Ngụy Đình Chi lạnh lùng, bạc tình.
Sự lạnh lùng và bạc tình của hắn đã dựng lên một bức tường cao ngăn cách mình và người khác, ngoại trừ anh trai Ngụy Lang Chi không còn trên đời này thì không ai có thể vượt qua bức tường cao này, ngay cả ông nội của hắn cũng không thể.
Nhưng Xuân Sinh thì lại khác, cậu giống như một con chim sẻ vậy, cậu tung cánh bay lên bức tường cao ấy, sau đó lễ phép dừng lại trên đó, ríu rít lắc đầu chào hỏi hắn, giống như đang nói, "Xin chào nha.
"
Cậu không thuộc bất kỳ một loại phạm trù nào mà Ngụy Đình Chi từng định nghĩa, cậu không phải người nhà họ Ngụy, không liên quan gì đến Thiên Vinh, cậu chỉ là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, chỉ là do ông trời đưa lối nên cậu mới ở cùng nhân cách thứ hai của hắn hai ngày nên mới có một mối liên hệ không thể tách rời với hắn, giống như hai đường song song vốn không có bất kỳ điểm giao nào nhưng bằng một cách thần kì nào đó lại cắt nhau.
Ngụy Đình Chi cho rằng mình không cần phải giải thích cho Xuân Sinh vì sao không cho cậu về nhà, bởi vì mặc kệ nguyên nhân là gì, hắn cũng sẽ không để cho cậu đi, đây là điều không thể thay đổi.
Sau khi dùng Dĩnh Dĩnh uy hiếp Xuân Sinh thì dường như sự kiên nhẫn của Ngụy Đình Chi đã cạn kiệt.
Hắn không để ý tới Xuân Sinh nữa mà xoay người rời đi, để lại một mình cậu đứng đó trong sự bàng hoàng.
Một lúc sau Xuân Sinh mới bình tĩnh lại được, cậu từ từ xoay người, đi hướng ngược lại với Ngụy Đình Chi.
Trên đường đi cậu không gặp phải ai nữa, cậu cũng không sợ gặp phải mấy đứa nhóc chơi súng nước kia, cậu thất vọng quay về phòng, lấy quần áo rồi đi tắm.
Mặc dù cậu không ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình, nhưng bị người ta nói như vậy thì khi quay về phòng cậu phải đi tắm trước, tắm khi nào tỏa ra hương thơm thì thôi, cậu còn gọi đầu tới hai lần.
Tắm rửa xong liền ngã xuống giường, cậu ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà, thỉnh thoảng sẽ lấy tay sờ sờ ngực một chút.
Bây giờ cậu đang cảm thấy rất không vui, nơi dưới lòng bàn tay có một cảm giác khó mà diễn tả được.
Không phải đau, mà là một cảm giác mà cậu không thể hình dung được, rất kỳ lạ cũng rất khó chịu.
Có thể là do cậu cảm thấy mình nhớ nhà quá, căn hộ gạch đỏ ở đường Tây Giác của cậu nhỏ hơn cũng như hỏng hóc nhiều hơn nơi này, đèn cũng không sáng bằng ở đây, không phải lúc nào cũng có nước nóng, nhưng dù sao căn hộ cũ nát đó cũng được cậu thuê với giá 450 tệ một tháng.
Nghĩ đến việc mình đã lâu không về nhà, Xuân Sinh có hơi cảm thấy đau lòng cho tiền nhà cũng như công việc ở công trường của mình, đã nhiều ngày rồi cậu không đi làm, không lẽ nhà thầu đã thuê người khác thế cậu rồi sao?
Nghĩ đến những điều này, Xuân Sinh khó mà không buồn rầu.
Cậu biết rõ mình không thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng phải trở về, sau khi trở về cậu còn phải tiếp tục cuộc sống của mình, đi làm kiếm tiền, sau đó tiết kiệm tiền đi thuê một căn hộ lúc nào cũng có nước nóng, cậu rất muốn có một cái máy nước nóng, nếu như vậy thì mùa đông không cần phải sợ việc đi tắm nữa.
Cậu còn có rất nhiều việc phải làm, còn rất nhiều việc chưa làm xong, nếu Ngụy Đình Chi không cho cậu về nhà thì cậu không thể hoàn thành việc nào cả.
Khi nào cậu có thể về nhà?
(truyện chỉ được đăng ở wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
"Chú Đường!"
Ngụy Đình Chi vừa bước vào giếng trời* đầy hoa cẩm tú cầu và hoa giấy liền nghe thấy tiếng kêu của mấy đứa cháu gái, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy mấy cô nhóc mặc váy ren dài đang chơi súng bắn bóng Gatling, dưới ánh mặt trời, vô số bong bóng hiện ra màu sắc mộng ảo như cầu vồng.
*Giếng trời là một khoảng không gian được thiết kế theo phương thẳng đứng, thông từ tầng trệt đến mái của nhà ở hoặc tòa nhà cao tầng
Ngụy Đình Chi phớt lờ mấy đứa cháu gái ngoan ngoãn của mình, hắn thản nhiên nhìn bong bóng bay trên không trung một lúc rồi quay đầu tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng người quen thuộc mới dừng lại.
