Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

- Phong tổng, thật đáng sợ quá đi!


trước sau

"Cô..."

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu nói không nên lời, sự thật là Phong tổng hôn nàng, là sự thật... Nhưng nếu mọi chuyện thực sự như vậy thì... chẳng phải loại hôn môi như thế này chỉ phát sinh đối với các đôi tình nhân thân mật sao?

"Trong lòng cô không phải đã sớm nhận định tôi là người hôn cô hay sao?"

Phong Uyển Nhu liên tiếp buột miệng nói ra, không để cho Tiểu Thảo có thời gian để thở, nàng trước kia chính là đối với Tiểu Thảo quá nhân từ nên mới khiến cho nàng mơ hồ lâu như vậy.

"Tôi không có, chỉ là lần trước cô uống nhiều quá, không cẩn thận..."

"Cũng là cố ý!"

Phong Uyển Nhu ngắt lời Tiểu Thảo, Tiểu Thảo ngơ ngác một chút, liếm liếm môi.

"Hả?"

"Là tôi cố ý hôn cô!"

Nói đến nước này, thì còn có cái gì giấu diếm nữa đâu.,

Dương Tiểu Thảo, bản thân tôi cũng muốn nhìn xem lần này em làm sao mà trốn đây?

Tiểu Thảo không tin nhìn lên Phong Uyển Nhu.

Là cố ý sao? Rõ ràng là uống rượu say đến nổi bước chân đi cũng không muốn vững mà, hơn nữa lúc mở cửa phòng đem nàng ném lên giường, lúc sau không cẩn thận mới hôn trúng môi, như thế nào lại là cố ý?

( Thực sự là Edit đoạn này, ngồi nghĩ lại cũng không biết phải đoạn uống rượu say rồi Tiểu Thảo bê Phong tổng về phòng hay là đoạn nào đó phát sinh mà mình đã edit bị soát T^T... >.<)

Phong Uyển Nhu hai tay ôm trước ngực nhìn Tiểu Thảo, nhìn ra trong đáy mắt nàng có vài phần nghi hoặc.

"Tuy rằng tôi say, nhưng cũng biết là lưng ai cõng mình, là ai cởi áo khoác tôi, là ai đem tôi trực tiếp ném lên giường"

" . . ."

Gương mặt Tiểu Thảo lập tức đỏ lên.

Tôi không phải là cố ý đem chị ném lên giường, mà vì lúc đó không còn sức lực, còn nữa... Phong tổng hôm nay chị làm sao vậy, tại sao lại nói trực tiếp ra như vậy?

"Tôi chịu đựng đủ rồi!"

Tiểu Thảo tuy rằng không nói gì, nhưng Phong Uyển Nhu cũng biết rõ nàng suy nghĩ gì, vì vậy mới trực tiếp nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng.

"Dương Tiểu Thảo, cô có biết tôi mỗi ngày có biết bao nhiêu mệt mõi hay không? Tôi cơ bản không có chút sức lực nào mà đi chú ý ai cả, càng không có rãnh rỗi tâm trí mà suy nghĩ về ai..."

Tôi biết...

Tiểu Thảo ánh mắt có phần né tránh không dám nhìn Phong tổng, nàng ở bên cạnh Phong Uyển Nhu lâu như vậy, nàng như thế nào lại không biết rõ tính cách Phong tổng. Ngay cả Chu tổng là người thích gây sự như vậy Phong tổng cũng không để ý, nàng rốt cuộc để ý cái gì?

"Chỉ riêng cô!"

Nghe xong, tim Tiểu Thảo đột ngột đập chậm một nhịp, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt như thu thủy của Phong Uyển Nhu.

"Chỉ riêng cô lại làm tôi trở nên không giống với chính mình"

Phong Uyển Nhu thanh âm còn có vài phần căm tức, nàng cũng không hiểu vì sao, vì sao ở trước mặt người khác nàng đều có thể khống chế được tâm tình của mình, nhưng nàng không hiểu tại sao ở trước mặt Tiểu Thảo nàng liền không khống chế nổi tâm tình của bản thân.

"Cô... chính là hôm trước..."

Hôm trước chúng ta tự nhiên lại đi cải nhau, chị còn sinh khí nói tôi lãm nhãm quá nhiều không phải sao? Tâm tình phụ nữ đúng là luôn thay đổi mà...

"Nếu những lời đó không phải cô nói thì tôi sẽ tức giận như thế sao?"

Phong Uyển Nhu giọng điệu lại sắc bén, Tiểu Thảo thì liên tiếp bị một chuỗi bom đạn oanh tạc bắn ra, khiến cho đại não nàng hoàn toàn không phản ứng kịp.

"Vì sao lại như vậy..."

"Không có vì sao, chỉ là tôi không muốn đợi thêm nữa"

Phong Uyển Nhu nhìn vào ánh mắt Tiểu Thảo, kiên định nói, lúc này nàng coi như minh bạch rồi, nếu nàng không nói thì tên ngốc này cả đời cũng đối với nàng giống như một thư ký đối với Tổng tài mình tận tâm thôi.

"Tại sao cô lại muốn...?"

"Cái gì?"

Tiểu Thảo luống cuống nhìn lên Phong Uyển Nhu, nàng lại có cảm giác có phần giống như là.. vẫn còn chưa suy nghĩ ra ...

"Cô bị điếc sao?"

Phong Uyển Nhu nhăn lại mi, sắc mặt lạnh xuống, nói như vậy muốn nửa ngày mà nàng còn muốn quanh co lòng vòng.

Tiểu Thảo biết Phong tổng đang tức giận, vội nói: "Cô chậm một chút, tôi theo không kịp"

". . ."

Phong Uyển Nhu ức chế đến nổi muốn đem Tiểu Thảo ném ra ngoài cửa sổ.

"Tôi hỏi cô, tôi hôn cô, cô có khó chịu không?"

Phong Uyển Nhu có thể đoán được, hỏi câu này Tiểu Thảo một là không dám nói, hai là sẽ không thừa nhận, vì vậy chuyện kế tiếp nàng sẽ dễ dàng hơn.

"Không phải lúc đó tôi đang ngủ sao?"

Tiểu Thảo muốn nhắc nhở Phong Uyển Nhu là nàng bị hôn trộm, bản thân nàng cơ bản là không có cảm giác gì.

Phong Uyển Nhu nghe vậy mặt không chút thay đổi nhìn lên Tiêu Thảo, tay nắm thành quyền.

Đang ngủ? Đang ngủ mà em ư a cái gì? Em nghĩ rằng tôi và em cả hai đều là tên ngốc sao?

"Tôi thật sự không biết"

Tiểu Thảo cúi đầu thật nghiêm túc, nói thật là ngày hôm đó hôn có cảm giác gì nàng không rõ lắm. Dường như có chút ma mị, có chút nhiệt hỏa, nàng phải nói thế nào với Phong tổng đây? Đúng vậy, Tiểu Thảo thừa nhận nàng đối với Phong tổng không giống như... đại loại chính là... cắn cắn môi, nàng ngẩng đầu, nhìn Phong Uyển Nhu, nói:

"Phong tổng, tôi thật sự đối với nụ hôn kia ấn tượng không sâu, hơn nữa tôi thật sự không biết đối với cô tôi có cảm tình gì, nhưng đôi khi tôi... tôi cảm giác tôi rất để ý cô, tôi từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ để ý ai như vậy, ví như cô bị bệnh tôi rất sốt ruột, cô buồn lòng tôi cảm thấy thương tâm, mỗi ngày đều thấy nhớ cô, trong lòng đều là cô, nhưng... một Thư ký có trình độ không phải như vậy sao !"

"Cô đạt tiêu chuẩn của một Thư ký sao?"

Phong Uyển Nhu cười lạnh, Tiểu Thảo vừa nhìn nàng liền sợ hãi, rụt rụt thân mình, chân liền lui lại hai bước.

Phong Uyển Nhu nhìn thấy hành động này của nàng tâm liền có chút tức giận, liền nhón gót giày tiến lên vài bước, từ trên nhìn xuống nàng.

"Dương Tiểu Thảo, cô có thấy người thư ký nào lại ngốc như cô không?"

Nguyên lai là trái tim đang đập thình thịch lại bị câu nói của Phong Uyển Nhu làm cho rơi xuống, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, liền bĩu môi

"Không có!"

Đúng là một người thư ký trung thực!

"Vậy cô nghĩ xem có người thư ký nào lại dám làm chết con cá tại nhà chủ không?"

"Không có..."

Đúng là một lão bãn nhớ rõ ân oán.

"Vậy cô nghĩ xem có người thư ký nào sau khi tan việc không trở về nhà lại đi về nhà lão bản làm sủi cảo không?

"Là cô ép tôi mà!"

Tiểu Thảo kháng cự, rõ ràng là chị áp bức tôi phải làm.

"Tôi ép?"

Phong Uyển Nhu lặp lại, Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, đúng vậy, chính là cô ép.

"Tôi vì sao lại muốn cô đi cô còn không hiểu sao?"

". . ."

Nói đến lời này, đầu Tiểu Thảo đang nâng lên lại cúi xuống.

"Cô ngẩng đầu lên, cứ cúi đầu xuống làm gì?"

Thật hung dữ quá đi...

Tiểu Thảo ngẩng đầu lên nhìn Phong Uyển Nhu, mắt lại hiện lên một phiếm ủy khuất.

"Cô còn ủy khuất sao?"

Phong Uyển Nhu nhíu mày, Tiểu Thảo hai tay lại vặn lại với nhau, nàng muốn về nhà, nhớ... nhà quá đi, ngày mai muốn ăn Tết a.

"Cô có cái gì ủy khuất? Nếu không phải cô không có việc gì làm đi nhét cái gối cho tôi, tôi như thế nào lại sẽ sinh khí với cô, nếu không phải cô đem con cá của tôi cho nó ăn đến sình bụng chết, thì tôi như thế nào sẽ buồn bực cô, nếu không phải cô dẫn tôi đi thăm bầy chó hoang thì tôi như thế nào lại chú ý cô? Nếu không phải

cô ở tiệc tất niên cuối năm đánh đàn thì tôi..."

