả lỏng phần nào.

“Từ Ânay hắn sẽ không vào cung được nữa, trừ phi là đăng cơ, nương nương hãy nhanh chóng bịt kín mật đạo kia lại”. Kì tả thừa tướng hạ giọng nói khẽ.

“Đây là chủ ý của hắn?” Ấn Tiếu Yên kinh ngạc hỏi, “Nếu hắn không tiến cung, bản cung đã có thể kê cao gối ngủ, không phải ngày đêm thấp thỏm giải quyết hậu quả cho hắn nữa”.

Kì tả thừa tướng dời ánh mắt về phía bãi cỏ cách đó không xa, rủ rỉ bàn chuyện. “Lão thần đã cắt đứt mọi đường thoái lui của hắn, giờ hắn chỉ còn nước nghe theo lão thần mà thôi. Hiện giờ hoàng thượng đã bắt đầu chú ý tới hành tung của hắn, nếu có bất kỳ sai lầm nào, mọi công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển cả. Nhưng hiện vẫn còn một ẩn họa khác, nương nương nhất định phải nghĩ cách xử lý cho ổn thỏa”.

“Là ẩn họa gì?”

“Là Vân thái y của thái y viện. Chuyện cô ta biết không ít đâu, tuy bây giờ cô ta vẫn chưa tố giác với hoàng thượng, nhưng không có nghĩa sau này sẽ không tiết lộ, cho nên nương nương nhất định phải thần không biết quỷ không hay…” Kì tả thừa tướng ám muội phạt tay ngang cổ.

Ấn Tiếu Yên kinh hoàng khiếp sợ, run rẩy nói. “Tả thừa tướng, đó là người được hoàng thượng bảo vệ cẩn mật, không dễ ra tay đâu”.

“Nương nương thông minh linh hoạt hơn người, chỉ cần dụng tâm chuyện gì cũng sẽ làm được. Việc này mà thành công, lão thần sẽ sắp xếp cho nương nương được gặp mặt phụ thân”.

“Phụ thân ta, ông ấy… có khỏe không?” Tề vương gia và Kì tả thừa tướng luôn nhắc đến phụ thân của Ấn Tiếu Yên nhưng chưa bao giờ đả động đến việc cho hai cha con gặp mặt. Thế nên nhiều lúc cô ta không khỏi hoài nghi phụ thân mình thật sự còn sống trên đời. Năm đó, phụ thân cô ta bị tiên hoàng hạ lệnh chém ngang lưng ở Ngọ môn để thị chúng, thân thể bị cắt thành hai nửa liệu có sống nổi hay không?

Nhưng Tề vương và Kì tả thừa tướng một mực khẳng định như vậy khiến cô ta đành bán tín bán nghi biến mình thành quân cờ trong tay bọn họ.

Chỉ cần còn sống là tốt rồi, còn sống là còn hy vọng.

“Khi nào cha con gặp mặt, nương nương hãy tự mình kiểm chứng điều đó!” Kì tả thừa tướng khẽ nói khi lướt qua Ấn Tiếu Yên, chầm chậm bước về phía cổng cung.

Ấn Tiếu Yên ngây người đứng như trời trồng, trầm tư ủ mưu tính kế. Muốn loại bỏ Vân thái y, dùng đao không được, dùng độc không xong, giá họa lại càng không thể, vậy phải làm thế nào đây? Thật sự là nan giải.

Lưu Huyên Thần uy nghi bước vào thái y viện, quét mắt một lượt quanh đám thái y và thái giám đang quỳ rạp dưới đất, duy chỉ có Vân Ánh Lục là không thấy đâu cả. Tiểu Đức Tử run rẩy bẩm báo, Vân thái y đang hái thuốc trong vườn thảo dược.

Lưu Huyên Thần quay đầu đi thẳng tới vườn thảo dược. Vườn thảo dược trong thái y viện chủ yếu trồng những loại cây lùm cây bụi nên chỉ cần liếc mắt là có thể biết có người hay không.

Người đâu?

Hắn đứng trong vườn thảo dược, đảo mắt khắp nơi. Vân Ánh Lục to gan, dám lười biếng trốn việc? Hắn chắp tay sau lưng đi quanh một vòng, ánh mắt chợt dừng lại ở cây cầu gỗ bắc trên ao sen cách đó không xa. Ở đó đang có một người say mê ngắm bóng mình dưới nước.

Bầu trời đen kịt, tiếng sấm ầm vang liên tiếp, ánh chớp cũng thi nhau rạch ngang trời, vậy mà người kia vẫn không buồn động tay nhấc chân tìm chỗ trú.

Thành thân, có nhất thiết phải vui mừng đến độ ngẩn ngơ như thế không?

Hắn sầm mặt, lệnh cho La công công quay về thái y viện, còn mình thì mang theo một bụng tức đi thẳng lên cầu. Hắn đứng bên cạnh một lúc lâu, nhưng nàng vẫn không buồn quay lại nhìn.

“Vân thái y cũng hứng khởi không ít nhỉ!” Bất đắc dĩ, hắn đành phải cất lời đánh động “người kia” về sự có mặt của mình.

Nghe thấy có tiếng người, nàng vội vàng xoay người, nhưng không phải quay mặt về phía hắn mà là quay lưng lại với hắn, bối rồi nâng tay áo lên lau mặt.

Lưu Huyên Thần giật mình xoay người Vân Ánh Lục lại, phát hiện mặt mũi Vân Ánh Lục loang đầy vết nước. Nàng vui đến phát khóc sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện