Edit: girl_sms, nainguyen96
Beta: girl_sms
Ngày 14/2, Lễ tình nhân.
Vào dịp lễ tình nhân, Tiêu Mạc Ngôn vẫn như cũ, kiên trì lôi kéo Hạ Linh Doanh muốn chuồn đi chơi riêng, nhưng lại bị bạn nhỏ Tiêu Mỹ Nhân sắp năm tuổi mà vẫn như em bé trong thời kì bú sữa mẹ quấy phá, bé con cả ngày đều dán vào người Hạ Linh Doanh không chịu buông tay, Tiêu Mạc Ngôn ở một bên nhìn thấy mà lo lắng bồn chồn, tất cả đều lọt vào mắt Hạ Linh Doanh.
"Đại Tiêu."
"Hả?"
Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy nàng là tự gây nghiệt, mất đi khí lực lớn như vậy lại sinh ra một oắt con rắc rối, bình thường thì khi dễ nàng, thời khắc mấu chốt thì chiếm lấy vợ yêu của nàng, không có việc gì thì cùng Đản Đản a di ở cùng một chỗ chửi bới nàng, chờ Tiêu Mỹ Nhân trưởng thành, Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy mình cần phải cùng nhóc con này so chiêu mới được.
"Đản Đản a di bảo hôm nay là lễ tình nhân."
Tiêu Mỹ Nhân ôm cổ Hạ Linh Doanh, liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh cũng có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, kỳ thật nàng cũng biết lễ tình nhân hẳn là hai vợ chồng già các nàng phải ở cùng một chỗ, nhưng nàng lại không muốn bỏ rơi Tiêu Mỹ Nhân. Mỹ Nhân rất mẫn cảm, mỗi lần hai người muốn bỏ bé đi chơi riêng, bé con giống như là có dự cảm, sử dụng ra các loại lý do dán lấy nàng, làm cho người ta vừa tức lại vừa yêu.
Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn Tiêu Mỹ Nhân, không biết nhóc này lại giở trò gì.
"Đản đản a di của con còn nói gì không?"
"Nàng nói lễ tình nhân phải cùng người yêu ở cùng một chỗ mới có ý nghĩa."
Tiêu tổng sững sờ, phòng bị nãy giờ đều như gió thổi mây bay tan hết, mặt của nàng lập tức cười tươi nở hoa
"Đúng vậy a, Đản Đản a di của con lần này rất hiểu chuyện, cho nên --"
Nếu như Tiêu Mỹ Nhân tiểu bằng hữu khó có khi hiểu lí lẽ như vậy, có phải nhóc con đáng yêu nên buông cổ phu nhân của nàng ra để cả hai nàng có thể đi ôn lại kỉ niệm hay không?
Tiêu Mỹ Nhân ngọt ngào nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười cười, dùng sức ôm cổ Hạ Linh Doanh
"Cho nên, Đại Tiêu đi đi, con muốn cùng Mẹ trải qua thời gian ngọt ngào này."
"..."
Một mực ôm riết đến tối, người hầu trong nhà đem bữa tối dọn xong, Tiêu Mỹ Nhân còn ngồi trên đùi Hạ Linh Doanh không chịu đi xuống, Hạ Linh Doanh buồn cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn ngồi phía đối diện, khuôn mặt tràn đầy uất ức, nàng vươn tay, an ủi sờ lên tay của Tiêu Mạc Ngôn
"Tốt rồi, cùng con nít tức giận cái gì."
"Con nít?"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tiêu Mỹ Nhân, Tiêu Mỹ Nhân rất ăn ý liếm liến sốt cà chua dính bên miệng, tâm tình rất sảng khoái.
"Hôm nay là lễ tình nhân."
Thanh âm của Tiêu Mạc Ngôn mang theo một tia bất mãn, lễ tình nhân mà có cái bóng đèn như vậy thì làm được gì?
"Mẹ, con muốn ăn tôm."
