Vân Ánh Lục vừa mới xuống xe, Tề Vương phi đã thu hồi vẻ mặt niềm nở, đoan trang lúc còn ở trong cung, lạnh lùng nhìn cô trên dưới vài bận để đánh giá. Vân Ánh Lục đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở Ấn Tiểu Yên, Viên thục nghi và Cổ Lệ, tràn ngập đố kỵ và ghen tuông!
Vân Ánh Lục thực không hiểu, Tề vương phi đố kỵ, ghen tuông gì cô chứ?
Tề vương phi xoay người bỏ về hậu viện, một câu chào đón cũng không có. Tổng quản Tề phủ tươi cười bước đến. “Vân thái y, mời cô đi bên này!”
Giang Dũng không ở lại xe ngựa chờ như mọi khi mà cùng Vân Ánh Lục bước vào trong. Sao cô thấy người đàn ông thấp béo này quen mặt thế nhỉ? Vân Ánh Lục đột ngột dừng bước. Nhớ ra rồi! Tổng quản Tề vương chính là vị bằng hữu của Tần Luận, từng ghé tới Vân phủ tặng cô một giỏ dưa mật. Vì giỏ dưa này, Trúc Thanh giận cô mấy ngày liền.
Dưa? Hình như đã từng có ai đó nhắc cô về dưa? Mặt Vân Ánh Lục thoắt cái đã tái nhợt, Kì Sơ Thính! Kì Sơ Thính từng cúi sát bên tai cô hỏi: “Dưa kia ăn ngon không?”
Giỏ dưa đó hóa ra là do Tề vương đưa đến cho cô.
Vân Ánh Lục càng nghĩ càng không khỏi kinh hãi. Lần trước tới phủ Tề Vương chẩn bệnh, Tề Vương chú mục đến cô, cô không ngạc nhiên lắm, nhưng vì sao Tần Luận lại dẫn vị tổng quản này đến nhà cô?
Tần Luận và Tề vương rốt cục là có quan hệ gì? Là bạn bè hay bị khống chế? Cô không dám nghĩ tiếp, bàn tay đầy mồ hôi lạnh khiến quai hòm thuốc trơn tuột như bôi mỡ.
“Tiên sinh, hình như chúng ta đã gặp nhau rồi có phải không?” Người đàn ông này rốt cuộc muốn dẫn cô đi đâu chứ? Sao đường càng đi càng xa thế này?
Tổng quản vương phủ gật đầu, xoay người xác nhận. “Trí nhớ của Vân thái y thật tốt, chúng ta gặp nhau không chỉ một lần đâu!”. Ngữ điệu bình thản, không hề che dấu.
Vân Ánh Lục hít sâu một hơi. “Tổng quản và Tần công tử là?”
“Tần công tử là bạn cũ của vương phủ”. Tổng quản chậm rãi lùi sang một bên, chỉ tay về phía cây cầu cửu khúc dẫn tới thủy các[1] phía trước mặt. “Vân thái y, vương gia đang chờ ở thủy các, tiểu nhân đưa Vân thái y tới đây thôi. Giang thị vệ, mời ngài theo tiểu nhân sang bên này uống chén trà nghỉ ngơi”.
[1] Một dạng lầu hóng gió được xây trên mặt nước.
“Không cần, ta đứng đây hóng gió cũng được”. Giang Dũng dựa lưng vào gốc cây gần đó, chuyển bội kiếm giắt bên hông ra đằng trước, hai mắt lim dim nhắm lại.
Tổng quản cũng không nài thêm, chắp tay hành lễ với Vân Ánh Lục. “Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước. Vân thái y thiếu thứ gì, chỉ cần gọi to là sẽ có người đến hầu hạ”.
Vân Ánh Lục gật đầu rồi lấy hết can đảm đi qua cầu cửu khúc. Thủy các trước mặt thật sự là nơi dưỡng bệnh quá lý tưởng.
Thủy các được xây giữa hồ, trong hồ là sen hồng lá xanh, xa xa phía sau là dãy núi trập trùng xanh ngắt, nhìn về phía trước là hoa viên muôn hồng nghìn tía đan xen, cảnh sắc thực mê lòng người. Biển mây vàng trên đỉnh dãy núi sau lưng còn rọi chiếu từng chùm sáng huyền ảo, thoát tục khiến người ta không khỏi nguyện lòng đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay, muốn làm tiên nhân giữa chốn hồng trần.
Vân Ánh Lục không thể không tán thưởng, Tề vương thật biết hưởng thụ, cảnh sắc ở thủy các này khoáng dật mĩ lệ hơn cả hậu hoa viên. Nhưng ngẫm lại mới thấy, Lưu hoàng thượng tiết kiệm bao nhiêu thì Tề vương xa hoa bấy nhiêu, bạc vàng trong thiên hạ đã bị gã tham ô không ít.
Bên trong thủy các đặt một chiếc giường tre đơn sơ cùng mấy ôm gối trắng như tuyết. Tề vương mắc bệnh nằm liệt giường sáu bảy năm, giờ đang thảnh thơi thưởng ngoạn cảnh đẹp. Vân Ánh Lục lần đầu tiên trông thấy gương mặt thật của Lưu Huyên Nghệ nên không tránh khỏi tò mò. Diện mạo của gã phong lưu tuấn tú như công tử nhà hào môn thế tộc, nhưng ánh mắt lại tản ra khí chất yêu nghiệt khác thường. Cũng là huynh đệ, nhưng so với Lưu hoàng thượng uy nghi cao quý, gã lại mang vẻ tiểu nhân hẹp hòi.
Lưu Huyên Nghệ nghe thấy tiếng bước chân, liếc mắt nhìn cô một thoáng rồi quay đầu chuyên tâm nghiên cứu trần thủy các. Vân Ánh Lục thân trọng dịch gối sang bên, ngồi xuống mép giường, khách khí mỉa mai. “Bệnh tình của Tề vương chỉ trong vài hôm đã có chuyển biến lớn, thật sự là kỳ tích của y học nước nhà. Hôm nay Tề vương muốn ta bắt mạch, châm cứu hay kê đơn thuốc?”
Lưu Huyên Nghệ chẳng buồn để ý đến Giang Dũng đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa, suồng sã trêu chọc Vân Ánh Lục. “Vân thái y dung mạo tuyệt trần, ngay cả tiên nữ cũng không sánh được. Bản vương không cần uống thuốc, châm cứu hay bắt mạch, chỉ cần được nhìn thấy Vân thái y là đã khỏi bệnh”.
Vân Ánh Lục đang định mở hòm thuốc, nghe gã nói vậy liền đóng ngay lại, mỉm cười phụ họa. “Vương gia khỏe mạnh cường tráng, giọng nói sang sảng như chuông vỡ, xem ra công phu diệu thủ hồi xuân của ta cũng không chỉ là lời đồn. Bây giờ ta đã có thể cáo từ, hồi cung bẩm báo với hoàng thượng về thể trạng của vương gia rồi chứ?”
“Ha ha!” Lưu Huyên Nghệ nghông cuồng ngửa mặt lên trời cười lớn, một tay chống vào cây cột Vân Ánh Lục đang dựa lưng, tay kia phi lễ khoác lên vai cô khiến cô không còn đường thoái lui. “Vân thái y, nàng biết nhìn thấu suy nghĩ của người khác sao? Nàng khôn khéo thức thời, đoan chính ngay thẳng, bản vương sao có thể buông nàng ra cơ chứ?”.
“Dã tâm của ngươi không nhỏ, nhưng xem ra đã tìm nhầm đối tượng rồi”. Vân Ánh lục lạnh lùng câng mặt nhìn gã.
“Vân thái y sợ bản thân cũng tìm sai đối tượng sao? Nàng vứt bỏ Tần công tử lao vào vòng tay Đỗ thượng thư, giờ lại đá văng Đỗ thượng thư để bò lên giường Lưu Huyên Thần?” Gã ngả ngớn nắm lấy cằm cô, “Tiểu nha đầu ngốc nghếch, mở to mắt mà nhìn, bản vương mới chính là chân mệnh thiên tử của nàng”.
Lưu Huyên Nghệ cúi sát đầu, mê mẩn hít lấy mùi hương trên cơ thể cô.
“Ta biết Tề vương có sở trường dịch dung trèo tường, thâu hương trộm ngọc, nhưng không ngờ ngài còn có năng lực khoác lác nữa!” Vân Ánh Lục tức giận đẩy gã ra.
“Dịch dung trèo tường, nàng… chuyện này nàng nghe ai nói?” Lưu Huyên Nghệ kinh ngạc rúm ró nét mặt, siết chặt cằm Vân Ánh Lục để ánh mắt cô không thể trốn tránh được gã.
“Chuyện đơn giản như vậy, ta không cần nghe người khác nói mới biết, tự mình tốn chút công phân tích là ra”. Vân Ánh Lục không hề khiếp hãi, thẳng thắn đối chọi với ánh mắt như hùm beo của gã. “Đương nhiên nếu ta phân tích sai, xin Tề vương rộng lòng chỉ bảo”.
Lưu Huyên Nghệ nheo mắt, một cước đá văng hòm thuốc chướng mắt trước mặt. Nước hồ sủi lên một chuỗi bọt nước, hòm thuốc xoay tròn vài vòng rồi từ từ chìm xuống đáy hồ. Mặt nước gợn vài vòng sóng rồi lại yên tĩnh như thường.
“Vân thái y, nàng thật sự là tri kỷ của bản vương. Nàng đã biết bản vương thích thâu hương trộm ngọc vậy mà vẫn dám tự mình tới cửa. Trong lòng nàng chẳng phải cũng có bản vương sao? Được lắm, chọn ngày không bằng gặp ngày, trước mắt có núi có nước, cảnh đẹp hữu tình, được ôm mỹ nhân trong tay chẳng phải sung sướng như thần tiên sao?”
Bộ mặt thật của gã đã bị lật tẩy, như vậy cũng tốt, không cần tốn sức giả vờ làm quân tử nữa. Lưu Huyên Nghệ mỉm cười dâm đãng, được đằng chân lân đằng đầu, lao đến định ôm lấy Vân Ánh Lục.
Dưới gốc cây, Giang Dũng bật dậy định xông đến nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lưu Huyên Nghệ, hắn cắn môi ngừng tay, vẻ mặt đầy rối rắm. Đột nhiên nhìn thấy hành động nhanh như cắt của Vân Ánh Lục, hắn bèn xoay người sang hướng khác, tiếp tục nhắm mắt vờ ngủ.
“Tề vương gia, ngươi biết chỗ này có huyệt vị gì không?” Vân Ánh Lục mặt không đổi sắc, hỏi nhỏ.
Lưu Huyên Nghệ đang định nhào đến ôm Vân Ánh Lục nhưng không hiểu sao sống lưng và bụng dưới của gã đau nhói. Ngón tay của tiểu thái y kẹp cây ngân châm sáng chói lạ thường.
“Bản vương… không biết” Lưu Huyên Nghệ thức thời trả lời, lúc này gã nên ngoan ngoãn đứng im để tránh rước họa vào thân. Tiểu thái y này luôn khiến gã phải bất ngờ. Lần trước dù biết rõ gã là ai, nàng cũng không ngần ngại xáng cho hai cái tát trời giáng, giờ lại trực diện uy hiếp thiên tử tương lai của triều Ngụy.
Vân Ánh Lục cười thản nhiên, “Nói vòng nói vo chẳng bằng nói thật, Tề vương ắt biết rõ với y thuật của ta, xác định huyệt vị chỉ là chuyện nhỏ. Cây kim trên này một khi đâm xuống có thể đảo ngược thời gian, đưa Tề vương quay lại những năm tháng ấm áp trên giường bệnh, toàn thân bất toại. Còn cây kim phía dưới này sẽ khiến Tề vương đoạn tử tuyệt tôn, sau này đỡ phải thấy cảnh con cháu bất hiếu mà tức giận dậm chân”.
Lời nói của cô rất bình thản nhưng Lưu Huyên Nghệ sợ toát mồ hôi lạnh. Không phải
gã đã đá bay hòm thuốc xuống nước rồi sao, sao nàng ta lại có ngân châm trong tay? Lẽ nào… nàng ta sớm nghĩ đến chiêu này của gã nên đã phòng bị trước.
Trời ơi, tiểu nha đầu này thật sự đáng sợ.
Lưu Huyên Nghệ biết nàng nói hơi quá nhưng hiện tại thực sự không dám mạo hiểm với tính mạng của mình. Gã cười khô khốc rồi lùi người duy trì khoảng cách an toàn với Vân Ánh Lục.
“Vân thái y, bản vương chỉ muốn trêu đùa một chút thôi, sao nàng lại nỡ ra tay thế chứ?”
“Tề vương gia, ta hiểu ngươi nhưng ngươi lại không hiểu ta. Ta vốn không phải là người ưa đùa cợt”. Vân Ánh Lục ngắm nghía ngân châm trong tay, gã còn chưa kịp thấy rõ, cây ngân châm đã biến mất trong tay cô một cách thần kỳ.
“Ta có ý tốt muốn nhắc nhở Tề vương gia, đắc tội với ai cũng được nhưng không nên đắc tội với đại phu. Nếu muốn giết người, đại phu có thừa phương cách thần không biết quỷ không hay để ra tay, nhất là với một thái y tâm địa hẹp hòi, y thuật cao minh như ta”.
Vân Ánh Lục khoe khoang không chút đỏ mặt.
“Vân thái y, nàng cho rằng bản vương không dám đụng tới nàng sao?” Lưu Huyên Nghệ không chịu nổi sự chế nhạo của cô, quắc mắt phản công. “Vì Lưu Huyên Thần cho nàng lá gan lớn nên nàng mới láo xược như thế? Nếu nàng dám giở thủ đoạn với bản vương, bản vương nhất định sẽ mang nàng xuống mồ”.
“Bình thường người khác không động đến ta, ta cũng chẳng hại đến người khác. Chuyện này không liên quan gì đến hoàng thượng, ta chỉ làm theo ý nguyện của mình mà thôi”. Những lời lạnh lùng của gã không dọa nổi Vân Ánh Lục, cô vẫn ôn hòa đối đáp như thường.
“Nàng dám nói giữa bản vương và Lưu Huyên Thần, nàng không nghiêng về Lưu Huyên Thần chút nào? Trong lòng nàng vốn đã xem bản vương là kẻ tiểu nhân tàn độc còn Lưu Huyên Thần là minh quân khiêm tốn. Sai rồi, bản vương nói cho nàng biết, nàng hoàn toàn sai rồi. So với những gì Lưu Huyên Thần đã làm, thủ đoạn của bản vương chỉ là trò trẻ con mà thôi, hắn mới thực sự là kẻ đại gian đại ác”.
Vân Ánh Lục im lặng không nói gì.
Khóe môi Lưu Huyên Nghệ hiện lên nụ cười cay đắng. “Nàng có muốn nghe khúc mắc giữa bản vương và Lưu Huyên Thần không?”
Vân Ánh Lục nhún vai, “Ta không muốn nghe thì ngươi sẽ không nói sao?”
Lưu Huyên Nghệ liếc xéo cô, ánh mắt hết sức kỳ quái.
“Lưu Huyên Thần tẩy não nàng rồi hay sao mà nàng một lòng nghĩ hắn là quân tử chính đạo?” Lưu Huyên Nghệ đứng dậy, quay mặt về phía hồ sen, gió lộng thổi bay tà áo của hắn trông qua cũng có dáng ngọc thụ lâm phong, nhưng nét mặt thực sự thì rúm ró đáng sợ.
“Trong gia tộc đế vương có phân biệt chính nghĩa và tà đạo sao?” Vân Ánh Lục mỉm cười, “Ta học sử không giỏi lắm nhưng cũng biết câu thắng làm vua, thua làm giặc. Cha con trở mặt, anh em tàn sát, trong gia đình thường nhân là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng trong gia tộc đế vương đó lại là chuyện bình thường. Bách tính chỉ cần biết ai là người cuối cùng ngồi lên ngôi cửu ngũ chứ mấy ai để tâm đến thủ đoạn tranh giành? Kẻ thua cuộc ngoại trừ can tâm tình nguyện xưng thần ra thì còn có thể làm gì chứ?”
“Nàng… có thể vô tình như vậy sao?” Lưu Huyên Nghệ phẫn nộ xoay người, chỉ tay vào Vân Ánh Lục, “Nàng cho rằng Lưu Huyên Thần có thể ngồi ở vị trí đó cả đời sao, nói cho nàng biết, dùng thủ đoạn đê tiện để đoạt ngôi cướp vị sẽ không lâu bền đâu”.
Vân Ánh Lục chớp mắt nhíu mày, nhìn chăm chăm vào mấy cành sen vươn thẳng trên mặt nước, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, những việc Tề vương đang làm đều quang minh chính đại sao?
