Mặc dù Tiểu Thảo từng nói qua nàng ngủ rất say, nhưng bản thân Phong Uyển Nhu vẫn có chút không yên lòng, nhỏ giọng đi đến bên người nàng, kéo dưới mặt nàng bản ghi chép hội nghị..
"Dương Tiểu Thảo!"
Phong Uyển Nhu cố ý dùng giọng nói lạnh lùng như bình thường để gọi Tiểu Thảo, nàng nhìn chằm chằm mặt Tiểu Thảo, thấy Tiểu Thảo đúng là không phụ sự mong đợi của nàng, Tiểu Thảo nằm bất động, ngủ rất ngon!
Hoàn toàn thả tâm, Phong Uyển Nhu tay chậm rãi hướng về phía mặt Tiểu Thảo.
Người ở trong tầm mắt, Phong Uyển Nhu khắc chế không được tay chợt run rẩy, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiểu Thảo, Tiểu Thảo lúc này hai mắt nhắm chặt, lông mi thật dài thỉnh thoảng mắt nháy động.
Tim Phong Uyển Nhu đập nhanh đến nổi nàng còn nghe thấy âm thanh, lúc này tay nàng dùng lực, chậm rãi nâng nhẹ khuôn mặt Tiểu Thảo hướng lên, Tiểu Thảo thì ngủ giống như lợn không có gì khác biệt, mặt ngã trên tay Phong Uyển Nhu, từ trong miệng phát ra âm thanh ư a một chút.
Cuối cùng, Phong Uyển Nhu cũng đưa được mặt của Tiểu Thảo rời khỏi mặt bàn, Phong Uyển Nhu một tay nâng mặt của nàng, tay kia thì một bên giữ ghế dựa, đặt lấy Tiểu Thảo ngã về sau một cách thoải mái nhất.
Tâm nàng nhảy lên từng gợn sóng, Phong Uyển Nhu từ trước đến giờ chưa từng khẩn trương như vậy, hai tay giữ ở mặt Tiểu Thảo nhìn một hồi thì đầu ngón tay liền dời xuống, từ từ vuốt nhẹ lấy đôi môi của nàng.
Không giống với da mặt trắng mịn, mà đôi môi lại càng thêm mềm mại, Phong Uyển Nhu tầm mắt vô cùng lo lắng, chỉ cảm thấy hơi thở trở nên rối loạn, nàng cố gắng hít sâu một hơi, nỗ lực khắc chế lên tâm tình của mình.
Nàng tuy rằng đã sớm muốn hôn Tiểu Thảo, nhưng hôn có cảm giác gì thì nàng cũng không hiểu được, bình thường nhìn bộ dạng của Tiểu Thảo và Dạ Ngưng nói chuyện phiếm, cũng đoán ra được phần nào đây rất có thể là nụ hôn đầu tiên của Tiểu Thảo...
Phong Uyển Nhu chớp chớp mắt nhìn bộ dạng đang ngủ của Tiểu Thảo.. lòng thấp thỏm.
[I]Tiểu Thảo, cô có giận tôi không?[/I] [SIZE="2″]( sao giận được :)) mừng còn chưa kịp nữa là)[/SIZE]
Trong tâm có phần do dự, ánh mắt bối rối, cuối cùng Phong Uyển Nhu cũng hơi hơi nhắm mắt lại, hai mảnh môi mỏng khẽ đụng chạm nhau.
Cả người Phong Uyển Nhu dường như có một luồng điện vô hình chảy qua, Phong Uyển Nhu vuốt nhẹ mặt Tiểu Thảo, nhẹ nhàng thích thú hôn môi nàng.
Môi Tiểu Thảo còn có một ít mùi sữa còn lưu lại, nàng vừa rồi nhất định mới ăn ngọt, nghĩ vậy, Phong Uyển Nhu khóe môi hơi cong lên, cẩn thận lại hôn lên phím môi mỏng của Tiểu Thảo, được một lúc sau thì mới chậm rãi mở mắt, nhìn Tiểu Thảo.
[I]Có oán hay hận gì cũng thế, cô đều là của tôi!
[/I]
Ban đầu còn sợ Tiểu Thảo tỉnh giấc nên Phong Uyển Nhu chỉ dám lướt nhẹ trên đôi môi của nàng mà không dám có động tác mạnh, nhưng từ cái hôn nhẹ nhàng này lại làm dấy lên trong lòng khát vọng của Phong Uyển Nhu, nàng hôn rồi lại muốn hôn nữa, Phong Uyển Nhu chính là không khắc chế được dục vọng trong đáy lòng, một lần nữa nàng lại tiến tới gần hôn lên môi Tiểu Thảo, lưỡi nàng chậm rãi ngậm lấy vành môi, cạy mở rồi đi vào bên trong.
"Uhm.."
Trong lúc ngủ mơ Tiểu Thảo nỉ non một tiếng, nhăn nhíu mi, giống như là đang nằm ngủ gặp mộng đẹp bị người khác quấy rầy, Phong Uyển Nhu lúc này đã muốn hôn bị nghiện, cho dù Tiểu Thảo hiện tại có tỉnh lại, nàng cũng không dừng lại . [SIZE="2″]( Ân, Phong tổng thật 'cường công' nha =)) )[/SIZE]
Hôn nhau thật lâu Phong Uyển Nhu cũng không hề thấy mất tự nhiên, tự do phóng túng thả lòng, thả luôn cả khát vọng trong lòng, nàng không những hôn đơn thuần mà còn muốn hút hết cả vị ngọt trong miệng của Tiểu Thảo, còn tham lam truy đuổi lấy cái lưỡi, đem môi Tiểu Thảo ngậm trong miệng, mút nhẹ, cho dù Tiểu Thảo không hề có bất kỳ phối hợp nào nhưng Phong Uyển Nhu vẫn như trước đều thấy được vui vẻ, trong ngực cũng rất nhanh phập phồng, hai má liền đỏ ửng thành một mảnh.
[I]Thì ra cục thịt nhỏ nhắn này lại rất ngon miệng a...
[/I]
Hôn đến không thể thở Phong Uyển Nhu mới buông ra Tiểu Thảo, nhưng hai tay vẫn còn vương vấn trên khuôn mặt nàng, cánh tay lúc này cũng muốn ê ẩm tê dại đi.
Tiểu Thảo quả nhiên là hảo hài tử, đúng là không gạt người, môi và lưỡi bị hôn như vậy mà vẫn còn mộng đẹp được, ngủ thật rất tốt, hai tay Phong Uyển Nhu vẫn còn đặt ở hai má nàng vuốt ve.
Sau khi hôn đủ rồi thì Phong Uyển Nhu mới say mê nhìn Tiểu Thảo cười cười, chậm rãi đem đầu nàng dời ở trên bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, bất chợt nàng đưa tay lên ngoéo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng.
Em đó nha~~~ đem đi bán qua Châu Phi làm osin cũng không biết a.
[SIZE="2″]( Ui Phong tổng thật ra là dễ thương ngầm á :3 )
[/SIZE]
Chờ đến lúc Tiểu Thảo mở to mắt thì cũng đã xong hết rồi, nàng đưa mắt liếc nhìn xung quanh một lượt, tựa hồ còn không biết mình đang ở nơi nào, bất chợt, đầu nàng xoay một vòng sáu mươi độ nhìn lại cái người đang ngồi trên ghế sa-lon uống cà phê, nhìn thấy Phong Uyển Nhu thì Tiểu Thảo không chỉ thấy muốn bị dọa chết mà còn phát mồ hôi lạnh.
"Phong, Phong tổng – -"
[I]Xong rồi, xong rồi, vừa rồi tại sao mình lại ngủ như vậy? Cái này, Phong tổng mà không mắng chết mình nữa thì thôi! Thật là làm không xong còn ngủ như lợn T^T
[/I]
"Tỉnh rồi à?"
Phong Uyển Nhu đang cầm cà phê nhìn Tiểu Thảo, trên mặt nàng thực bình thản, không hề lộ ra tâm tình gì có vẽ tức giận.
"Thực... xin lỗi!"
Tiểu Thảo cúi đầu nhận sai, nàng không hải là cố ý đâu, thật sự là quá mệt mõi, Phong tổng đừng nóng giận, đêm nay nàng nhất định sẽ tăng ca làm việc cho xong!
"Được rồi, tỉnh rồi thì chuẩn bị đi, buổi tối đi ra ngoài"
Phong Uyển Nhu thanh âm rất bình thản, không có gì phập phồng, nhưng Tiểu Thảo lại không tưởng tượng nổi nhìn lên nàng.
Tại sao lại không giáo huấn? Hơn nữa nhìn Phong tổng tâm tình lại còn tốt hơn so với trước, đáy mắt hầu như đều có ý cười. Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Phong Uyển Nhu không để ý Tiểu Thảo, biết nàng lúc này vẫn không nghĩ ra được sự tình nên liền đứng dậy đi lấy áo khoác.
"Buổi tối đi gặp ai vậy?"
Tiểu Thảo quơ cánh tay hỏi, nhìn nhìn đồng hồ, nàng lại có thể ngủ tới một giờ, chẳng lẽ Phong tổng trong một tiếng đồng hồ ở bên cạnh lại không nhìn thấy nàng sao? Tại sao lại không gọi nàng tỉnh nhỉ?
"Tô tổng!"
"A! Là ông chú lần trước gặp sao?"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái.
Ông chú! Người ta chỉ mới hơn ba mươi tuổi liền là ông chú rồi sao?
Lần này chủ yếu là cùng Tô tổng bàn chuyện hợp tác, Phong Đằng dù sao cũng chỉ là công ty nhỏ, Lương Nhiên đã đi Bắc Kinh một chuyến, cũng từng trở về nói với nàng muốn mở rộng ngoại giao ở bên ngoài, bởi vì sau chuyến đi Bắc Kinh khảo sát thị trường một vòng, thì Lương Nhiên đã kết luận rằng vô luận là vấn đề tài chính hay là phương diện nhân lực thì Phong Đằng thực sự so với các công ty đối tác còn kém rất nhiều.
Tiểu Thảo bĩu môi, trong lòng có chút không thoải mái. Nàng tháng trước từng đi với Phong tổng một lần, Tô tổng vừa nhìn thấy Phong tổng thì giúp như bốc trúng hủ rượu, say mê nhìn đắm đuối Phong tổng, Tiểu Thảo vừa nhìn cũng biết đó không phải loại người tốt rồi.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo hỏi, Tiểu Thảo vội lấy khăn tay xoa xoa mặt và tay, hướng đến Phong Uyển Nhu di chuyển vài bước chân, quyết định đêm nay phải theo sát nàng "Không có! Đi thôi!"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, chính xác hơn là nhìn môi của nàng liếc mắt một cái, sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi ra ngoài.
Tiểu Thảo bị nhìn lại có chút ngốc, liền đỏ mặt lên!
Loại này cảm xúc không hiểu tại sao lên tới trên xe cũng còn chưa dịu đi, Tiểu Thảo vốn là biết lái xe, nhưng mỗi lần chạy,cũng không hiểu vì sao lại khẩn trương, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, lúc này đang điều khiển vô lăng còn thường thường nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, cứ mỗi lần Phong Uyển Nhu lường tầm mắt qua nàng mà vô tình nàng phát hiện ra thì Phong tổng lại cực nhanh né tránh ánh mắt, Tiểu Thảo một bụng cũng không hiểu tại sao, rốt cuộc là có chuyện gì đây, bình thường không phải là cũng không e dè nhìn nàng sao?
Dù sao cũng được hôn trộm nhưng nàng cơ bản vẫn là không biết rõ tâm tình của người đi hôn trộm là như thế nào, Phong Uyển Nhu chính là có phần chột dạ, có phần vui vẻ nhưng lại có phần biểu hiện giống như là 'tôi không biết gì hết', nhưng càng biểu hiện như vậy thì người khó hiểu nhất chính là Tiểu Thảo vô tội thôi!
Tới khách sạn, Tiểu Thảo dừng xe, vội vàng chạy xuống.
"Phong tổng, đêm nay có phải là uống rất nhiều không?"
Tiểu Thảo lo lắng hỏi, tên Tô tổng kia mỗi lần đều rót rượu, nàng ở bên cạnh nhìn thấy đều thật tức giận.
Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm ánh mắt Tiểu Thảo một hồi nhẹ nhàng đáp: "Có cô ở đây là tốt rồi!"
"Uhm, coi như ... nếu cô uống nhiều quá tôi nhất
[I]Tôi nhất định sẽ ở cạnh cô!
[/I]
Tiểu Thảo kiên định nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu đỏ mặt, giận yêu nàng liếc mắt một cái.
[I]Ôm trở về nhà? Cô từ lúc nào lại giống như bây giờ, nói mà cũng không biết che dấu vậy?
[/I]
Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu trừng mắt một cái liền cúi đầu, đối diện bên kia là người đàn ông mặc âu phục mùa đông với cái đầu bóng lưởng đang đứng đón chào, đó chính là Tô tổng!
"Phong tổng a, đã tới rồi sao?"
Rất nhiệt tình đi lên bắt tay, Phong Uyển Nhu hơi hơi cười, lễ phép bắt tay chào, nhưng cũng liền rút trở về, tuy rằng vẫn có thể để hắn nắm một chút nhưng nhìn thấy Tiểu Thảo ở kế bên cũng có chút không thoải mái, ngược lại Tiểu Thảo đứng kế bên liếc Tô tổng một cái, ngay cả chào cũng không chào hỏi một cái.
Sau màn chào hỏi thì mọi người bắt đầu tiến vào bên trong nội sảnh khách sạn, Phong Uyển Nhu liền đá nhẹ Tiểu Thảo một cước, Tiểu Thảo bị đá liền đau, ủy khuất nhìn nàng một cái, nhìn thấy Phong Uyển Nhu ánh mắt cảnh cáo, nàng liền cúi đầu, nhỏ giọng nói "Biết rồi!"
Vào đến phòng riêng, lúc này trên bàn một bàn đầy rượu và thức ăn, nến cũng đã được đốt lên. Tô tổng đích thực là rất ân cần, tay không ngừng rót rượu nói chuyện phiếm, khuôn mặt cũng không ngừng cười, cười đến khuôn mặt méo mó, Phong Uyển Nhu vẫn như cũ, không nói quá nhiều, vẫn rất lễ phép mỉm cười lắng nghe, sau mấy vòng rượu, thì cũng đã uống không ít.
"Em gái à, anh trước kia đều nhìn thấy em thật không phải tầm thường, tuổi còn trẻ mà bản lĩnh điều hành cả công ty, sau này có chuyện gì khó khăn thì cứ việc tìm anh, anh nhất định sẽ giúp đỡ!"
Tô tổng uống có một chút mà đã to mồm, mở miệng ra là một câu em gái, hai câu em gái, kỳ thật là hắn nhìn thấy Phong Uyển Nhu cũng không có suy nghĩ gian dối, chỉ là hắn tự do giải phóng tính cách mình, nhìn thấy mỹ nữ liền nghĩ đến muốn chiếm chút tiện nghi, dù sao ở trên thương trường này, có mấy đàn ông nào mà không phong lưu? Huống chi là nữ cường nhân có sự nghiệp thành công, sắc đẹp mỹ miều như thế nào đều khiến người ta thèm nhỏ cả dãi a.
Phong Uyển Nhu vẫn như trước, nghe xong chỉ cười nhạt, không hề để lộ ra biểu hiện gì, vẫn duy trì một khoảng cách, ngược lại Tiểu Thảo ở một bên chứng kiến không hề thấy vui, cúi đầu gấp cọng rau vào đĩa cho Phong Uyển Nhu. Nếu có thể, nàng thực sự rất muốn thay Phong Uyển Nhu uống hết cả một bình rượu kia.
Tiểu Thảo có phần không hiểu, rõ ràng là nói chuyện làm ăn, nhưng từ đầu đến cuối một câu cũng chẳng thấy bàn tới. Này là có ý gì đây, hơn nữa Tô tổng cũng không có ý định muốn bàn tới công việc, Phong tổng lại có thể không sinh khí mà chịu nhịn không đề cập tới, vậy sau này có phải hay không vẫn còn muốn bị hắn như vậy lợi dụng ?
Tiểu Thảo nhìn nhìn trợ lý bên người Tô tổng, cũng cùng một dạng, này chính là đi chung với nhau lâu ngày mới thành thói quen, nàng càng nhìn càng thấy trong lòng không thoải mái, chờ đến khi Tô tổng uống say mê mệt phải nhờ trợ lý giúp đỡ và Phong Uyển Nhu nhắc nhở thì mới chịu ra về, Tiểu Thảo lúc này vẫn không ngẩng đầu có ý đón chào, mà lại liếc nhìn Phong Uyển Nhu một cái.
Lên xe, cả hai đều trầm mặt, Phong Uyển Nhu liếc nhìn Tiểu Thảo nhưng cũng không nói chuyện, đơn giản là ngồi ở vị trí cạnh tài xế nhắm mắt như ngủ, được một lúc thì mày liền gắt gao nhíu lại, nàng cảm thấy không thoải mái.
Lái xe được một đoạn, Phong Uyển Nhu liền bảo Tiểu Thảo dừng xe, Tiểu Thảo vội mở cửa xe đi theo xuống, thấy Phong Uyển Nhu khom người nôn khan, nhìn thấy bộ dạng Phong tổng như vậy nàng cực kỳ đau lòng, nhưng nhịn xuống ánh mắt như phát hỏa.
"Không uống được tại sao lại không nói? Hắn là cố ý ép cô uống, cô còn không nhìn thấy sao?"
Phong Uyển Nhu vốn đang đau đầu, ngực thì lại nóng như hỏa thiêu, vô cùng khó chịu, căn bản là không có sức lực đi để ý Tiểu Thảo.
"Cái này có chỗ nào là nói chuyện làm ăn đâu!"
Tiểu Thảo mặt đỏ lên dồn dập, Phong Uyển Nhu thân mình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên nàng.
"Cô nói cái gì?"
"Vốn dĩ hắn chính là muốn lợi dụng cô, cô không nhìn ra được sao? Vì cái gì lại không cự tuyệt chứ?"
Tiểu Thảo thực sự tức giân, nàng không rõ Phong tổng vì điều gì lại không từ chối hắn, vì cái gì lại như vậy mà không biết quý trọng thân thể của bản thân mình.
"Cô thì biết cái gì?"
Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn Tiểu Thảo, đầu càng đau, Tiểu Thảo cũng như thế đã biết Phong Uyển Nhu khó chịu nhưng trong lòng tích tụ từ nãy đến giờ nên vẫn không vui lên dược, nàng lại bĩu môi than thở "Hắn không phải người tốt"
Phong Uyển Nhu bị Tiểu Thảo ở một bên càm ràm thì thấy phiền lòng, liền đẩy nàng ra không cho nàng đỡ mình, vừa rời ra thì chân đứng không vững lại lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống đất.
"Cô cứ như vậy, cái gì cô cũng nghĩ như vậy... Nếu chuyện gì cũng giống như cô suy nghĩ đơn giản thì..."
Phong Uyển Nhu bị tức ngực đến phập phồng, Tiểu Thảo thì nghiêng mặt không nhìn nàng, nàng chính là không quen nhìn Tô tổng rót rượu, nàng chính là không thích thấy Phong tổng cười với hắn.
"Kiểu làm ăn như thế này có nói chuyện cũng như không!"
Tiểu Thảo trong lòng suy nghĩ miệng liền nhanh nói ra, nói xong lại không biết lời này có bao nhiêu mạo ý đâm thẳng vào tâm Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nghe xong tâm nàng giống như bị ai đó đâm một nhát, thật đau đớn, nàng cắn cắn môi, cười lạnh nhìn Tiểu Thảo
"Dương Tiểu Thảo! Ý của cô là đồng tiền của tôi không sạch sẽ?"
—
P/s: Ân... vừa ngọt vừa chua nga :">