Hoàng cung Đông Dương.
Đêm khuya sương lạnh, mảnh trăng tròn lạnh lùng treo mình giữa bóng tối trùng trùng, mặc cho mây nhẹ vờn đùa lả lướt. Tại ngự thư phòng, dưới bấc đèn tỏa sáng, đương kim hoàng đế Lưu Huyên Thần đang vùi đầu trong đống tấu chương chất chồng như núi, bút son vung lên không ngừng bên ly trà đã nguội lạnh.
Từ khi đăng cơ năm năm trước tới nay, hắn chưa thực sự được nghỉ ngơi ngày nào, không phải thiên tai thì cũng là chiến loạn, không phải bá quan kết bè kết đảng tranh đấu kịch liệt khiến hắn phải trấn áp điều hòa, thì cũng nảy chuyện phiền lòng không dứt ở hậu cung, lúc nào cũng vậy, liên miên không ngừng.
Ai ai cũng ngưỡng vọng ngai vàng thiên tử mà cho rằng có nó là có thể hô mưa gọi gió, nhưng nào ai biết được cảm giác thực sự của người ngồi trên ngai vàng đâu?
Rèm châu bên ngoài khẽ động, đại thái giám hầu hạ bên cạnh hắn - La công công mang một hộp ngự thiện đi đến, "Bệ hạ, người dùng bữa khuya đi ạ!"
Lưu Huyên Thần buông bút son, day nhẹ huyệt vị quanh mắt, "La công công, nếu không có ngươi nhắc, trẫm cũng quên là mình đói bụng rồi".
La công công đau lòng thở dài, cẩn thận bưng bát cháo trong hộp giữ nóng ra, "Bệ hạ, người cũng phải bảo trọng long thể".
Lưu Huyên Thần khẽ cười, vừa bưng bát cháo lên thì chợt nghe tiếng quần áo sột soạt bên ngoài, "Bên ngoài còn có ai vậy?"
"Là hoàng hậu nương nương ạ, nương nương nói không muốn quấy rầy bệ hạ nên đứng chờ bên ngoài ạ".
"Thật là," Lưu Huyên Thần trừng mắt trách cứ nhìn La công công, "Có phải người lạ đâu, sao có thể để hoàng hậu chờ ngoài đó được?" Hắn đứng dậy, tự mình vén rèm bước ra.
"Hoàng hậu!" Đây không phải tiếng gọi ẩn chứa tình cảm dịu dàng, mà là tiếng gọi ẩn tàng biết bao điều không thể nói thành lời.
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu Ngu Mạn Lăng là người rất mực dịu dàng đoan trang, tao nhã tôn quý, là con gái của hữu thừa tướng trong triều. Do đây không phải là triều đường nên hoàng hậu chỉ mặc một bộ y phục giản dị tiện lợi. Nàng cười ngọt ngào, cầm mấy cuộn tranh bước tới.
"Đã khuya như vậy, nàng chưa chịu nghỉ ngơi, đến ngự thu phòng làm gì chứ? Tuy đang là mùa xuân, nhưng ban đêm sương móc vẫn còn nhiều, không nên để bị nhiễm lạnh". Lưu Huyên Thần phất tay ra hiệu cho La công công lui xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn hắn và hoàng hậu.
"Thần thiếp không phải vì chuyện tuyển tú nên mới tới sao!" Ngu Mạn Lăng cười khẽ, đặt mấy cuộn tranh lên bàn. "Lần tuyển tú này, các tú nữ mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, hoàng thượng thật có phúc".
"Ôi, người khác nói như vậy còn được, nhưng đến hoàng hậu cũng muốn giễu trẫm hay sao? Mỗi lần tuyển tú, đối với trẫm mà nói chẳng khác nào một hồi kiếp nạn". Lưu Huyên Thần khẽ nhếch mép tự giễu. Một đám tú nữ vào cung nhận sắc phong, rồi dựa theo sự sắp xếp của phủ Nội vụ, xếp một hàng dài chờ lâm hạnh, lâm hạnh xong, lại bị giám sát nguyệt sự, tiếp theo đó chính là lần lượt thất vọng.
Mà những ngày như thế, đã kéo dài suốt năm năm rồi.
Không biết tại làm sao, người khác chẳng cần đến tam thê tứ thiếp vẫn nếp tẻ hàng đàn, con rơi con vãi bên ngoài cũng có tới vài đứa, còn Lưu Huyên Thần hắn nắm cả tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, thế mà sinh con còn khó hơn cả việc đoạt hoàng vị.
Ông trời thật sự biết trêu ngươi mà!
"Hoàng thượng, thần thiếp không có ác ý gì đâu. Lần tuyển tú này thực sự không tồi, có văn có võ, có thiên kim khuê các, có tiểu gia bích ngọc[1], thậm chí cả công chúa nước Ba Tư cũng tới. Nghe nói mẫu thân nàng ấy đã sinh cho quốc vương Ba Tư tổng cộng mười lăm người con. Sắc vóc của nàng ấy lộng lẫy không khác gì mẫu thân, thế nên sau khi cầu kiến, sứ thần đã lập tức cầu thân với quốc vương Ba Tư".