Cái gì thế này? Vân Ánh Lục dụi mắt nhìn kỹ đám sen dưới hồ, không thể lầm được, giữa đám lá ken dày là một chuỗi bọt khí lăn tăn thoát ra từ một ống trúc rất nhỏ bên dưới. Cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, không nhìn không biết, nhưng nếu đã biết thì không khỏi sởn gai ốc, cứ cách mỗi đám lá sen lại có một chuỗi bọt khí li ti. Máu như đông cứng trong người, suy nghĩ quay mòng mòng trong đầu cô. Nếu cô đoán không nhầm, trong hồ nước này có không dưới một tá thủy quỷ đang ẩn nấp. Người bình thường chỉ có thể nhịn thở khoảng hai mươi phút, nhưng nếu có đủ dưỡng khí và kĩ thuật bơi lặn tốt thì có thể ở hàng giờ dưới nước. Xem ra, cái ống trúc đó chính là ống dưỡng khí của đám thủy quỷ dưới kia, thật đúng là mưu trí hơn người.
Trời ạ, những kẻ mai phục dưới nước rốt cuộc là ai? Là sát thủ của Lưu Huyên Nghệ hay là kẻ địch của phủ Tề vương?
Nếu là sát thủ thì ắt nhằm vào cô, còn nếu là kẻ địch muốn thừa cơ đoạt mạng Tề vương thì cũng sẽ liên lụy tới cô. Vân Ánh Lục đưa mắt nhìn bốn phía, ngoài cây cầu cửu khúc kia ra cô chẳng còn đường nào thoát thân.
Giang thị vệ đứng ở ngoài kia không biết có vượt tường khinh công tiếp cứu cô như Cổ Lệ không?
“Vì sao không trả lời bản vương?” Lưu Huyên Nghệ đợi mãi không có câu trả lời lại thấy cô đang lơ đãng hồn vía, tức giận quát lớn. “Vân thái y, nàng tập trung cho bản vương”.
“Tề vương, ta vẫn đang chăm chú lắng nghe, ngươi nói đến đâu rồi?”
Lưu Huyên Nghệ bị chọc giận tới độ thiếu chút nữa hộc cả máu mồm. “Bản vương nói, nàng mở to mắt mà nhìn, Lưu Huyên Thần kia không ngồi trên ngai vàng được lâu đâu, nếu nàng cược hết hi vọng vào hắn thì sẽ chỉ còn con đường chết mà thôi”.
Vậy theo Tề vương thì có đường sống sao? Vân Ánh Lục không cho là vậy, nhưng lời ra miệng thì một trời một vực. “Tề vương nói thật chí lý, vậy xin hỏi Tề vương người chừng nào thì lên làm hoàng đế?”
Lưu Huyên Nghệ bị cô châm chọc càng thêm tức giận phừng phừng. “Nàng cho rằng bản vương không làm hoàng đế được sao? Bản vương là vương tử của tiên hoàng, lên ngôi cửu ngũ thì có gì không danh chính ngôn thuận? Thứ nữa mẫu hậu bản vương bị đầu độc mà chết, bản vương thì bị hãm hại phải nằm liệt giường bao năm trời, rồi cả Ngưng Hương cũng bị giam giữ trong lãnh cung, bản vương thề với trời đất nhất định phải đoạt lại ngôi hoàng đế kia”.
Khoan đã, khoan đã! Mấy chuyện đấu đá trong cung mà Tề vương nhắc đến cô cũng từng nghe qua nhưng cái tên cuối cùng khiến cô không khỏi không lưu tâm.
“Tề vương, Ngưng Hương là ai vậy?” Cô nhún nhường hỏi.
“Nàng ở trong cung lâu như vậy mà không biết Ngưng Hương là ai?” Lưu Huyên Nghệ nhíu mày trách cứ nhìn Vân Ánh Lục, vẻ mặt cáu giận như cô vừa phạm lỗi tày trời.
Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, thận trọng quan sát đám bọt khí dưới hồ. “Ta là người nông cạn nên chẳng mấy khi biết đến những chuyện thâm cung bí sử. Nàng ấy rất nổi tiếng sao?”
Lưu Huyên Nghệ phất tay áo, lạnh lùng cười mỉa. “Nàng cho rằng dung nhan của Nguyễn thục nghi và Ấn phi xinh đẹp?”
“Đúng! Họ đều là mỹ nhân hiếm người bì kịp”. Vân Ánh Lục gật đầu xác nhận.
“Thế nhưng đứng cạnh Ngưng Hương, bọn họ còn chưa xứng xách giày cho nàng ấy”.
“Ồ!” Nghe khẩu khí của Lưu Huyên Nghệ, có vẻ như một tuyệt thế giai nhân nữa xuất hiện rồi.