Phiên ngoại 2:
Rõ ràng là hôm nay Xuân Sinh không yên lòng chút nào, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự khác lạ của cậu, có mấy lần khách nói chuyện với cậu nhưng cậu lại không nghe thấy.
Sau khi khách rời đi, Đinh Hương vừa thêu túi vừa quan tâm mà hỏi cậu: "Xuân Sinh, hôm nay cậu không vui sao? "
Xuân Sinh buồn bã, cậu cúi đầu ừ một tiếng, "Đình Chi không khỏe, tôi rất lo lắng cho ảnh.
"
"Hắn bị bệnh à?"
"Tôi nghĩ anh ấy bị bệnh, nhưng anh ấy nói với tôi rằng ảnh không bị bệnh." Xuân Sinh nói xong bỗng nhiên ưu sầu mà thở dài một hơi, cậu hơi nhíu mày nói, "Tôi muốn ở nhà chăm sóc anh ấy, nhưng anh ấy nói không cần, vì sao lại không cần chứ? "
Đinh Hương chỉ có thể an ủi cậu, "Cậu đừng quá lo lắng, hắn là người lớn, nếu không khỏe thì hắn sẽ đi mua thuốc uống, hắn có thể tự chăm sóc tốt cho mình.
"
Xuân Sinh quay mặt nhìn cô, cậu hơi khó hiểu mà hỏi cô, "Nhưng tôi muốn chăm sóc anh ấy.
"
Trong mắt cậu, việc hắn có thể tự chăm sóc tốt cho mình và việc cậu chăm sóc hắn là hai chuyện khác nhau, cậu không thể bởi vì Ngụy Đình Chi có thể tự chăm sóc mình mà không lo lắng cho hắn được, cũng sẽ không vì như thế mà không chăm sóc hắn.
Nhưng Đinh Hương không hiểu ý của cậu, cô dùng đôi tay mảnh khảnh khéo léo thay chỉ, "Hắn không muốn cậu ở nhà vì không muốn làm lỡ chuyện của cậu, dù sao cậu cũng đã tới rồi, không phải cậu nên tập trung kinh doanh sao? Cậu chỉ nên lựa chọn một trong hai việc thôi? Đừng vì không chăm sóc được hắn mà làm lỡ việc kinh doanh.
"
Lời nói của Đinh Hương rất hợp lý, nhưng Xuân Sinh lại không để lời nói của cô vào tai, trong đầu cậu bây giờ đều là gương mặt tái nhợt không một giọt máu của Ngụy Đình Chi, cậu càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng nghĩ càng thấy khó chịu, bởi vì cậu biết khi bị bệnh nhất định phải có người ở bên cạnh chăm sóc.
Cậu im lặng không nói gì, bỗng nhiên ba người đàn ông cường tráng đang ngồi trên chiếc xe màu đen kia bỗng nhiên bước xuống.
Dường như Xuân Sinh cảm thấy có gì đó không ổn cậu liền đứng thẳng lưng dậy, ngạc nhiên nhìn ba người bọn họ đi về phía mình, chưa đợi bọn họ cất tiếng mà cậu đã hoảng sợ hỏi: "Đình Chi thế nào rồi? "
Ba người này bình thường sẽ không chủ động tới tìm cậu, càng không đến làm phiền cậu, mà bây giờ bọn họ lại tới, Xuân Sinh lập tức nghĩ rằng rất có thể liên quan đến Ngụy Đình Chi.
Quả nhiên, người dẫn đầu nói với Xuân Sinh: "Chúng tôi nhận được điện thoại của cậu Lâm, ngài Ngụy sốt 38,2..."
Đối phương còn chưa dứt lời thì Xuân Sinh đã mạnh mẽ đứng lên, cậu hoảng hốt nhanh chân chạy lên chiếc xe màu đen mà quên luôn cả việc phải thu dọn sạp của mình, cậu cúi đầu chạy không ngoảnh đầu lại, "Mau quay về! Chúng ta mau về nhà"
Ba người liếc nhìn nhau, người vừa nói chuyện với Xuân Sinh xoay người đuổi theo cậu, hai người còn lại thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc của Xuân Sinh, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trên đường trở về, Xuân Sinh đứng ngồi không yên, cậu hận lưng mình không thể mọc thêm cánh, cũng may tình hình giao thông cũng khá tốt, không có ùn tắc giao thông.
Chiếc xe màu đen bon bon chạy lên núi, xe vừa mới dừng lại là Xuân Sinh đã nhanh chóng mở cửa xe, sau đó vội vàng chạy lên lầu.
Cậu chạy rất nhanh, cậu vừa th ở dốc vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Ngụy Đình Chi nằm ở trên giường, sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn khi nãy, thấy vậy, tim cậu đau như có ai đó bóp chặt lấy nó vậy.
Cậu sợ mình đánh thức Ngụy Đình Chi, cậu không dám lên tiếng, chỉ rón rén đi đến bên cạnh hắn, cậu quỳ gối trên sàn, đau lòng mà cau mày, cậu muốn làm chút gì đó nhưng phát hiện ra mình chẳng làm gì được, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể giúp hắn sửa sang lại chăn, sau đó cẩn thận lấy mu bàn tay áp lên trán hắn.
Nhiệt độ cơ thể của hắn làm nhịp tim Xuân Sinh khựng lại một nhịp, cậu hoảng sợ đứng dậy đi về phía phòng tắm, một lát sau, cậu đi ra với cái khăn thấm đẫm nước, cậu gấp nó lại rồi đắp lên trán Ngụy Đình Chi, sau đó cậu từ từ nắm lấy bàn tay nóng hổi của hắn.
Đây là lần đầu tiên Xuân Sinh thấy Ngụy Đình Chi bị bệnh, cũng là lần đầu tiên cậu thấy hắn yếu ớt như vậy, nhìn người đàn ông đa năng của mình mệt mỏi nằm trên giường, Xuân Sinh buồn bã cúi đầu.
Cậu tự trách mình không chăm sóc tốt cho Ngụy Đình Chi, cậu cũng tự trách mình không làm đúng lời hứa mà mình từng hứa với ông Ngụy.
Trong lòng cậu tràn đầy hối hận, vì cậu biết Ngụy Đình Chi không khỏe mà không nhất quyết ở nhà chăm sóc hắn, vì mình không ở nhà, không ở bên cạnh hắn để chăm sóc hắn, mà mình còn để cho hắn ở nhà một mình.
Xuân Sinh càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, đuôi mắt cậu cũng vì thế mà đỏ lên.
Ngụy Đình Chi không cần mở mắt cũng có thể cảm nhận được đóa hoa hướng dương nhỏ bên cạnh mình đang héo úa, hắn bất đắc dĩ mở mắt ra nhìn cậu, sau đó đưa tay lên khẽ vuốt v e đuôi mắt hơi đỏ của cậu, hắn khàn giọng nói, "Anh chỉ bị bệnh thôi, không có chết, sau em lại khó chịu như vậy? "
Xuân Sinh cúi đầu dụi mắt, "Có phải em đánh thức anh không? "
"Không có." Ngụy Đình Chi nắm lấy cổ tay đang dụi mắt của cậu, "Anh tự thức.
"
"Bác sĩ đâu?"
"Đi rồi."
"Vậy anh đã uống thuốc chưa?"
"Uống rồi."
"Vậy, vậy anh có còn khó chịu ở đâu nữa không?"
"Đau đầu."
"Em ấn cho anh."
Xuân Sinh đưa tay muốn giúp Ngụy Đình Chi xoa bóp huyệt thái dương một chút, nhưng lại bị Ngụy Đình Chi cản lại.
"Không cần, anh uống thuốc rồi, lát nữa sẽ không đau nữa."
"Vậy anh có muốn uống nước không?"
"Không cần."
Xuân Sinh rất muốn làm chút gì đó cho Ngụy Đình Chi, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì được, cuối cùng chỉ có thể giúp Ngụy Đình Chi sửa sang lại chăn, "Vậy em không làm phiền anh nữa, anh mau đi ngủ đi, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa.
"
"Nhưng bây giờ anh không muốn ngủ."
"Tại sao? Anh không muốn ngủ hả, nhưng phải ngủ mới mau khỏe được.
"
Ngụy Đình Chi im lặng nhìn cậu một lúc rồi hỏi: "Lúc anh ngủ em có ở đây không? "
"Có." Xuân Sinh dùng sức gật đầu, giống như sợ hắn không tin, cậu nắm chặt tay hắn, "Em sẽ nắm tay anh, em nhất định sẽ nắm chặt tay anh.
"
Ngụy Đình Chi nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau rồi hỏi: "Em không ngủ với anh sao? "
"Được, em ngủ với anh."
Xuân Sinh ngoan ngoãn cởi giày leo lên giường, cậu rón rén nằm bên cạnh Ngụy Đình Chi, sau đó nắm chặt tay hắn như khi nãy.
Lúc này Ngụy Đình Chi mới hài lòng, hắn từ từ nhắm mắt lại, "Nếu em về rồi thì đồ của em phải làm sao đây? "
"Hôm nay em không đi bán, ngày mai cũng không đi, khi nào anh khỏe lại thì em sẽ đi."
"Em không về cũng không sao." Giọng nói của Ngụy Đình Chi khàn khàn: "Đây chỉ là cơn cảm lạnh bình thường thôi.
"
Xuân Sinh vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đêm qua sau khi cậu ngủ, người này từng rời khỏi cậu mấy tiếng đồng hồ, hắn đi tắm nước lạnh rồi lại đến một căn phòng khác chỉnh điều