[1] Cụm từ chỉ những cô gái xinh đẹp nhưng có xuất thân bình thường.
"À!" Lưu Huyên Thần bật cười lắc đầu, "Phàm các bậc vua chúa trên đời, tuyển phi không tuyển tài thì cũng là tuyển mạo, chỉ có trẫm là tuyển phi tần có khả năng sinh con thôi. Buồn cười thật, có lúc trẫm tự nghĩ rốt cuộc trẫm là thiên tử hay là ngựa giống đây".
"Hoàng thượng đừng nói vậy, hoàng thượng không phải nam tử bình thường, người phải gánh vác trọng trách giang sơn tổ tông vạn năm truyền lại. Ấn phi nương nương sinh hạ tiểu công chúa cho hoàng thượng, đó là một khởi đầu tốt, sau này các hoàng tử, công chúa sẽ làm hậu cung náo nhiệt hẳn lên".
"Trẫm từ lâu đã không quan tâm đến chuyện ấy nữa rồi". Lưu Huyên Thần thản nhiên nói.
Ngu Mạn Lăng thông cảm nhìn hắn rồi xoay người mở cuộn tranh ra, trải đều từng bức trên mặt bàn.
"Hoàng thượng, mời người ngự lãm! Người nào nhận được ân sủng của hoàng thượng, sẽ được phủ Nội vụ nghiệm thân, sau đó thần thiếp sẽ sắp xếp".
Lưu Huyên Thần đặt bát cháo xuống, hờ hững đi đến trước bàn.
Ngu Mạn Lăng bước lên chỉ vào từng bức tranh, "Bức này vẽ Viên Diệc Ngọc con gái của Viên nguyên soái, nữ nhi mà chẳng thua đấng mày râu, mười bốn tuổi đã theo cha ra chiến trường. Hoàng thượng, người xem, ánh mắt của cô ấy thật khí khái hào hùng".
"Người thế này mà vào thâm cung, thật sự là đáng tiếc". Giọng Lưu Huyên Thần pha chút châm chọc.
"Hoàng thượng, còn đây là con gái của huyện lệnh huyện Xương Bình Nguyễn đại nhân, Nguyễn Nhược Nam, cô ấy là tài nữ hàng đầu hiện nay, văn chương xuất chúng, thi từ diễm lệ, tài mạo song toàn".
"Có khi trẫm nên lập khoa thi cho nữ nhân tại thành Đông Dương này, để những cô gái tài mạo song toàn này có chốn hữu dụng, bằng không sẽ rất ủy khuất danh hiệu tài nữ của họ".
"Hoàng thượng, người muốn khiêu chiến với thế tục hay sao?"
"Không, trẫm chỉ nói đùa vậy thôi. Đây là..." Lưu Huyên Thần vừa bước tới trước bức tranh thứ ba, cả người đột nhiên như bị chấn động, cô gái trong tranh mặc trang phục dị vực đỏ rực, đôi mắt xanh biếc như hồ thu, mái tóc đen óng như mực, tay áo tung bay trong gió, quyến rũ khác thường.
Ngu Mạn Lăng nhạy cảm nhanh chóng nắm bắt được nét rồng thay đổi, đôi môi phớt hồng khẽ cong lên, "Vị này chính là công chúa mỹ lệ của Ba Tư, người xem có đẹp không?"
"Đích thật là nhân gian tuyệt sắc". Lưu Huyên Thần hờ hững chớp mắt đi tới sau bàn, ngồi xuống, "So với Ấn phi cũng là
một chín một mười".
"Hoàng thương, những tú nữ còn lại thì sao?"
"Không xem nữa. Nữ nhân khác nào hoa, mùa xuân vừa đến, bông nào cũng tranh vẻ tươi đẹp, nhưng chỉ một thời gian sau, tất cả đều rũ cánh, trẫm không có hứng thú xem hoa tàn ngụy rữa. Hoàng hậu, nàng cứ chọn lấy vài người để phủ Nội vụ nghiệm thân, trẫm không muốn dính vào chuyện phiền nhiễu này nữa. À, hoàng hậu, huynh ấy đã từ chiến trường quay về thành Đông Dương rồi đấy".
Bàn tay cầm tranh của Ngu Mạn Lăng run rẩy, đôi tai xinh xắn đột nhiên đỏ bừng, "Huynh ấy… có khỏe không?"
"Chuyện tuyển tú cứ để sau, hoàng hậu chọn ngày hồi phủ thăm nhà, tự mình tới gặp huynh ấy đi". Lưu Huyên Thần nhìn sâu vào mắt Ngu Mạn Lăng.
"Thần thiếp thật sự có thể hồi phủ thăm nhà?" Ngu Mạn Lăng ngẩng đầu ngạc nhiên.
Lưu Huyên Thần mỉm cười, hai người họ thực sự có thể hiểu rõ tâm tư của nhau.
"Hiện tại quốc thái dân an, trong triều mọi việc thuận lợi, hoàng hậu có thể an tâm hồi phủ thăm nhà. Hoàng hậu, mấy năm nay nàng đã vất vả rồi". Lưu Huyên Thần đứng lên, nắm lấy bàn tay mềm mại của hoàng hậu, rồi nhanh chóng buông ra.
"So với hoàng thượng, chút khổ cực của thần thiếp có là gì". Ngu Mạn Lăng lẩm bẩm nói, tay giữ chặt cuộn tranh nhưng tâm trí đã bay ra khỏi hoàng cung, tới một tòa đình viện nguy nga bên ngoài có tên "Ngu phủ".
Trong ngự thư phòng, không khí đột nhiên trở nên trầm lặng khác thường.
"Hoàng hậu cũng ở đây à?", bức rèm che bên ngoài lại vang lên thanh âm ngọc khí va vào nhau leng keng, cùng với giọng cười là tiếng bước chân khoan thai của Vạn thái hậu, phá vỡ bầu không khí im lìm trong phòng.
Hai người vội đứng dậy nghênh đón.
Vạn thái hậu hiền Từ Ânhìn hai người, yêu thương cầm tay hoàng hậu, kéo nàng ngồi xuống long sàng của hoàng thượng, "Bàn tay lạnh ngắt cả rồi, hoàng hậu, sao con lại ăn mặc phong phanh như thế?"
"Thể chất của nhi thần giống thái hậu nên không lạnh ạ, kỳ thật không lạnh đâu ạ". Ngu Mạn Lăng nũng nịu dựa vào lòng thái hậu, hệt như một cô bé con.
Thái hậu nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thở dài, "Con đâu chỉ giống bản cung về thể chất!" Trên đời này vừa khéo có những chuyện như vậy sao, diện mạo của hoàng hậu và thái hậu giống nhau như thể từ một khuôn đúc ra.
"Cho nên nhi thần mới tiến cung làm con dâu của thái hậu!" Khuôn miệng nhỏ nhắn của Ngu Mạn Lăng cong lên. Kỳ thật nàng rất may mắn, sau khi tiến cung, không chỉ có hoàng thượng trân trọng yêu thương, mà còn được thái hậu hết lòng yêu mến. Phi tần ở hậu cung xưa nay làm gì có ai có phúc khí như nàng.
Ai cũng nói thâm cung sâu như biển, nhưng trong lòng biển sâu này, nàng lại là con cá tự do tự tại.
"Cái miệng này thật biết nói ngọt, giống hệt bản cung khi còn trẻ". Vạn thái hậu cười ngoài miệng nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn, "Hoàng hậu, lần này bản cung mời được một đại phu diệu thủ cao minh, y thuật thượng đẳng, hai ngày nữa bản cung sẽ triệu người này vào khám cho con. Thành thân đã năm năm rồi, sao vẫn chưa mang thai chứ?"
Ngu Mạn Lăng đưa mắt cầu cứu Lưu Huyên Thần đang ngồi sau bàn, nét cười có chút khiên cưỡng.
"Mẫu hậu, người có muốn xem tranh họa tú nữ lần này không?" Lưu Huyên Thần hiểu ý, nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác.
Thái hậu nhất thời không nhận ra ánh mắt ý tứ của hai người, vừa nghe nhắc đến tú nữ, tinh thần bà lại phấn chấn hẳn lên, "À, bản cung đến cũng chính là vì chuyện này. Hoàng thượng, lần này nghiệm thân cho tú nữ không cần phủ Nội vụ phải nhúng tay vào nữa, giao cho y quan của thái y viện là được rồi. Mấy hôm nữa bản cung muốn thái y viện thực hiện một buổi khám phụ khoa cho các phi tần trong hậu cung".
Sau khi trò chuyện với Vân tiểu thư, thái hậu đã nắm bắt rất nhanh các thuật ngữ chuyên môn.
Lưu Huyên Thần gãi gãi tai, hoài nghi nghe lầm điều gì đó. Khám phụ khoa là cái quái gì vậy?
"Thái hậu, y quan của thái y viện đều là... nam nhân mà!" Ngu Mạn Lăng nuốt nước bọt, thận trọng lên tỉếng.
Thái giám trong cung đều bị tịnh thân, còn y quan trong thái y viện tuy đều là người có tuổi, nhưng cũng là đàn ông một trăm phần trăm. Nghiệm thân tú nữ bắt buộc phải cởi bỏ toàn bộ y phục, thân thể phi tần của hoàng thượng sao có thể lại để cho nam nhân khác nhìn thấy chứ?
"Không sao, không sao, người này không giống vậy, chỉ cần có y thuật cao siêu, những thứ khác không cần để ý đến". Thái hậu khoát tay.
Ngu Mạn Lăng lực bất tòng tâm nhìn Lưu Huyên Thần đang nhún vai.
Mắt rồng của Lưu Huyên Thần lại thêm chăm chú, một hồi kiếp nạn mới sắp bắt đầu rồi. Không hiểu sao hắn lại có dự cảm không lành, xem ra kiếp nạn lần này khó khăn hơn nhiều so với những lần trước.