Tiêu Mỹ Nhân chỉ chỉ cái đĩa cách đó không xa, Hạ Linh Doanh không lên tiếng, rút tay đang nắm tay Tiêu Mạc Ngôn về, lấy tôm cho con.
Tiêu Mỹ Nhân ăn rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn giống như khoe khoang liếc mắt trêu tức Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn uống một ngụm cà phê, híp mắt mắt nhìn bé, trời ơi, nàng còn không đấu lại một đứa con nít lên 5 sao? Coi như là hao tổn thanh danh, nàng cũng phải chiến thắng.
Tiêu Mỹ Nhân ăn hải sản rồi lại ăn một chén súp, khuya khuya còn vui vẻ ăn một cây kem Haagen-Dazs, cơm nước xong xuôi tắm rửa rồi lại ôm gấu nghe mẹ kể chuyện, ly cà phê của Tiêu tổng đều đã nguội lạnh.
Hạ Linh Doanh đắp chăn cho Tiêu Mỹ Nhân, hôn một cái lên khuôn mặt béo ục ục của bé, an ủi người nhỏ xong, nàng lại xoay người sang chỗ khác an ủi người lớn.
"Thế nào?"
Hạ Linh Doanh chui vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn quay đầu nhìn người ngủ ở bên cạnh Hạ Linh Doanh, nhỏ giọng hỏi
"Ngủ rồi a?"
"Ò."
Nhớ tới đêm nay Tiêu Mạc Ngôn cùng Tiêu Mỹ Nhân tranh thủ tình cảm đủ loại, Hạ Linh Doanh núp ở trong ngực Tiêu Mạc Ngôn cười cười, Tiêu Mạc Ngôn như thế nào lại không biết tiếng cười của vợ yêu, nàng cúi đầu tức giận cắn môi Hạ Linh Doanh
"Em cười cái gì? Khuê nữ của em sắp thành tinh rồi đó."
Hạ Linh Doanh mỉm cười nhìn nàng
"Giống ai vậy?"
"..."
Tiêu tổng kinh ngạc, nàng phát hiện mọi người trong nhà đều bị Mỹ Nhân huấn luyện trở thành thần kinh thép hết cả rồi. Nhìn ánh mắt sáng ngời của phu nhân, Tiêu Mạc Ngôn chống tay ngồi dậy trộm nhìn lén Tiêu Mỹ Nhân, nhìn thấy bên miệng Mỹ Nhân chảy ra hàng nước miếng, lúc này mới an tâm làm việc.
Trông thấy nụ cười gian xảo không có ý tốt kia của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh nắm chặt vạt áo của mình, mặt có chút nóng lên
"Không được lộn xộn, Mỹ Nhân ở bên..."
"Hứ, ngày nào nhóc con đó không có ở đây, nếu nhóc con này biết điều một chút, ta cũng không bị chết đói như giờ."
Tiêu Mạc Ngôn liếm môi, cười tủm tỉm nhìn Hạ Linh Doanh đang xấu hổ
"Phu nhân, ta đã đói bụng vài ngày rồi, hôm nay là ngày đặc biệt, em phải đền bù tổn thất cho ta, phải sống chết một phen mới được."
Tiêu tổng luôn đi theo trường phái nói là làm, vừa nói xong cũng không hề quản ánh mắt hờn dỗi của Hạ Linh Doanh, hôn một cái lên trán của đối phương, cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực mình đang bất an mà cuộn lại, Tiêu Mạc Ngôn nở nụ cười, nàng biết rõ đây là dấu hiệu động tình của phu nhân, tay của nàng không phụ lòng vợ yêu, đưa xuống phía dưới tìm kiếm.
Hô hấp của Hạ Linh Doanh bắt đầu trở nên dồn dập, nàng cắn môi ẩn nhẫn khắc chế tâm tình của mình, mỗi lần Mỹ Nhân ở bên cạnh lúc hai người thân mật, nàng đều có cảm giác lo lắng, nhưng suy nghĩ này tựa hồ cũng xen lẫn với một chút hưng phấn.
Tiêu Mạc Ngôn đối với thân thể của Hạ Linh Doanh đã rõ như lòng bàn tay, từng chút biến hóa đều làm cho dục vọng của nàng tăng lên không ngừng, hai người hôn như lửa nóng, nhóc con nằm một bên vừa mới ngủ say ~ Tiêu Mỹ Nhân đột nhiên không hề báo hiệu mà khóc ré lên.
Tiếng khóc này đem hai người hù đến run rẩy, Tiêu Mạc Ngôn từ trên người Hạ Linh Doanh đi xuống, Hạ Linh Doanh cũng dùng chăn che khuất thân thể của mình, khẩn trương nhìn về phía Tiêu Mỹ Nhân
"Làm sao vậy, Mỹ Nhân, Mẹ đây, không khóc nữa nha."
Lúc đầu Tiêu Mạc Ngôn còn cho rằng Mỹ Nhân chỉ là tỉnh lại chứng kiến hai người đang 'vui vẻ' với nhau nên nổi giận, thế nhưng lần này Mỹ Nhân lại khóc không ngừng, không ngừng kêu "Mẹ" như đang gặp phải ác mộng, nhưng thanh âm lại có chút không đúng. Tiêu Mạc Ngôn cũng gấp lắm rồi, không để ý đến thân thể mình còn chưa mặc đồ đàng hoàng, vội vàng mở đèn đầu giường, chờ đèn vừa mở ra, nhìn thấy rõ tình huống của Mỹ Nhân, Hạ Linh Doanh cùng nàng đều hoảng hồn.
Mỹ Nhân nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra, Hạ Linh Doanh bối rối sờ trán của bé thì chỉ cảm thấy mu bàn tay mình lạnh buốt.
Tiêu Mạc Ngôn vội vàng mặc quần áo, một tay mặc vào người, một tay gọi điện
"A Sâm, Mỹ Nhân bị bệnh, tôi phải mang con đi bệnh viện, anh liên hệ với bác sĩ Tôn, chúng tôi lập tức đến!"
Mỹ Nhân từ khi sinh ra đến giờ đều do bác sĩ Tôn một tay
"Phu nhân, em tranh thủ mặc quần áo cho Mỹ Nhân, chúng ta đi bệnh viện"
Giọng nói của Tiêu Mạc Ngôn vẫn còn giữ được bình tĩnh, không như Hạ Linh Doanh, vừa thấy con gái mình như vậy đã rối loạn tâm trí, lúc này nàng vội vàng thay quần áo cho Mỹ Nhân, còn bản thân thì tùy tiện mặc một bộ.
Mỹ Nhân mở mắt, nhìn Hạ Linh Doanh, nước mắt bắt đầu chảy xuống
"Mẹ, con đau, khó chịu quá, muốn ói."
Nói xong, Mỹ Nhân bắt đầu nôn ọe, thân thể mềm nhũn trên tay Hạ Linh Doanh, không chút khí lực. Hạ Linh Doanh run lên, Tiêu Mạc Ngôn vội vàng ôm lấy Mỹ Nhân, nhẹ nắm bả vai của vợ
"Đừng sợ, chắc chỉ ngộ độc thức ăn thôi."
"Ân..."
Ngoài cửa, A Sâm đã lái xe đến, đầu đầy mồ hôi chạy vào
"Tôi đã nói với bác sĩ Tôn, ông ấy sẽ tới ngay, chúng ta hãy đi trước."
Tiêu Mạc Ngôn nhẹ gật đầu, không có thời gian nói nhiều, ba người lập tức mang Mỹ Nhân đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Mỹ Nhân lại nôn ọe một hồi, kết quả chẩn đoán giống như lời Tiêu Mạc Ngôn đã nói, ngộ độc thức ăn, bác sĩ Tôn nhìn kết quả xét nghiệm, nói
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là ăn quá nhiều hải sản nên bị ngộ độc, truyền một ít nước muối sinh lý nữa là ổn, vừa rồi nôn ra có chút mất nước."
Hạ Linh Doanh ôm lấy Mỹ Nhân, y tá ở bên cạnh đưa cho nàng cái ghim kim ống truyền.
"A A, mẹ, con không tiêm, đau đau mà..."
Mỹ Nhân không nghe lời vùng vẫy tay chân, trên mặt tràn đầy nước mắt, cuộn tròn lại, Hạ Linh Doanh yêu thương, ôm lấy con an ủi
"Ngoan nào, Mỹ Nhân, truyền nước xong sẽ hết khó chịu."
Mỹ Nhân ngúc ngoắc cái đầu nhỏ bé
"Không tiêm, mẹ, con không tiêm đâu, con hết khó chịu rồi."
Hạ Linh Doanh cắn môi, nhìn khuôn mặt của Mỹ Nhân đã tái xanh cùng với ánh mắt đầy nước, hốc mắt nàng cũng phiếm hồng, Tiêu Mạc Ngôn đi tới, không nói câu nào liền nhìn Mỹ Nhân.
"Được rồi, kiên cường lên nào Mỹ Nhân, là con gái của ta mà chút xíu đau đớn ấy còn không chịu được sao?"
Tiêu Mạc Ngôn lau nước mắt cho Mỹ Nhân, Mỹ Nhân chôn đầu trong ngực Hạ Linh Doanh, không cho mẹ Tiêu đụng vào. Khoảnh khắc kim tiêm chạm vào da thịt non mịn của bé, Hạ Linh Doanh có thể cảm nhận rõ ràng Mỹ Nhân đang run lên, lòng của nàng cũng đau như cắt, mẹ con liền tâm, nàng nguyện ý người sinh bệnh chính là mình.
Từng chút một run lên, Hạ Linh Doanh một mực ôm lấy Tiêu Mỹ Nhân, thỉnh thoảng hôn lên hai má trắng hồng của con, Tiêu Mạc Ngôn sợ vợ vất vả, nhỏ giọng nói
"Một chút nữa sẽ hết đau thôi, em nghỉ một lát đi."
Hạ Linh Doanh mệt mỏi lắc đầu, Tiêu Mỹ Nhân như cũ không có chút tinh thần, có vẻ không vui nhìn nhìn Đại Tiêu nhà mình
"Đại Tiêu, tránh ra, về sau con không làm con của Đại Tiêu nữa đâu."
Tiêu Mạc Ngôn buồn cười nhìn con gái bảo bối của mình
"Tại sao, bởi vì bệnh sao? Con vẫn không đủ kiên cường, bao nhiêu người xếp hàng mong Đại Tiêu của con làm mẹ nuôi, con bị bệnh một cái thì liền chối bỏ ta?"
"Hứ."
Tiêu Mỹ Nhân hứ một tiếng, dụi đầu vào trong ngực Hạ Linh Doanh
"Làm con của Đại Tiêu thật vất vả, lại phải chơi một mình, chích cũng không được khóc, bình thường cũng không được ở quấn quýt bên Mẹ Hạ, còn bắt cái gì cũng phải tự lập, mai sau phải tiếp quản công ty. Con vẫn chưa tới năm tuổi đâu, làm con một cũng đủ buồn rồi, Đại Tiêu tự đẻ tiếp đi, con không làm con Người nữa đâu"
Tiêu Mỹ Nhân lại làm cho Tiêu Mạc Ngôn ngạc nhiên, có chút kinh ngạc nhìn Mỹ Nhân, không nghĩ tới một đứa bé có thể nói ra những lời như vậy. Hạ Linh Doanh nhìn sắc mặt của Tiêu Mạc Ngôn không tốt, liền vội vàng nói
"Được rồi, Tiêu, Tiêu bận rộn cả ngày chắc đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
Ánh mắt của Tiêu Mạc Ngôn vẫn như cũ dán vào người Tiêu Mỹ Nhân, không thể phủ nhận, những lời kia đã lay động nội tâm của nàng, Tiêu Mạc Ngôn ngồi bên cạnh Mỹ Nhân, sờ lên bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của con gái, im lặng trầm mặc.