"Dì Hồng, tôi có việc muốn hỏi dì."
Người giúp việc nghe thấy giọng nói thì bước đến.
"Chúng đang chơi cái gì trên giếng trời vậy?"
Người giúp việc suy nghĩ một lúc mới biết hắn đang hỏi gì, "Hình như là súng bắn bong bóng Gatling, là do cậu Lâm đặc biệt chuẩn bị.
"
"Còn không?"
"Vẫn còn."
Ngụy Đình Chi gật đầu, "Hôm nay dì đi đưa cơm trưa cho Xuân Sinh đi, sẵn tiện mang cho cậu ấy một cái, nhớ dạy cho cậu ấy cách chơi, dì đi đi.
"
Người giúp việc nghe xong thì hơi giật mình, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hơn 12 giờ trưa.
Tiếng gõ cửa làm cho Xuân Sinh bật khỏi giường, cậu chạy ra mở cửa.
Cậu tưởng người ngoài cửa là Dĩnh Dĩnh, không ngờ vừa mở cửa lại nhìn thấy chị Hồng đang đẩy xe đồ ăn.
Chị Hồng đã ngoài năm mươi tuổi, khuôn mặt bà nghiêm nghị tựa như một pho tượng vậy, chỉ có gương mặt hơi lộ ra vẻ ân cần của một người đứng tuổi.
Chị Hồng làm người giúp việc ở nhà họ Ngụy hơn ba mươi năm rồi, tất cả người giúp việc trong nhà đều cung kính gọi bà là chị Hồng, ngay cả ông Ngụy cũng gọi bà là A Hồng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2.
Giọt Lệ Tình
3.
Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
4.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
=====================================
Xuân Sinh đã gặp bà hai ba lần, nhưng mỗi lần gặp bà thì bà giống như một con gà mẹ dẫn mấy nữ giúp việc như gà con kia từ từ đi qua bãi đất trống trước vườn hoa.
Đây là lần đầu tiên Xuân Sinh gặp riêng bà, cậu hơi lúng túng không biết làm sao nhưng cũng không quên chào hỏi, "Xin chào chị Hồng.
"
Chị Hồng nở nụ cười với cậu rồi đẩy xe đồ ăn vào phòng, bà đến để đưa cơm trưa cho Xuân Sinh.
Trên xe đồ ăn ngoài đồ ăn cho Xuân Sinh ra thì còn có thêm một cái hộp.
"Ngài Ngụy muốn tôi đưa cho cậu cái này." Chị Hồng đưa cái hộp cho Xuân Sinh, dịu dàng nói: "Mở ra xem xem? "
Xuân Sinh nghi ngờ nhận lấy cái hộp rồi mở ra, cái hộp tuy không lớn nhưng có hơi nặng, bên trong đặt một khẩu súng đồ chơi có hơi quen mắt.
Cậu lấy khẩu súng đồ chơi màu xanh da trời ra nhìn kỹ, giây phút nhận ra cây súng đồ chơi này là gì thì trên mặt cậu hiện lên một vẻ kinh ngạc, cậu ngạc nhiên nói, "Trời ơi! Cái này! Tôi đã thấy nó trong công viên! "
Xuân Sinh vui vẻ đến mức hai tay hơi run, hai mắt sáng rực nói với chị Hồng, "Khẩu súng này có thể bắn ra rất nhiều bong bóng! "
Chị Hồng cũng bị cảm xúc vui vẻ của cậu lây nhiễm, bà cười cười dạy cậu cách lắp pin và cách bắn bong bóng: "Cậu thích là được rồi, sau khi ăn cơm xong có thể xuống lầu chơi.
"
"Có được không?!"
"Được, đây là ngài Ngụy đưa cho cậu."
Đây là lần thứ hai cậu nghe thấy hai chữ ngài Ngụy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tâm trạng của Xuân Sinh đã thay đổi rất nhiều.
Lần đầu tiên nghe thì cậu có hơi nghi ngờ và khó hiểu, lần thứ hai nghe thấy thì cậu lại cực kỳ vui vẻ, vui vẻ đến mức cậu quên mất cách đây không lâu mình vì lời nói của Ngụy Đình Chi mà cảm thấy rất buồn bã muốn về nhà.
Bây giờ trong đầu cậu toàn lại: Mình rất muốn chơi! Tại sao ngài Ngụy lại biết mình muốn chơi cái này?!
Chị Hồng mang bữa trưa và súng bắn bong bóng Gatling đến cho cậu rồi đẩy xe đồ ăn rời đi.
Xuân Sinh kiềm chế tâm trạng muốn xuống lầu chơi súng bắn bong bóng, cậu ăn cơm trước, sau đó ôm súng bắn bong bóng chạy lon ton xuống lầu.
Bãi cỏ trống ở dưới lầu chính là nơi thích hợp để chơi súng bắn bong bóng, Xuân Sinh sau khi kiểm tra mọi thứ thì bóp cò, vô số bong bóng đủ màu sắc được bắn/phun ra từ mấy cái lỗ, tràn ngập cả một bầu trời, tựa như