Đêm khuya trăng thanh gió mát, dưới màn đêm, nhà họ Ngụy chìm vào im lặng, những bông hoa tỏa ra mùi hương thơm ngát, thỉnh thoảng sẽ có một số người xuất hiện trước những ô cửa sổ, là người giúp việc bận rộn cả một ngày dành thời gian để ngắm cảnh đêm.
Trong vô số ô cửa sổ, có một ô cửa sổ sáng đèn, bên trong là hai con người đang ôm chặt lấy nhau.
Xuân Sinh nằm trong vòng tay của Vãn Vãn, hai má dán lên vai hắn, cả trái tim tràn ngập sự ấm áp, sự ấm áp này mang tên an tâm.
Cái ôm im lặng nhưng lại tràn ngập dịu dàng cũng như an ủi này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi Xuân Sinh cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cậu có hơi lui về sau một chút, nhưng cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông vẫn còn đang ôm eo cậu.
"Sao vậy? Tôi ôm em không thoải mái sao? "
Giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai Xuân Sinh, cậu nghe thấy càng thêm xấu hổ, hai tay cậu đặt lên vai người đàn ông, im lặng lắc đầu.
Người đàn ông đuổi theo ánh mắt trốn tránh của cậu, cố chấp muốn cậu nhìn hắn, "Không muốn tôi ôm nữa sao? "
"Không có không muốn." Xuân Sinh cũng không biết nên nói như thế nào nữa, cậu muốn tránh cái nhìn trực diện của người đàn ông nhưng lại không được.
"Nhìn tôi nào Xuân Sinh, em nhìn tôi."
Bàn tay ấm áp áp lên hai má cậu, ngoại trừ việc nhìn thẳng vào đôi mắt kia thì Xuân Sinh không còn lựa chọn nào khác, "Tôi, tôi nhìn anh làm gì? "
"Lúc em nhìn tôi, tôi mới có thể nhìn em."
Trong mắt người đàn ông tràn ngập niềm vui, còn mềm mại hơn cánh hoa, còn ngọt hơn cả mật ong, hắn cẩn thận mà vuốt ve gò má của Xuân Sinh, ngón tay sờ đến đuôi mắt ửng đỏ của cậu, đáy mắt còn xẹt qua một tia đau lòng, "Em nhớ tôi không? "
"Nhớ." Xuân Sinh khẽ hít mũi, cậu ấm áp nói: "Tôi rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ anh.
"
Người đàn ông đắc ý, hắn cười nhẹ một cái, nhẹ giọng hỏi cậu, "Có phải em cảm thấy rất kỳ lạ không? Đột nhiên tôi không biết em nữa? "
Xuân Sinh suy nghĩ một chút, "Lúc đầu tôi có cảm thấy kỳ lạ nhưng về sau thấy cũng rất bình thường.
"
"Vì sao lại thấy bình thường?"
"Bởi vì ngài Ngụy có nói anh ấy không phải là Vãn Vãn, tôi cũng biết là không phải, vừa nhìn là đã biết rồi." Khi nói câu này Xuân Sinh có hơi đắc ý, vì cậu không nhận lầm người, "Ngài Ngụy là ngài Ngụy, Vãn Vãn là Vãn Vãn, hai người không giống nhau.
"
Mặc dù cậu không biết tại sao lại như vậy nhưng cậu có thể phân biệt được hai người họ.
"Ngài Ngụy nói với em như vậy sao?"
Xuân Sinh gật đầu, "Anh ấy không cho phép tôi gọi anh ấy là Vãn Vãn nên tôi gọi ảnh là ngài Ngụy.
"
"Hắn có đối xử tốt với em không?"
Xuân Sinh suy nghĩ một lúc mới trả lời, "Có lúc tốt, có lúc không tốt.
"
"Hửm?"
Xuân Sinh liền lảm nhảm kể hết cho người đàn ông nghe, cậu kể tất cả những chuyện mà cậu cảm thấy Ngụy Đình Chi không tốt với mình, cuối cùng là việc cậu bị buộc tội là ăn cắp trước mặt mọi người, kể đến đây Xuân Sinh lại muốn rơi lệ.
Nếu như không phải người giúp việc tìm được cây trâm cài trong ba lô của con gấu bông thỏ kia thì cậu sẽ tiếp tục bị coi là đồ ăn trộm, bị người ta lục soát phòng.
"Bọn họ không xin lỗi tôi, rõ ràng là tôi không có lấy, ngài Ngụy cũng không tin tôi."
