Dạ Ngưng thật muốn một quyền đá chết Tiểu Thảo, nàng trừng mắt: "Mình nhìn ra bồ cũng rất tốt a, còn có tâm tư để làm mấy chuyện xấu"
Tiểu Thảo lắc lắc đầu, thở dài "Mình còn cách nào?" Nàng lại không thể ở bên cạnh Phong tổng nói lời trong lòng là đừng thích cái viên thuốc mặt tròn kia.
"Đừng thở dài, bồ thở dài thật không hợp. Bất quá mình thấy Phong tổng như vậy thật đúng là không giống như đã có bạn gái, bồ đã xác định hay sao?"
"Đúng vậy, mọi người trong công ty cũng đã đồn ầm lên rồi, đó chính là Trưởng phòng mới..."
"A, cô gái xinh đẹp kia!"
Dạ Ngưng gật gật đầu tỏ vẻ nghĩ tới, đúng vậy, cô gái đó rất được lòng người a, phong cách ăn mặc cũng không phải tầm thường, nếu cùng với Phong tổng đứng chung với nhau thật rất xứng đối, lại nhìn ra được như một cặp, chẳng thể trách đứa ngốc Tiểu Thảo lại trở nên như vậy.
Tiểu Thảo tức giận nhìn nàng: "Ngưng Ngưng, ngay cả bồ cũng cảm thấy như vậy!"
Dạ Ngưng làm vẻ mặt vô tội, nhún vai "Mình chỉ là ăn ngay nói thật, buổi sáng hôm nay thấy nàng tới, bọn đàn ông bên bộ phận kỹ thuật phòng mình đều bàn luận về cô ta, không những cùng một họ với Phong tổng mà cả vóc dáng lẫn con người còn rất giống, ai không biết còn nghĩ hai người là chị em, cô ta..."
Nói đến hai chữ "chị em" thì cả Tiểu Thảo lẫn Dạ Ngưng đều sững sốt, Dạ Ngưng liếm liếm môi, theo bản năng nói "Thảo à, bồ nói cái người Trưởng phòng mới kia gọi là gì nhỉ?"
"Phong... Phong Mặt Tròn.."
"Bồ xác định là mặt tròn sao?"
". . ."
"Mình nhớ rõ là người ta tên Phong Uyển Tư a, bồ nghe như thế nào vây? Bồ đúng là không biết xấu hổ mà, đặt cho người ta cái tên khó nghe như vậy mà cũng được"
"Nói như vậy, nàng không phải bạn gái của Phong tổng!"
Tiểu Thảo liền như sống lại, trơ mắt nhìn Dạ Ngưng, chờ đợi nàng khẳng định điều suy đoán ở trong lòng, Dạ Ngưng liếc mắt xem thường "Vô nghĩa a, trừ phi Phong tổng khẩu vị nặng có tình ý với muội muội mình, nhưng bồ nhìn xem tính cách nàng lạnh lùng hiu quạnh như thế thì làm sao lại có thể cho phép bản thân mình có khẩu vị nặng như vậy lại phát sinh đối với người thân chứ?"
Tiểu Thảo, bồ quả thực là điên rồi, thích một người bình thường cũng đã đủ khổ rồi, Phong tổng không có việc gì tại sao lại đi thích em gái mình chứ?
"Nha~~~" Tiểu Thảo cười, vẻ mặt cười như muốn vo thành một nắm, ngay lập tức mọi lo lắng mấy ngày qua đều bị quét sạch.
Không phải bạn gái, không phải bạn gái là tốt rồi! Cũng không cần quan trọng tên gọi là gì...
Dạ Ngưng ngồi một bên uống một hớp nước tức giận nhìn nàng "Bồ vui vẻ như vậy làm gì? Phong tổng có em gái hay không thì mắc mớ gì tới bồ... Trước đó vài ngày, là ai nói nhất định không thể thích Phong tổng, để không làm ba mẹ phải suy nghĩ?"
"Mình..."
Đang hưng phấn còn chưa hết thì nàng liền bị Dạ Ngưng đem một búa đập thẳng lên đỉnh đầu, Tiểu Thảo bắt đầu ủ rũ.
