Từ khi Xuân Sinh dọn ra khỏi phòng Ngụy Đình Chi thì căn phòng của Ngụy Đình Chi tạm thời không có người ở.
Bề ngoài thì Ngụy Đình Chi không chuyển đi với Xuân Sinh, bởi vì hắn vẫn còn để rất nhiều đồ trong phòng mình, nhưng thực tế thì mỗi buổi tối hắn đều mặc đồ ngủ rồi đi vào phòng Xuân Sinh ngủ, mỗi buổi sáng đều sẽ ăn sáng với cậu.
Không ai dám nói với Ngụy Đình Chi rằng hắn cứ chuyển hẳn qua đi, đỡ phải chạy tới chạy lui như vậy.
"Ngài Ngụy, sao anh không tắm trong phòng tôi?"
Nhìn người mặc đồ ngủ đi vào phòng mình, Xuân Sinh thật sự rất tò mò, cậu không biết vì sao Ngụy Đình Chi không đem quần áo tới phòng cậu mà tắm luôn đi.
Ngụy Đình Chi thản nhiên nhìn cậu một cái, "Tại sao tôi phải tắm ở chỗ cậu? "
Xuân Sinh bị hắn hỏi cho ngẩn người, cậu nghĩ hắn không biết, còn đưa tay chỉ chỉ cho hắn, "Ở đây có phòng tắm, anh có thể tắm ở đó.
"
Ngụy Đình Chi mặt không biến sắc xốc chăn lên nằm xuống, "Phòng của tôi cũng có phòng tắm.
"
"Ồ..."
Ngụy Đình Chi đưa tay kéo Xuân Sinh đang ngồi xếp bằng về phía mình, kéo cậu ngã vào lồng ngực mình.
Xuân Sinh không kịp đề phòng bị hắn kéo một cái, cằm cậu đập lên cơ ngực rắn chắc của hắn, cậu đau đến mức ứa nước mắt, suýt chút nữa là cậu cắn phải lưỡi mình rồi.
Ngụy Đình Chi đành phải xoa xoa cằm cho cậu: "Sao cậu lại yếu đuối như vậy? "
"Là anh kéo tôi nên tôi mới như vậy." Xuân Sinh uất ức đứng dậy, muốn thoát khỏi hắn nhưng lại bị hắn kéo trở về.
"Không được nhúc nhích." Ngón tay Ngụy Đình Chi ấn nhẹ vào cằm của Xuân Sinh, khuôn mặt hơi to của Xuân Sinh dưới bàn tay của hắn liền trở nên nhỏ đi.
Sự uất ức khi nãy của Xuân Sinh cũng dần tan biến, cậu mở to đôi mắt ướt sũng nhìn hắn.
Ngụy Đình Chi thấy cậu ổn hơn thì dừng lại rồi lạnh lùng nói: "Ngày mai tôi phải ra ngoài một chuyến, ngày mốt sẽ trở về, cậu có muốn đi cùng không? "
"Anh đi đâu vậy?"
"Thủy Khê, khách sạn nghỉ dưỡng do Thiên Vinh đầu tư xây dựng đã xây xong, tôi phải đi kiểm tra một chút."
Xuân Sinh không biết Thủy Khê mà hắn nói là ở đâu, nhưng nghe hắn nói như vậy hình như là cậu có thể ra ngoài chơi, thoắt cái đôi mắt cậu lập tức sáng rực lên, "Tôi cũng có thể đi sao? "
"Nếu cậu muốn thì có thể đi cùng tôi."
"Tôi muốn đi!"
Lần rời khỏi nhà họ Ngụy lần trước là do Xuân Sinh thừa dịp Ngụy Đình Chi đi Dụ Phong mà quay về, từ lúc cậu bị Ngụy Đình Chi mang về thì cậu không được bước ra khỏi cửa dù chỉ một bước.
Bây giờ Ngụy Đình Chi nói ngày mai cậu có thể đi cùng với hắn, đi Thủy Khê chơi hai ngày, làm sao mà cậu không vui cho được? Cậu vui mừng mà ôm lấy gương mặt của hắn, nhẹ nhàng nói ra những lời ngọt ngào, "Ngài Ngụy, sao anh lại tốt như vậy? Tôi thích anh nhiều lắm, anh cũng thích tôi đúng không? "
Ngụy Đình Chi bình tĩnh nhìn cậu, ngoài mặt thì không biểu hiện gì, nhưng thật ra nội tâm hắn đang gào thét, nhìn Xuân Sinh ỷ lại vào mình, nhìn cậu không che dấu tình cảm dành cho mình, hắn đắm chìm trong loạt cảm xúc đó mà không nhận ra mình đang làm ra hành động rất dịu dàng, hắn từ từ dán lòng bàn tay mình lên gò má cậu rồi dịu dàng vuốt ve mặt cậu như thể đang vuốt ve một cánh hoa mềm mại.
Hành động như vậy của hắn làm cho Xuân Sinh không nhịn được mà muốn thân mật với hắn, cậu nâng mặt hắn lên rồi hôn lên đôi môi hắn, mềm nhũn gọi hắn là ngài Ngụy, hôn môi một hồi thì cơ thể cậu dần nóng lên nên cậu liền cởi bỏ cúc áo ngủ ra, để lộ một lồng ngực quyến rũ, hai cục thịt nhô ra trước ngực chưa chạm mà đã cứng.
Cơ thể Xuân Sinh rất thành thật, nó đã thực tủy biết vị nên mấy ngày nay cậu nhịn nhục rất vất vã.
Giờ phút này, "tình yêu" mà cậu dành cho Ngụy Đình Chi đã dâng lên cao, nên cậu không muốn nhẫn nhịn nữa.
"Ngài Ngụy..."
Ngụy Đình Chi theo ý cậu mà sờ sờ chỗ cậu sẽ cảm thấy thoải mái, nhìn cậu thở dốc trước mặt mình, cơ thể Xuân Sinh nhạy cảm như thể cậu sinh ra là để nằm trên giường vậy, nhưng cậu lại không hề biết điều này, cậu chỉ dịu dàng mà rên rỉ trước mặt hắn.
Tư thế của hai người cũng đã sớm có thay đỗi, Ngụy Đình Chi vốn đang nằm thì giờ đây lại đang tựa lưng vào đầu giường, Xuân Sinh thì ngồi trên đùi hắn, áo ngủ cũng tuột xuống hơn phân nữa, hai cục thịt trước ngực cậu đã sưng đỏ, trên ngực cậu phủ đầy nước miếng của hắn.
Lần này Ngụy Đình Chi không để Xuân Sinh tắm một mình, mà là hắn ôm người đang mềm nhũn này vào bồn tắm, không thuần thục mà tắm rửa cho cậu.
Xuân Sinh nằm trên giường mơ mơ màng màng muốn ngủ, trước khi đi ngủ cậu còn quay sang hỏi hắn, "Anh thích tôi đúng không? "
Có vẻ như nếu không nhận được câu trả lời thì cậu sẽ không ngủ ngon vậy.
Nhưng Ngụy Đình Chi không trả lời, hắn chỉ đắp chăn giúp cậu.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, xin đừng đọc web re-up!)
Ngày hôm sau.
Xuân Sinh vừa tỉnh dậy đã rất vui vẻ, cậu nhớ rõ chuyện hôm nay mình sẽ được ra ngoài, buổi sáng lúc người giúp việc đến đưa bữa sáng cho bọn họ, cậu còn khoe khoang nói với người giúp việc rằng hôm nay mình sẽ đi Thủy Khê, khi nhìn thấy Lâm Linh cậu cũng khoe với cậu ấy.
"Cậu Lâm, hôm nay tôi được đi Thủy Khê chơi, ngày mai tôi mới về."
Lâm Linh cười cười, "Tôi cũng đi nữa.
"
Xuân Sinh nghe xong càng vui hơn, "Vậy chúng ta có thể chơi chung rồi.
"
"Ừm, bên cạnh khách sạn nghỉ dưỡng ở Thủy Khê có một công viên giải trí, cậu thích thì hỏi Đình Chi xem, xem hắn có dẫn cậu đi không."
"Công viên giải trí!" Nghe được ba chữ này, Xuân Sinh còn vui vẻ hơn lúc nãy, còn chưa xuất phát mà thần hồn cậu đã bay đến Thủy Khê.
Ngụy Đình Chi thay quần áo xong đi ra gặp hai người đang nói chuyện thì hơi nhướng mày, "Đang nói gì vậy? "
"Công viên giải trí! Ngài Ngụy, tôi có thể đi công viên giải trí không? "
Ngụy Đình Chi cũng không phản đối gì, "Cậu muốn đi thì cứ đi.
"
Nhà họ Ngụy có máy bay riêng, bình thường chủ yếu là Ngụy Sâm sử dụng, nhưng khi Ngụy Đình Chi muốn đi xa thì Ngụy Sâm phải nhường máy bay cho hắn.
Đây là lần đầu tiên Xuân Sinh đi máy bay, cậu rất lo lắng và sợ hãi, khi máy bay vừa cất cánh cậu sợ hãi mà nắm chặt lấy quần