Dĩnh Dĩnh tận tình khuyên nhủ Xuân Sinh, muốn cậu nhớ kỹ những lời mình vừa nói, cậu biết Dĩnh Dĩnh đối xử với cậu rất tốt, sẽ không hại cậu.
Cho dù cô không nói như vậy, thì Xuân Sinh chưa bao giờ từ bỏ ý định muốn về nhà, chỉ cần có cơ hội có thể về nhà, cậu nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Cậu rất muốn nói gì đó cho Dĩnh Dĩnh nghe, nhưng cậu đang rất bối rối, cậu không biết vì sao ngài Ngụy lại không cho mọi người nói chuyện với cậu, thế cho nên khi Dĩnh Dĩnh đi rồi cậu vẫn còn đứng suy nghĩ, cậu đờ đẫn ngồi trên bậc thang, cậu quên mất việc mình phải quay về phòng làm việc của Ngụy Đình Chi, nếu không hắn sẽ tức giận.
Lâm Linh xuống cầu thang thì thấy cậu ngồi ở bậc thang, cậu ấy tò mò hỏi: "Xuân Sinh, cậu ra tiễn Dĩnh Dĩnh đi sao? "
Xuân Sinh nghe thấy giọng nói của cậu ấy thì quay lại, vẻ mặt cậu tràn đầy tâm sự, "Dĩnh Dĩnh về nhà rồi.
"
Lâm Linh đi tới bên cạnh cậu rồi dừng bước cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao cậu lại ngồi đây? Vì Dĩnh Dĩnh đi rồi nên không vui sao? "
Xuân Sinh lắc đầu, "Tôi không có không vui, bởi vì Dĩnh Dĩnh nói cổ sẽ không quên tôi, bọn tôi vẫn là bạn tốt.
"
"Vậy cậu bị sao vậy?" Lâm Linh cảm thấy rất kỳ lạ, "Nếu đã tiễn người rồi sao không quay về phòng làm việc? Một lát nữa Đình Chi sẽ ra ngoài tìm cậu đó.
"
Nghe thấy tên Ngụy Đình Chi, biểu cảm trên mặt Xuân Sinh liền thay đổi, mắt thường có thể nhìn thấy được sự thay đổi của cậu, huống chi là Lâm Linh tinh anh.
Cậu ấy nhìn thấy rõ biến hóa trên gương mặt cậu, nhưng lại không tài nào hiểu được chúng, bởi vì sự ngây thơ của Xuân Sinh quá mức phức tạp, cậu ấy không thể đoán được những suy nghĩ trong đầu cậu.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Linh ân cần hỏi: "Cậu có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ không nói cho Đình Chi đâu.
"
Xuân Sinh tin tưởng cậu ấy, cậu ngẩng mặt lên nhìn Lâm Linh, "Có phải cậu Lâm cũng biết chuyện ngài Ngụy không cho người giúp việc nói chuyện với tôi không? "
Lâm Linh nghe thấy mà ngẩn người, cậu ấy không ngờ Xuân Sinh lại biết chuyện này, nhưng nhớ đến Dĩnh Dĩnh vừa rời đi thì cậu ấy cũng đoán được kha khá chuyện.
"Là Dĩnh Dĩnh nói cho cậu biết?"
Xuân Sinh né tránh không trả lời, trực giác của cậu không cho cậu thừa nhận rằng đó là Dĩnh Dĩnh, cho nên cậu bỏ qua câu hỏi của Lâm Linh, nhíu mày hỏi: "Nhưng vì sao lại như vậy? Tôi thực sự không thể hiểu tại sao ngài Ngụy không cho bọn họ nói chuyện với tôi? Tất cả mọi người đều phớt lờ tôi, tôi rất buồn, ngài Ngụy muốn tôi buồn như vậy nên mới không cho bọn họ để ý tôi đúng không? Nhưng tại sao? "
Câu hỏi của cậu rất đơn giản cũng rất trực tiếp, nhưng Lâm Linh lại không thể trả lời được, cậu ấy cười khổ nói, "Xuân Sinh, những vấn đề này chỉ có Đình Chi mới biết được, cậu hỏi tôi cũng như hỏi những người khác vậy, đều không có đáp án.
"
Xuân Sinh cũng biết điều này, chỉ là cậu không dám đi hỏi Ngụy Đình Chi, cậu rất sợ Ngụy Đình Chi sẽ tức giận, hơn nữa sợi dây xích để xích cậu lại vẫn còn ở trong phòng, mỗi ngày Xuân Sinh đều có thể nhìn thấy nó, cậu lấy đâu ra dũng cảm để đi hỏi Ngụy Đình Chi bây giờ.
Xuân Sinh thở dài, "Tôi không dám hỏi.
"
"Nếu không dám hỏi thì không đừng nghĩ nữa, bởi vì chuyện cũng đã qua rồi." Lâm Linh an ủi cậu, "Bây giờ mọi người đều đã nói chuyện với cậu rồi, huống chi cho dù bây giờ có biết câu trả lời đi nữa thì cũng đâu thay đổi được gì.
"
Những lời an ủi của Lâm Linh lại như chứa đầy sự tuyệt vọng.
Đúng vậy, chuyện đã qua rồi, cho dù có biết thì có thể làm gì đây? Cậu có thể thay đổi được gì không? Có gì khác không?
Dĩnh Dĩnh cũng biết điều này nên lúc chia tay mới nói ra hết cho cậu, muốn khi cậu có cơ hội nhất định phải chạy trốn, đừng quay về nữa.
Cô nói là có cơ hội phải chạy trốn, mà không phải là chạy về nhà, bởi vì cô cũng biết rõ Xuân Sinh không thể đi về nhà được, ai cũng biết rằng Ngụy Đình Chi sẽ không dễ dàng gì mà thả cậu đi.
Khi Xuân Sinh quay lại phòng làm việc thì cũng là lúc Ngụy Đình Chi sắp nổi giận, hắn bình tĩnh ngồi sau bàn làm việc, trên màn hình máy tính là camera giám sát trong nhà, có một ô trong đó là hình ảnh Xuân Sinh ngồi thẩn thờ trước bậc thang.
Ngụy Đình Chi biết cậu ở đó đương nhiên cũng biết chuyện Lâm Linh nói chuyện với cậu, bây giờ người này mới chịu quay về, hắn lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Sinh.
"Cậu đã nói gì với Lâm Linh?"
Xuân Sinh bị hắn hỏi cho ngẩn người, cậu khó hiểu hỏi: "Tại sao ngài Ngụy lại biết chuyện tôi nói chuyện với cậu Lâm? "
"Camera quay được."
Xuân Sinh ừ một tiếng, cậu biết căn nhà này có rất nhiều camera giám sát, lúc trước cũng nhờ camera giám sát mà hắn mới biết cậu lén trốn ăn rau câu với Dĩnh DĨnh, cho nên khi nghe hắn nói như vậy Xuân Sinh cũng không bất ngờ gì mấy.
"Không nói gì cả."
Xuân Sinh rất muốn hỏi hắn, nhưng cậu không dám hỏi, kết quả là cậu đè nén những chuyện này vào trong lòng.
Ngụy Đình Chi vô cảm nhìn cậu, hắn rất không thích việc Xuân Sinh giấu giếm mình, cũng không thích cậu nói chuyện với người khác, một chữ cũng không được nói.
"Xem ra gần đây tôi chiều hư cậu rồi."
Xuân Sinh nghe được thì có hơi run rẩy, cậu hoảng sợ suýt chút nữa là đi về phía hắn mà làm nũng với hắn, muốn hắn đừng hung dữ như vậy nữa.
Nhưng lời nói trước khi chia tay của Dĩnh Dĩnh vẫn còn động lại trong đầu cậu, việc Ngụy Đình Chi bảo tất cả người giúp việc trong nhà không được nói chuyện với cậu giống như một cây kim đâm sâu vào ngực cậu vậy, cảm giác cô đơn bị mọi người vứt bỏ vẫn còn ở sâu trong trí nhớ cậu.
Cậu không biết tại sao Ngụy Đình Chi lại làm vậy, cho nên cậu ra sức khống chế bản thân mình, không cho phép bản thân đi về phía hắn.
Sự im lặng của Xuân Sinh khiến cho Ngụy Đình Chi rất ngạc nhiên, bởi vì Xuân Sinh biết rõ