Điều Xuân Sinh không quên nhất chính là Ngụy Đình Chi cũng không tin cậu, đây là điều khiến cậu cảm thấy khó chịu nhất.
"Tôi muốn về nhà mà ngài Ngụy cũng không cho, ảnh còn bóp mặt tôi, bóp như vầy nè." Xuân Sinh tự lấy tay bóp mặt mình cho người đàn ông xem, cho hắn thấy mình bị bóp đến chề môi, giống như cậu ra ngoài bị bắt nạt và về nhà méc người nhà vậy, "Có hơi đau.
"
Người đàn ông có hơi buồn cười giúp cậu xoa xoa hai má đầy thịt, "Tôi tin em, tôi biết Xuân Sinh không phải là đồ ăn trộm, còn đau không? "
Xuân Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, "Không đau nữa.
"
Cậu nắm lấy cổ tay người đàn ông, ánh mắt ngậm ngùi cầu xin, "Vãn Vãn, anh có thể ở đây mãi mãi không? Tôi muốn nói chuyện với anh mỗi ngày, tôi thực sự rất nhớ anh.
"
Người đàn ông không nỡ lừa gạt cậu, cho dù trái tim có chua xót nhưng hắn vẫn từ từ lắc đầu trong ánh mắt thất vọng của cậu.
Xuân Sinh hiểu chuyện nên không hỏi nữa, chỉ là cậu rất thất vọng, cậu uể oải mà cụp mắt xuống.
Sự phức tạp trong cơ thể không phải chỉ nói đôi ba câu là xong, cho dù người đàn ông muốn giải thích rõ với cậu nhưng cũng không có cách nào nói rõ được.
Hai người im lặng một lúc, mãi cho đến khi bụng Xuân Sinh phát ra tiếng ùng ục, người đàn ông đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng của cậu, "Chưa ăn gì sao? "
"Chưa." Xuân Sinh lắc đầu, rầu rĩ nói.
Người đàn ông đỡ cậu đứng dậy, "Không ai mang đồ ăn vào sao? "
"Có."
Xuân Sinh dẫn hắn đến căn phòng có xe đồ ăn, do dự nói: "Hình như cái này chuẩn bị cho ngài Ngụy.
"
Người đàn ông liền cười cười nhìn cậu, "Tôi là một nửa của ngài Ngụy.
"
Xuân Sinh không nói gì, cậu bình tĩnh nhìn hắn.
Người đàn ông đẩy xe đồ ăn đến phòng có ghế ngồi, lấy thức ăn trên xe ra bày trước mặt Xuân Sinh, còn cẩn thận đưa cho cậu một cái muỗng, "Đầu tiên thì uống canh trước đi, đây chắc là canh nấm, em uống thử xem mình có thích hay không.
"
Xuân Sinh nhận lấy muỗng rồi múc một muỗng canh lên húp, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông, cậu nhìn hắn không chớp mắt.
Người đàn ông đang dùng dao nĩa cắt phần thịt tôm hùm ra cho cậu, cảm giác được cậu cứ nhìn chằm chằm mình, hắn không khỏi buồn cười nói, "Nhìn tôi như vậy sẽ no sao? "
Xuân Sinh hơi mím môi, không tình nguyện dời ánh mắt sang chỗ khác.
Người đàn ông đặt một miếng thịt tôm hùm đã cắt vào dĩa cho cậu, "Em cứ ăn cho no đi, tôi vẫn luôn ở đây."
Xuân Sinh nghe nói như vậy mới cảm thấy nhẹ nhàng một chút, cuối cùng cậu cũng chịu tập trung ăn cơm.
Sau khi bọn họ ăn xong, người giúp việc đến dọn dẹp chén dĩa, người đàn ông bảo người giúp việc mang một ít rượu vang táo đỏ vào, sau đó hỏi Xuân Sinh có muốn ăn kem không, cậu gật đầu trả lời, người đàn ông lại hỏi cậu muốn ăn vị gì.
Xuân Sinh không hiểu lắm, người đàn ông thấy vậy liền chọn hương Vani mà bản thân thích.
"Tôi muốn đi tắm." Người đàn ông mở tủ quần áo ra lấy một bộ đồ ngủ, "Lát nữa có xe đồ ăn đẩy tới em nhớ đẩy đến đây, được không Xuân Sinh? "
"Được."
Người đàn ông cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, Xuân Sinh đi theo hắn đến cửa phòng tắm, ánh mắt lo lắng