Dĩnh Dĩnh cũng giống mấy người giúp việc khác trong nhà, đều rất sợ Ngụy Đình Chi, bây giờ thấy hắn bình tĩnh thốt ra câu hỏi như vậy cô không khỏi toát mồ hôi.
"Tôi, tôi không có làm Xuân Sinh khóc."
"Vậy sao cậu ấy lại khóc?"
"Tôi, tôi không biết..."
Dĩnh Dĩnh có thể nói gì nữa đây.
Cô không thể thành thật mà nói với Ngụy Đình Chi rằng khi nãy cô và Xuân Sinh đã nói về một chuyện trong quá khứ, chuyện mà cả nhà họ Ngụy đều cố gắng quên nó đi, mà hình như Xuân Sinh đau lòng cho Ngụy Lang Chi nên mới khóc như vậy.
May mà Ngụy Đình Chi không hỏi cô thêm câu nào nữa, thấy hỏi cô cũng không hỏi ra được gì hắn bèn đi hỏi Xuân Sinh, "Sao cậu lại khóc? "
Xuân Sinh nghẹn ngào lau đi nước mắt trên mặt, lòng bàn tay che ngực, "Chỗ này của tôi rất khó chịu.
"
Ngụy Đình Chi nhìn xuống bàn tay cậu rồi nói với Dĩnh Dĩnh: "Gọi bác sĩ đến đây.
"
"Vâng." Dĩnh Dĩnh vội vàng đặt quyển sách xuống rồi đi ra ngoài, động tác của cô nhanh đến nỗi như thể ước gì mình có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Sau khi cô rời đi, Ngụy Đình Chi đi tới trước mặt Xuân Sinh, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và chóp mũi hồng hồng của cậu, hắn nhíu mày hỏi: "Ấn vào nên mới đau? "
"Không ấn cũng đau." Xuân Sinh đã bình tĩnh lại, cậu không khóc nữa, cậu lấy một tay dùng sức lau đi nước mắt trên mặt mình, nhỏ giọng nói: "Hình như cũng không đau lắm, chỉ là cảm thấy không thoải mái, rất ngột ngạt.
"
Ngụy Đình Chi thấy vẻ mặt cậu bình thường trở lại nên cũng không hỏi gì nữa, hắn nhìn về phía quyển sách Dĩnh Dĩnh đặt xuống trước khi rời đi rồi bước tới cầm quyển sách lên lật vài trang xem, hầu như trang nào cũng có thể nhìn thấy những dòng chú thích, chữ viết rõ ràng, hàng chữ nắn nót.
Ngụy Đình Chi im lặng nhìn chằm chằm những dòng chữ kia, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e nó, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, như thể không muốn làm cho bọn chúng "đau".
Xuân Sinh dụi mắt đi đến bên cạnh hắn, "Chữ viết thật đẹp.
"
Ngụy Đình Chi không trả lời cậu.
Xuân Sinh mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn gương mặt không cảm xúc của hắn, sau đó vươn tay ra muốn lấy quyển sách trong tay hắn, "Tôi biết quyển sách này đặt ở đâu, để tôi đi cất nó cho.
"
Ngụy Đình Chi không từ chối, bảo cậu đem cất sách rồi lạnh nhạt hỏi: "Vừa rồi hai người nói chuyện về Ngụy Lang Chi? "
Xuân Sinh không trả lời, cậu lặng lẽ đặt sách về vị trí cũ.
Cậu không muốn nói chuyện của Ngụy Lang Chi với Ngụy Đình Chi, bởi vì cậu không muốn hắn cảm thấy buồn khi nhắc về người đó.
Nhưng hình như Ngụy Đình Chi không cảm thấy đây là chuyện không thể nhắc tới hoặc không thể cho người khác nhắc đến, hắn chỉ muốn tìm hiểu lí do tại sao vừa rồi Xuân Sinh lại khóc, "Hóa ra cậu khóc vì Ngụy Lang Chi? "
Hai câu hỏi trên là hai câu hỏi Xuân Sinh cảm thấy rất khó trả lời, cậu không biết mình phải trả lời như thế nào nên đành mím môi im lặng.
Ngụy Đình Chi nhìn bóng lưng cậu rồi nhíu mày nói, "Cậu đang phớt lờ tôi đấy à? Cậu không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu sao? "
Xuân Sinh hốt hoảng, cậu vội vàng xoay người lại nhìn hắn, "Không, không có, tôi có nghe thấy.
"
Ngụy Đình Chi lạnh lùng nhìn cậu.
Sau đó Xuân Sinh lại sờ sờ ngực mình, "Tôi không muốn nói chuyện này với anh.
"
"Tại sao?"
"Anh sẽ không vui."
Ngụy Đình Chi khẽ nhếch môi một cái, "Tôi có vui hay không thì có liên quan gì tới cậu? "
"Tôi muốn anh vui vẻ."
"Cậu chắc là cậu muốn tôi vui vẻ đó chứ? Không phải là tên Vãn Vãn kia sao?"
Xuân Sinh nói lại lần nữa, "Tôi muốn anh được vui vẻ."
"Vậy cậu có biết phải làm sao thì tôi mới vui vẻ không?"
Xuân Sinh nghe vậy thì ngạc nhiên, cậu cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, nếu như câu hỏi này là Vãn Vãn hỏi thì cậu có thể nói ra một hai thứ làm hắn vui vẻ.
Nhưng câu hỏi này là ngài Ngụy hỏi cậu, ngài Ngụy lúc nào cũng không vui, có thể nói là cậu chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của ngài Ngụy bao giờ, nên cậu không khỏi tự hỏi, không biết nếu như ngài Ngụy vui vẻ thì hắn có trở lại thành Vãn Vãn không?
Cậu không giấu được sự hưng phấn của bản thân, "Tôi không biết, anh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ cố gắng làm anh vui vẻ.
"
"Thật sao?" Ngụy Đình Chi nhìn cậu không chớp mắt, "Nếu như Vãn Vãn của cậu có thể biến mất hoàn toàn thì tôi sẽ rất vui, cậu có thể làm được không? "
Cơ thể Xuân Sinh đột nhiên cứng đờ.
Sự kiên nhẫn của Ngụy Đình Chi đã hoàn toàn cạn kiệt, hắn xoay người đi ra ngoài, "Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi, cậu ở chỗ này chờ hắn, không được chạy lung tung.
"
Khi hắn rời khỏi căn phòng chất đầy sách này thì trong phòng chỉ còn lại một mình Xuân Sinh, không bao lâu sau người bác sĩ đến cẩn thận hỏi thăm tình hình của Xuân Sinh.
Xuân Sinh rất phối hợp, cậu trả lời mọi câu hỏi của bác sĩ, sau khi hỏi vài câu hỏi, biểu cảm của người bác sĩ bỗng trở nên khó tả.
Xuân Sinh sờ sờ ngực, bây giờ cậu đã cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng mỗi khi nghĩ tới Ngụy Đình Chi cậu liền cảm thấy khó chịu trở lại, cậu lo lắng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tôi bị bệnh sao? "
"Không có, cậu rất khỏe mạnh."
"À."
Nghe bác sĩ nói vậy, Xuân Sinh cảm thấy khá yên tâm.
Bác sĩ cầm hộp thuốc ra khỏi phòng, khi đi ra liền thấy Ngụy Đình Chi đứng trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là những người thợ làm vườn đang bận rộn chăm sóc cây cỏ.
Hôm nay thời tiết khá tốt, mặt trời không quá lớn, những bụi hoa hồng nở rộ đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, tỏa ra một mùi thơm mà mũi có thể ngửi được.
Bác sĩ đi tới phía sau Ngụy Đình Chi, "Ngài Ngụy, tôi đã kiểm tra rồi, Xuân Sinh rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.
"
"Vậy sao cậu ấy lại nói ngực mình không thoải mái?"
Bác sĩ cân nhắc lựa chọn từ ngữ, "Tôi sợ ý của việc không thoải mái của cậu ấy khác với ý hiểu của chúng ta, vừa rồi tôi có hỏi cậu ấy...!Tôi cảm thấy việc cậu ấy cảm thấy không thoải mái có thể hiểu là đau lòng.
"
Ngụy Đình Chi quay mặt lại, "Đau tim? "
"......! Không, cậu ấy rất khỏe mạnh, nỗi đau này có nghĩa là khi người ta thấy ai đó hoặc người mình yêu bị tổn thương sẽ sinh ra cảm giác đau đớn và khó chịu này, đây là điều mà tôi được dạy.
"
"Cậu ấy đau lòng vì ai?"
"......!Có vẻ như là ngài đó.
"
Ngụy Đình Chi hơi híp mắt lại, "Cậu ấy nói gì với anh? "
Người bác sĩ có hơi khó xử, chuyện mà người bác sĩ hỏi Xuân Sinh là chuyện có liên quan đến Ngụy Lang