Câu kế tiếp Phong Uyển Nhu lại không nói nên lời, căm giân nhìn Tiểu Thảo, mấy ngày nay nàng không một ngày nào nàng được ngủ một giấc yên ổn, chỉ cần nằm xuống trong đầu tất cả liền hiện lên hình ảnh Tiểu Thảo, nàng muốn đuổi cũng đuổi không đi. Nàng lúc này vừa nói hết tất cả lòng mình, kết quả lại bị một câu "làm một Thư ký có trình độ không phải như vậy sao?" phủ định hết toàn bộ.

Tiểu Thảo sợ hãi, nghe những lời vừa rồi của Phong tổng giống như tất cả mọi tội lỗi, đều là lỗi của nàng, là do nàng làm quá nhiều điều như thế cho nên mới vô tình quyến rũ Phong tổng.

"Tôi... thực xin lỗi!"

Tiểu Thảo cúi đầu yếu ớt giải thích, Phong Uyển Nhu lúc này đã để cho cảm xúc nổi giận trong lòng làm cho dịu đi, ngơ ngác ra một chút, nhìn nàng.

"Cái gì?"

"Xin lỗi, đều là lỗi của tôi!"

Tiểu Thảo vô cùng bối rối, dùng sức hạ thấp đầu, thật lâu trước kia trong lòng nàng còn chưa có loại tiềm thức này. Đối với nàng, phàm là lời nói của Phong tổng thì đều là đúng, vì vậy vừa nghe Phong Uyển Nhu nói như thế, trong lòng Tiểu Thảo thật sự cảm giác là bản thân mình đã gây ra tội ác tày trời.

Phong Uyển Nhu vẻ mặt hắc tuyến, nâng lên cánh tay lạnh lẽo, vuốt ve cái trán.

Tiểu Thảo cúi đầu lăn lộn suy nghĩ, Cỏ mẹ từng nói, sự tình một khi đã phát sinh thì không có cách nào cứu vãn được, điều có thể làm chính là đem hết sức mình mà bù lại. Nghĩ như vậy, Tiểu Thảo ngẩng đầu, nhìn Phong Uyển Nhu.

"Phong tổng, tôi dù như thế nào cũng đền bù cho cô!"

"Cái gì?"

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, vội vàng nói: "Vừa rồi những lời cô nói, tôi mới biết được bản thân có bao nhiêu điều không đúng, tôi dù như thế nào đi nữa cũng sẽ bù lại cho cô!"

"À..."

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo ngoài cười nhưng bên trong không cười.

Tốt lắm, Dương Tiểu Thảo, em quả thực rất là lì lợm, lòng dạ quả thật là cứng như kim cương, nói tránh qua chuyện khác cũng rất nhanh, có phải em muốn bức chết tôi đúng không?

Tiểu Thảo thực sự là rất chăm chú nhìn Phong Uyển Nhu, cũng không phải là muốn cố ý làm cho nàng sinh khí, chỉ là vừa nghe Phong Uyển Nhu nói như vậy, trong nháy mắt liền cảm giác như bản thân nàng thực sự có lỗi, lại thầm nghĩ mẹ nàng đã từng nói qua như thế, vì vậy nàng mới nói muốn đem toàn lực ra mà bù đắp.

Phong Uyển Nhu cũng rất bình tĩnh quan sát Tiểu Thảo, nhìn thấy nàng ánh mắt bối rối thì lại âm thầm thở dài, hay là bỏ qua vậy, nàng đành phải chờ đợi thêm. Nhìn tính cách hiện tại của Tiểu Thảo, nếu hai người có ở cùng một chỗ cũng không chắc đã hạnh phúc. Tiểu Thảo còn quá trẻ con, xem ra nàng phải thật sự bỏ thêm thời gian để dạy dỗ thật tốt, có như vậy thì về sau nàng có khi dễ cũng thuận tay hơn không phải sao?

"Cô muốn bồi thường cho tôi?"

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.

"Đúng vậy!"

Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, Phong Uyển Nhu nhếch môi lên một cái, nhìn Tiểu Thảo cười xảo quyệt.

Tiểu Thảo ngây ngẩn cả người, thấy Phong Uyển Nhu cười trong mắt có phần lung lay, nàng từ lúc vào Phong Đằng làm việc tới giờ cũng chưa thấy qua Phong Uyển Nhu cười như vậy, lần này rốt cuộc là làm sao vậy? Vừa rồi không phải là đang tức giận sao? Hiện tại vì sao lại cười như thế?

"Tôi nói cái gì cô cũng sẽ làm theo?"

Phong Uyển Nhu không chớp mắt nhìn Tiểu Thảo, mặt đã không còn như vừa rồi lạnh lùng.

Tiểu Thảo lại gật gật đầu, nhìn thấy Phong Uyển Nhu như vậy lại có chút phát lạnh, Phong tổng tại sao lại có cảm giác không giống như bình thường...

"Tốt lắm!"

Phong Uyển Nhu gật gật đầu.

Dương Tiểu Thảo, chính em tự đào mồ chôn mình, vì vậy cũng đừng trách tôi vô tình!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện