Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

- Quỷ tha ma bắt... thật là ái muội mà


trước sau

Cửa còn chưa mở thì âm thanh vui vẻ đã truyền vào tai, Phong Uyển Nhu khóe miệng không tự giác lại cong lên, đặt thức ăn cho chó xuống liền ra mở cửa.

Em cuối cùng vẫn đến đây...

Vừa mở cửa, Tiểu Thảo với bộ dạng tươi cười một đoàn xuất hiện trước mặt Phong Uyển Nhu, lúc này tâm của nàng lại có chút yếu đuối, hốc mắt có chút nóng lên, nhưng nàng rất nhanh liền cúi đầu, dùng tóc dài che lại khuôn mặt không cho Tiểu Thảo nhìn thấy.

Phong Uyển Nhu thực sự không thích bản thân mình như vậy, từ sau khi gặp Tiểu Thảo, nàng tựa hồ càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng yếu đuối, cô đơn, buồn phiền, thống khổ và khả năng tự kiểm soát của nàng cũng tự bốc hơi đi mất. Loại cảm giác này, lại cứ khư khư thể hiện ra, nàng muốn xua đi cũng không thể xua đi được, bất giác lúc này, nàng lại có một loại cảm giác bất lực.

Tiểu Thảo trong tay bao lớn bao nhỏ mang theo rất nhiều đồ vật, cơ bản vẫn không phát hiện ra Phong Uyển Nhu cảm xúc bị dao động, cửa vừa mở ra liền hướng vào trong than thở "Mệt chết đi được"

Có rất nhiều đồ ăn a, Phong tổng, tôi chính là cố ý mang tới đây, Bò Đen, Tiểu Vương Bát, ta cũng tới thăm các ngươi!

"Sao cô lại tới đây?"

Phong Uyển Nhu khắc chế trong lòng, nhẹ nhàng hỏi, Cỏ mẹ tính khí như thế nào nàng cũng nghe nói qua, tại sao lại dễ dàng để Tiểu Thảo đi như vậy?

Tiểu Thảo ở một bên vừa cới áo khoác vừa nói: "Tôi nghĩ tới cô nên mới tới đây!"

Mấy quy tắc của thư ký thật hữu hiệu, Tiểu Thảo không cần suy nghĩ nhiều liền từ trong lòng trực tiếp nói ra, tuy nhiên nàng thì nói thoải mái nhưng Phong Uyển Nhu vừa nghe được thì trong lòng lại khơi dậy ngàn tầng sóng lớn.

"Làm sao vậy?"

Đợi nửa ngày không thấy Phong Uyển Nhu đáp lại, Tiểu Thảo quay đầu nhìn nàng, Phong Uyển Nhu chăm chú nhìn nàng một hồi, hít sâu một hơi mới nói:

"Không có việc gì!"

Khi nào thì tôi mới không thể dựa vào bất cứ lí do gì để hoàn toàn có được em đây?

Tiểu Thảo cởi quần áo ra, bên trong mặc một chiếc áo len màu hồng, tay áo xắn lên, để lộ ra một chút xíu cánh tay, làn da trắng ngần, nhưng trên đầu, tóc thì ... hẳn là mới từ trong cái chăn mà chui ra.

"Mau tới đây đi, tôi mang cho cô nhiều món ngon lắm!"

Tiểu Thảo vui vẻ hướng đến Phong Uyển Nhu phất tay, trên bàn lúc này đã bài ra đầy các hộp lớn hộp nhỏ đồ ăn, nào là thịt kho tàu khoai tây, cá chiên nhỏ, chả lụa, thăn chiên , cà chua , trứng , bánh gạo, sữa nóng... một bàn đầy màu sắc, tất cả đồ ăn đều do Cỏ mẹ làm, Phong Uyển Nhu nhìn thoáng qua liền đi tới.

"Cô không thích ăn thịt, nên tôi có nói mẹ nấu súp móng heo, suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì ăn Tết cũng không thể không ăn thịt a, còn cá chiên bé là do ba ba tôi làm, cô nếm thử đi..."

Tiểu Thảo chỉ vào hộp giữ nhiệt bên trong đựng cá chiên lẳng lặng nhìn Phong Uyển Nhu.

"Được rồi, được rồi, tôi đút cho cô, cô thực lười quá đi..."

". . ."

Tiểu Thảo rõ ràng là ngủ đủ giấc, tinh thần rất phấn chấn, đầu cũng chuyển động vô cùng nhanh, vừa nhìn Phong tổng như vậy liền khẳng định ngay là nàng lười, lập tức không nói hai lời, Tiểu Thảo cầm lấy đôi đũa gấp một miếng cá chiên ráng giòn hướng tới Phong Uyển Nhu.

"Nếm thử đi, ăn rất ngon"

Phong Uyển Nhu nhìn ánh mắt của nàng theo bản năng hé miệng ra, cá đút vào miệng Phong Uyển Nhu xong Tiểu Thảo rất vui vẻ, tràn ngập chờ mong nhìn lên nàng.

"Thế nào?"

Nhẹ nhàng nhai, Phong Uyển Nhu gật gật đầu, ánh mắt vẫn còn dừng lại hình ảnh Tiểu Thảo trên người, ăn rất ngon! Phong Uyển Nhu cảm giác Tiểu Thảo lúc này đã thay đổi, cách đối xử với nàng cả ánh mắt nhìn nàng cũng không còn như trước kia nhút nhát sợ hãi mà thối lui lại, lúc này cả hai người ngồi với nhau, càng giống... càng giống là một đôi bạn tốt!

Tiểu Thảo cười, ánh mắt híp lại thành khe, ngẩng đầu xoa xoa một chút đồ ăn còn dính trên miệng Phong Uyển Nhu

"Cô đó nha, cô làm sao vậy, năm mới đến đã ngẩn ngơ ra rồi, nhìn xem, ăn đều dính ra ngoài miệng a"

Phong Uyển Nhu lập tức đỏ mặt, nhìn Tiểu Thảo trong mắt liền hiện lên một sự ngấm ngầm chịu đựng, còn Tiểu Thảo thì cười a a lên nhìn nàng.

"Tôi biết cô ở nhà một mình sẽ rất nhàm chán nên mới đến đây"

Tôi nghĩ cuối năm chị nhất định không có tiết mục gì, vì vậy sau khi ở nhà đón giao thừa xong cũng đến đây với chị.

"Ba mẹ cô..."

"Ah, tôi nói cho mẹ biết là tôi muốn tới thăm cô, cả ba mẹ đều rất vui vẻ . Nói rằng nuôi tôi lớn đến nhường này lại có thể biết đối với lão bản mà quan tâm tặng quà, thật tốt!"

Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ cười cười, có ba mẹ như vậy nuôi ra Tiểu Thảo cũng không quá đáng. Tiểu Thảo đối với Phong Uyển Nhu cười cười, đứng dậy, lại đi mở túi nhựa trên mặt đất ra.

"Tôi cũng có mang theo đồ ăn cho Bò Đen và Tiểu Vương Bát nữa, năm mới mà, tất cả mọi người đều cần bữa ăn ngon"

Phong Uyển Nhu nhìn trên ghế salon nhìn thấy Tiểu Thảo bộ dạng bận rộn như vậy thì trong lòng đều trở nên êm dịu, trên bàn ăn, ngọn đèn chiếu sáng rọi xuống, tuy rằng không quá thịnh soạn, nhưng lại rất ấm áp.

Tiểu Vương Bát thật ra không có tri giác gì, vẫn như trước nhàn nhã ở trong rương di chuyển, nhưng ngược lại Bò Đen thì lại nghe hiểu, liền chạy đến bên người Tiểu Thảo vẩy vẩy cái đuôi qua lại.

"Ai da, chờ một lát, lập tức cho ngươi ăn liền"

Tiểu Thảo vừa lấy ra cái khai thức ăn vừa nói, đêm qua nàng đả bảo mọi người, tất cả xương heo hay xương gà gì cũng đều thu thập lại để đem cho Bò Đen, đặc biệt nàng còn mua đồ hộp dành cho Tiểu vương bát. Phong Uyển Nhu lúc này nhìn thấy liền nhíu mày, tựa hồ nàng chăm sóc bọn chúng so với bản thân mình còn phong phú hơn a.

"Lần này cô đến là để gặp tôi hay để gặp bọn nó?"

"Đều như nhau mà.."

"Rõ ràng là tôi nuôi, cô rốt cuộc nhớ cái gì?"

Tiểu Thảo nghe xong liền quả quyết: "Cái này tính là tài sản chung của chúng ta đi"

"Tốt lắm, vậy tôi sẽ bỏ đi những thứ yêu thích này, đem cộng thành tài sản chung toàn bộ tặng cho cô"

Phong Uyển Nhu cố ý trêu chọc Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vừa nghe xong liền lo lắng: "Như vậy không được, bọn nó thiếu chúng ta đều sẽ không hạnh phúc"

Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thảo, hỏi:

"Cô gần đây nói chuyện cứ làm như chúng ta rất thân mật?"

Cô cho rằng chúng ta là vợ chồng ly hôn sao?

". . ."

Tiểu Thảo đỏ mặt, ậm ự hồi lâu không thốt nên lời, cúi đầu đem xương cốt bỏ vào trong khai cho Bò Đen, lại lấy đồ hộp thức ăn cho Tiểu vương bát, lúc này nàng mới đi rửa tay, sau đó mới đặt mông xuống cái ghế đẩu nhìn Phong Uyển Nhu.

"Tôi không có, Phong tổng không phải đã nói rồi sao, không được nói dối, có gì thì phải nói cái đó"

"Không cho cô nói bừa!"

"Tôi không nói bừa, chỉ là nghĩ như vậy... Hơn nữa, cô bỏ được sao? Bỏ được Bò Đen sao?"

"Bỏ được!"

"Tốt, vậy sau này chúng ta cải nhau, tôi sẽ bắt trộm nó ôm về nhà mẹ đẻ"

"Ôm về nhà mẹ đẻ?"

Phong Uyển Nhu cười nhếch một cái, nhìn vào ánh mắt Tiểu Thảo.

"Cô còn muốn làm gì?"

Còn muốn làm gì... Vừa nghe như thế Tiểu Thảo liền đỏ mặt, nhìn thoáng qua môi Phong Uyển Nhu rồi cúi đầu liếm liếm môi mình, tối hôm qua nàng vừa nằm mơ, mơ thấy bản thân mình ở trong phòng Phong Uyển Nhu, lúc ấy còn áp Phong tổng xuống cái bàn lớn, còn xé y phục của nàng, đúng vậy... Còn.. còn hôn môi nàng, trong giấc mộng đó Phong tổng biểu tình đích thị là rất...

Phong Uyển Nhu vốn là trong lòng muốn trêu chọc Tiểu Thảo, nhìn thấy ánh mắt nàng lặng đi một chút, biết nàng lâu như vậy, nàng cũng chưa thấy Tiểu Thảo nhìn mình giống như vậy, ánh mắt kia chính là giống như ngọn lửa dục vọng chờ mong đang tỏa ra, thời gian lúc này tựa hồ trong nháy mắt như ngừng lại, Phong Uyển Nhu mặt liền nóng lên, cũng đỏ mặt liếc nàng một cái, nhanh chóng xoay người cầm lấy cái điều khiển từ xa đổi kênh.

"Ân... Phong tổng, cầm điều khiển ngược rồi!"

Tiểu Thảo hảo tâm nhắc nhở Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu ba một tiếng đem điều khiển từ xa ném một bên, xoay người nhìn nàng, vừa định nói

gì đó thì di động vang lên, Tiểu Thảo nghe được liền nhíu mày.

Không phải chứ? Năm mới vừa đến đã muốn nói chuyện làm ăn, tôi còn muốn cùng với Phong tổng làm sủi cảo nóng hổi để ăn a.

Điều tốt hay xấu cũng không cho nàng đoán trúng. Người gọi là Lương Nhiên, từ bên trong điện thoại hắn lớn giọng hưng phấn ồn ào nói bạn hắn đang đến, cần vài người cùng nhau đi chơi bowling, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, Tiểu Thảo bĩu môi, Bowling nàng đã chơi qua một lần, một chút cũng chẳng chơi tốt. Phong Uyển Nhu vốn muốn cự tuyệt nhưng Lương Nhiên nói tới nói lui lại nghe có Tiểu Thảo ở nhà Phong Uyển Nhu thì liền quả quyết là mười phút sau tới đón hai người.

"Tôi không biết!"

Năm mới còn muốn đi bồi mọi người? Hai chúng ta dành thời gian ở riêng với nhau không tốt sao?

Tiểu Thảo biểu hiện tính tình giống như tiểu hài tử, Phong Uyển Nhu vẫn không thay đổi ý định, cuối cùng cũng không để ý nàng.

"Tôi không muốn đi!"

Phong Uyển Nhu không nhìn nàng, mắt lại chăm chú xem TV, Tiểu Thảo thấy như vậy cũng rất buồn bực.

"Nếu cô không đồng ý dạy tôi, tôi sẽ không đi"

Vẫn không chịu để ý nàng.

"Được rồi, tôi ở bên cạnh nhìn có được không?"

Tiểu Thảo ở bên này vừa càu nhàu xong thì bên kia Lương Nhiên cũng liền tới, bên cạnh là một anh chàng vừa cao vừa gầy, nhưng lại rất anh tuấn, Lương Nhiên cười cười, hướng Tiểu Thảo giới thiệu:

"Tiểu Thảo, đây là Cao Phàm, bạn thân của tôi!"

Cao Phàm nhìn nhìn Tiểu Thảo vương cánh tay ra, bởi vì Tiểu Thảo ngồi trên ghế salon nên hắn phải hơi hơi khom người xuống Tiểu Thảo, Tiểu Thảo bĩu môi nhìn Phong Uyển Nhu "Chị dạy tôi có được không?" Nói xong lại giống như lão phật gia, đưa tay phải lên trên tay Cao Phàm, chỉ thiếu một câu 'Tiểu Cao Tử khởi giá hồi cung' là rất giống.

Không khí có chút xấu hổ, Cao Phàm kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, Lương Nhiên ho khụ một tiếng, gượng cười nói: "Haizz, Cao Phàm, cô em Tiểu Thảo này có cá tính như vậy đó, sau này cậu sẽ thấy quen thôi!"

Cao Phàm lơ đểnh cười cười, ngồi thẳng lên nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vẫn trơ mắt nhìn Phong Uyển Nhu. Đối với Phong Uyển Nhu, nàng như vậy đã thành thói quen, nhìn thấy nàng đặt tay trên tay phải Cao Phàm, cũng hơi hơi nheo lại ánh mắt, Tiểu Thảo nhấp môi dưới, nhanh chóng rút rảnh tay lại, Phong Uyển Nhu liếc mắt trừng nàng một cái, với tay lấy cái khăn quàng cổ trên ghế salon đưa cho nàng.

"Đội!"

"Nha!"

Tiểu Thảo lên tiếng, nhân lấy, Lương Nhiên ở một bên há hốc mồm nhìn hai người, cái này... tại sao lại có điểm giống như mẹ con vậy ta?

Vừa lên xe, Tiểu Thảo cảm thấy không vui lắm, Lương Nhiên ngồi thỉnh thoảng hi hi ha ha nói cái gì đó, nhưng tất cả mọi người đều không ai nghe vào, nàng liền quay sang nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu cũng không liếc nhìn nàng một cái, nhắm mắt dựa vào lưng ghế ngồi nghỉ ngơi. Cao Phàm nhìn thấy Tiểu Thảo có tâm sự, cười nói:

"Tiểu Thảo, kỳ thật tôi cũng có thể dạy cô!"

"Tôi không muốn anh dạy!"

Tiểu Thảo quay đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, lại xoay người trơ mắt nhìn Phong Uyển Nhu, Cao Phàm ho khụ một tiếng, muốn đỏ bừng cả mặt, Phong Uyển Nhu lúc này mới mỏ to mắt, mặt không chút thay đổi nhìn một chút Tiểu Thảo lại nhìn nhìn Cao Phàm, cũng không nói chuyện.

Tới trung tâm, bốn người chia làm hai tổ, không cần phải nói Tiểu Thảo nhất định ở cùng một tổ với Phong Uyển Nhu. Lương Nhiên mở màn đầu tiên, lại cười vô cùng tự tin, Phong Uyển Nhu bên kia có Tiểu Thảo thì bọn hắn nhất định sẽ thắng a.

Tiểu Thảo vận động tế bào không được tốt lắm, mấy đường bóng trước đó đều rơi xuống đường ray thì lại lăn vào trong khe bên cạnh, nàng liếc mắt nhìn số điểm của nàng so với bên kia tổ của Lương Nhiên càng kém xa, lúc này đặc biệt sốt ruột, mặc dù nói nàng mất mặt cũng không có việc gì, chỉ là không thể để cho Phong tổng mất mặt a.

Trái lại Phong Uyển Nhu sau khi thay đổi một bộ đồ thể thao bó sát thì liền không thể nào xem nhẹ được, tóc ghim lên gọn gàng, cả người toát lên suất khí nhanh nhẹn linh hoạt, khó mà thấy được vẻ đẹp như vậy, nàng bình tĩnh cầm bóng, thân mình nghiêng tới trước, vóc dáng đẹp mê người, ngón út câu xoay quả bóng, giơ lên cánh tay thành nửa vòng, động tác vô cùng lưu loát, nhả bóng... tất cả chai cuối đường ray đều bị đánh ngã.

Lương Nhiên và Cao Phàm ở một bên vỗ tay khen ngợi, hai người tuy rằng kỹ thuật không bằng Phong Uyển Nhu, nếu so sánh thì chỉ ở mức độ trung bình, nhưng cùng nhau phối hợp thì cũng không phải là tệ.

Tiểu Thảo nhìn lên bảng điểm, thấy điểm số càng lúc càng xa, nàng sốt ruột vô cùng, quyết tâm dùng hết sức lực, nhắm mục tiêu phía trước dùng sức ném tới.. nhưng .. không biết tại sao, có thể là dùng quá sức nên thời điểm Tiểu Thảo ném bóng xuống đường ray thì lại bị ngã sấp xuống, sau đó ngay cả người cùng với bóng liền cùng nhau trượt xuống đường ray, còn xoay vòng cả nửa vòng.

Trong nháy mắt cả trung tâm bowling đều yên lặng...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện