Sau khi ông Ngụy nói xong cả căn phòng liền chìm vào im lặng, Ngụy Dục Diệp bị dạy dỗ đến á khẩu nói không nên lời, hắn ta thoáng nhìn vẻ mặt lạnh lùng và cứng rắn của ông Ngụy, hắn ta giống như bị dội một gáo nước lạnh lên người vậy, cuối cùng cơn giận cũng không mất đi mà còn làm cho cả người lạnh toát.
Nhà họ Ngụy nhiều con cháu như vậy nhưng ông Ngụy lại thiên vị Ngụy Đình Chi nhất, ông không những nghe theo lời nói của hắn mà còn yêu cầu những người khác cũng phải nghe theo.
Hôm nay do con trai bị như vậy nên Ngụy Dục Diệp mới tức giận, hắn ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho con trai nhưng lại quên rằng ở nhà họ Ngụy, không một ai có thể vượt qua được vị trí của Ngụy Đình Chi trong lòng ông Ngụy, bây giờ hắn ta đứng ở đây mắng mỏ Ngụy Đình Chi, mắng hắn không được dạy dỗ tốt, thế đây không phải là tát thẳng vào mặt ông Ngụy sao?
Ngụy Đình Chi được ông Ngụy nuôi khi chỉ mới hai tuổi, sau hai mươi hai năm, ngay cả việc để Ngụy Đình Chi ra nước ngoài du học ông cũng không nỡ, bảy năm trước ông phát hiện mình bị bệnh tim, sợ sẽ không ở bênh cạnh Ngụy Đình Chi lâu được, nên lúc nào ông Ngụy cũng bách y bách thuận* Ngụy Đình Chi, làm cho người nhà họ Ngụy ai ai cũng ghen tị.
*百依百顺 / Bǎi yī bǎi shùn / Bách Y Bách Thuận.
Ý nghĩa: ngoan ngoãn phục tùng; vâng lời răm rắp; bảo sao làm vậy; thiên lôi chỉ đâu đánh đó
Huống chi hôm nay Ngụy Đình Chi chỉ kéo vòi nước dạy cho đám trẻ một bài học, cho dù hắn có đi xa hơn nữa thì trong mắt ông Ngụy đó chỉ là chuyện nhỏ, không có gì nghiêm trọng.
Ngụy Dục Diệp toàn thân ớn lạnh, không phải vì ông Ngụy quá thiên vị, mà còn bởi vì hắn ta ở trước mặt ông Ngụy nổi giận đùng đùng mắng mỏ Ngụy Đình Chi, chắc chắn ông Ngụy sẽ vì chuyện này mà có thành kiến* về hắn ta...
*ý kiến nhận xét không hay (về ai, vấn đề nào đó)
Cũng may là ông Ngụy chỉ hơi bất mãn một chút, ông không thật sự tức giận cho lắm, ông thấy Ngụy Dục Diệp không chịu từ bỏ, dù sao người này cũng là cháu trai mình, nhưng quả thật chuyện này Ngụy Đình Chi có hơi sai, ông nói, "Được rồi, ông sẽ nói lại với Đình Chi, ông cũng cảm thấy có lỗi với tụi Tử Duệ nên một lát nữa ông sẽ gửi quà tới thay cho lời xin lỗi, mấy đứa cũng phải an ủi tụi nó thật tốt.
"
Nếu đã nói như vậy, Ngụy Dục Diệp đành phải rời đi.
Lúc Ngụy Dục Diệp rời đi, vừa hay Lâm Linh bắt gặp hắn ta mở cửa xe với sắc mặt cực kì không tốt, nhưng Ngụy Dục Diệp lại không nhìn thấy cậu ấy, chiếc xe màu đen từ từ quay đầu đi về phía trước.
Lâm Linh đăm chiêu gõ cửa phòng làm việc của Ngụy Đình Chi, khi nghe thấy người bên trong lạnh lùng nói một câu thì cậu ấy mới dám mở cửa đi vào.
Phòng làm việc của hắn rất sạch sẽ, ánh mặt trời buổi chiều lười biếng xuyên qua ô cửa sổ chiếu thẳng xuống giá sách, đống sách bìa cứng tối màu trông rất hòa hợp với kệ sách màu đen, cách bài trí của căn phòng này rất hợp với phong cách của Ngụy Đình Chi.
Thấy có người đẩy cửa đi vào, Ngụy Đình Chi chỉ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền quay mặt lại tiếp tục lật cuốn sách dày như gạch trong tay, "Có chuyện gì? "
Lâm Linh trở tay đóng cửa phòng lại, "Tôi thấy Ngụy Dục Diệp rời đi rồi.
"
Ngụy Đình Chi không đáp.
Lâm Linh liền chuyển chủ đề, "Lúc tôi đưa Xuân Sinh về phòng tôi có nói chuyện với cậu ta vài câu, cậu ta nói mình không biết anh tên là Ngụy Đình Chi, lúc trước cậu ta gọi anh là Vãn Vãn, bởi vì lúc cậu ta nhặt được anh thì trời đã rất khuya rồi.
"
Đương nhiên là rất khuya, bởi vì đêm trước ngày Ngụy Đình Chi mất tích, khoảng 11 giờ tối, hắn nhân lúc mọi người không chú ý mà rời khỏi bữa tiệc, khi check camera của khách sạn, người ta thấy hắn đi một mình trong đêm tối.
Khi bọn họ phát hiện Ngụy Đình Chi đã mất tích, định vị trên người hắn cũng không còn, không ai biết tại sao hắn lại rời khỏi bữa tiệc, đến khi hoàn toàn mất liên lạc với Ngụy Đình Chi bọn họ mới nhận ra rằng cơ thể hắn đã bị nhân cách kia chiếm đoạt.
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên định vị của Ngụy Đình Chi biến mất, điều này có nghĩa là bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Không ai không sợ hãi, bởi vì nếu Ngụy Đình Chi xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ có kết cục không tốt đẹp gì.
Lâm Linh cũng hoảng hốt, nhưng cậu ấy không quên việc mình phải làm, cậu ấy một bên giấu diếm người nhà họ Ngụy, một bên dốc hết sức tìm kiếm Ngụy Đình Chi, hai ngày sau đó, định vị của Ngụy Đình Chi mới được khôi phục lại.
Thật sự là có quỷ mới biết hai ngày đó hắn sống như thế nào, Lâm Linh nặng nề thở dài một tiếng, "Cậu ta rất đề phòng tôi, hình như cậu ta không muốn cho tôi biết chuyện liên quan tới anh, tôi cảm giác nếu như anh đi nói chuyện với cậu ta thì chắc là cậu ta sẽ nói nhiều hơn.
"
Ngụy Đình Chi nghe vậy từ từ đặt sách về vị trí cũ, nhìn về phía Lâm Linh, "Vì sao lại đề phòng? "
"Tôi không biết, tôi có hỏi lại cậu ta nhưng cậu ta lại không muốn nói chuyện với tôi, tôi luôn cảm thấy nếu anh đi hỏi thì sẽ tốt hơn là tôi."
"Tại sao?"
Lâm Linh bị hắn hỏi tới ngây người, "Cái gì là cái gì? Chuyện này không phải đã rất rõ ràng hay sao? Chẳng phải cậu ta vì anh nên mới ở lại đây, không náo loạn đòi về nhà hay sao? "
Ngụy Đình Chi nhớ lại đôi mắt long lanh như cún con kia, hắn cũng thấy cậu ngoan ngoãn một cách kỳ lại, cậu im lặng, cậu không ồn ào, khi bị mấy đứa cháu nhà họ Ngụy bắt nạt như vậy cậu cũng chỉ là yên lặng ngồi xổm trên mặt đất không mở miệng cũng không phản kháng, tựa như ai cũng có thể bắt nạt cậu, tựa như cho dù có thế nào đi nữa cậu cũng không tức giận.
Ngụy Đình Chi rũ mắt im lặng không nói gì, cho đến khi Lâm Linh rời đi hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Buổi tối.
Khi Ngụy Đình Chi và ông Ngụy đang ăn tối với nhau, ông Ngụy hình như rất lo lắng cho cuộc hôn nhân của hắn, ông luôn khen ngợi con gái nhà họ Hàn, ông muốn hắn mời Hàn Nghiên Nghiên đến nhà uống trà chiều.
Ngụy Đình Chi không đồng ý, ông Ngụy cũng không muốn làm hắn chán ghét Hàn