Đúng vậy a, mình tại sao lại vui vẻ như vậy, không phải đã nói rồi sao, đối với Phong tổng mối quan hệ chính là là lão bản và thư ký mà thôi, nhưng lần này...
Dạ Ngưng híp mắt nhìn Tiểu Thảo, đem chén trà cầm trên tay thưởng thức một hồi, liền nói "Bồ yêu Phong tổng!"
Không có một chút giọng điệu đùa giỡn, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, Tiểu Thảo ngạc nhiên nhìn nàng. Tuy đối với đáp án này, trong lòng nàng đã sớm mơ hồ nhìn rõ, nhưng chính là trong lòng nàng vẫn luôn trốn tránh không muốn để ý đến, hiện tại lại bị Dạ Ngưng nói thẳng ra, trong tâm nàng lúc này giống như vừa bị chọc ra một cái lỗ hổng, hơn nữa câu nói vừa rồi của Dạ Ngưng cứ ở trong đầu nàng bay qua bay lại, rồi một loạt những điều mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ để tâm đến... lần đầu tiên say rượu ôm nàng, lần đầu tiên cùng nàng cải nhau, lần đầu tiên làm nàng rơi lệ, lần đầu tiên hôn nàng...
Dạ Ngưng chỉ còn biện pháp là trực tiếp nói ra, đối với loại người như Tiểu Thảo thì không thể cứ vòng vo, thật ra nguyên nhân chủ yếu chính là ngay cả bản thân nàng nhìn thấy cũng muốn phiền tối lên rồi, nếu như Tiểu Thảo giống như dòng nước lớn, thì tình cảm mới có thể lâu dài, còn đằng này chỉ mới là dòng nước ở ngọn nguồn, hai bên chỉ mới tìm thấy nhau, còn rất nhiều mập mờ, Phong tổng thì quá cực khổ đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, Dạ Ngưng đều không thể tin Phong Uyển Nhu có thể kiên trì được, nếu quả thật không thể tiếp tục kiên trì mà chờ tên ngốc Thảo này phản ứng lại thì ngày đó...
"Tự bồ nói đi, mình nói đúng hay không đúng?"
Dạ Ngưng thúc giục trong lúc Tiểu Thảo còn đang ngây người, Tiểu Thảo mờ mịt nhìn nàng một cái, gật gật đầu.
"Đúng!"
Đúng là vậy, nàng yêu thích Phong tổng, làm sao bây giờ?
Dạ Ngưng vừa nghe liền vui vẻ, trên mặt biểu tình nghiêm túc vừa rồi liền biến mất không thấy đâu, thay vào đó là nụ cười hề hề xấu xa.
Thật không sai, cần đẩy một cái...
"Bồ không phải nói là Cỏ mẹ không chấp nhận được sao? Nhưng nếu gia đình bồ không tiếp nhận thì bồ không thể nào tiếp tục được, bồ yêu thích là một chuyện, nhưng Phong tổng thì thế nào?"
Tiểu Thảo đầu bắt đầu loạn lên, nghe thấy Dạ Ngưng nói vậy trong lòng liền khổ sở một đoạn, nàng chính xác là rất yêu thích Phong tổng, nhưng dạng này thì lại có lỗi với Cỏ mẹ, mấy ngày trước mẹ còn nói là muốn đưa nàng đi xem mắt a...
"Ngưng Ngưng, mình phải làm sao bây giờ?"
Dạ Ngưng cười xấu xa.
Làm sao bây giờ, mình nói làm gì thì bồ dám làm sao? Bồ nếu dám thì mình chặt đầu mình ra cho bồ ngồi.
Thu liễm lại nụ cười, Dạ Ngưng vẻ mặt trở nên nghiêm túc nhìn Tiểu Thảo, quả quyết nói: "Hiện tại chỉ có một biện pháp!"
"Biện pháp gì?"
Tiểu Thảo chăm chú nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn thấy nàng chân mắt lấp lánh, đột nhiên trong tâm có chút không đành, chỉ là lời vừa nói liền nuốt vô bụng, đem đạo lý khác mà nói vào
"Nếu quên không được thì không thể ở cùng một chỗ, không bằng sớm nên cắt đứt, biện pháp duy nhất chính là đi tìm Phong tổng xin từ chức"
Dạ Ngưng cũng không có cảm giác mình giả vờ làm gì, đơn thuần chỉ là lời nói bâng quơ mà thôi, thế nhưng Tiểu Thảo nghe lại tin là thật, lại suy nghĩ thật lâu rồi yên lặng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mình chưa sẵn sàng..."
"Hay không muốn rời xa mình? Cũng không sao đâu, sau khi bồ kiếm được một công việc mới thì cứ nói với mình một tiếng, mình sẽ ra ngoài tìm bồ đi ăn cơm trưa, mình không phải vừa mua một chiếc Rio Tinto Mody sao? Mặc dù hơi nhỏ nhưng chắc chắn có thể chở được hai tụi mình"
Tiểu Thảo nghe xong đỏ cả vành mắt, ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn thấy nàng ánh mắt hồng hồng, trong lòng chợt lạnh..
Không phải chứ? Thật đúng là không nở xa tui?
"Phong tổng có thể ngồi trên xe của bồ mà cùng đi tìm mình sao?"
"..."
Dạ Ngưng hoàn toàn đối với Tiểu Thảo hết chỗ nói rồi, nàng biết lúc này nói gì cũng vô ích nên bèn ôm hộp đồ ăn hướng đến nhà ăn đi, đóan chừng Tiểu Thảo cũng sẽ cùng đi. Nàng tìm một không gian thỏai mái ngồi xuống, thuận tiện cũng cầm lấy hộp đồ ăn của Tiểu Thảo để xuống, Dạ Ngưng ngồi ngay ngắn soạn thức ăn, vừa lấy xong hộp thịt bò và khoai tây, vừa ngồi xuống thì nhận ra một mùi hương lạnh xông thẳng đến trước mặt nàng, Dạ Ngưng khẩn trương ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy liền nghẹn lại.
"Á... Trưởng phòng Phong"
Cũng đúng lúc Tiểu Thảo vừa rời khỏi!
Phong Uyển Tư một thân trên màu trắng như Ngân Hồ điêu y, nửa mình dưới lại phối chiếc váy màu đen, tóc dài búi cao, trang điểm vô cùng trang nhã, dưới chân lại mang một đôi giày cao gót bằng da cao cấp, lúc này nàng cười híp cả mắt nhìn Dạ Ngưng, sau đó chọn vị trí đối diện ngồi xuống.
"A... Trưởng phòng cũng tới đây dùng cơm à?"
Phong Uyển Tư không nói lời nào, liền cứ như vậy nhìn Dạ Ngưng, ánh mắt đẹp hơi hơi nheo lại, tuy rằng không có tỏ vẻ gì nhưng biểu cảm đó lại làm khuôn mặt nàng dễ thương vô cùng.
Dạ Ngưng bị nàng nhìn muốn nổi cả da gà, trong lòng nghĩ nghĩ sau đó liền buông đũa xuống trực tiếp nhìn thẳng nàng.
"Trưởng phòng... cô muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng"
"Tốt lắm, tôi thật thích tính cách này của cô"
Phong Uyển Tư cuối cùng cũng mở miệng, nhưng vừa mở miệng đã làm cho Dạ Ngưng trở nên xúc động như cộng khoai tây mới nhúng trong chảo dầu.
Cái gì mà vừa nói đã liền thích loại tính cách này của
Đối với Dạ Ngưng mà nói, một con hồ ly ngồi đối diện thì dù cho cơm có ngon thì cũng cảm thấy không còn hương vị.
"À, cô không cần sợ tôi, chỉ cần nói thật thì tôi sẽ không làm phiền đến cô"
Phong Uyển Tư tuy bề ngoài cười nhưng kì thật bên trong không hề cười, một câu nói liền làm Dạ Ngưng nhăn mi lại, Dạ Ngưng nhìn Phong Uyển Tư không chớp mắt.
Phong Uyển Tư vẫn một dạng cười cười như thế, bàn tay giơ lên cuốn lấy sợi tóc mây đùa bỡn, môi son nhẹ nâng lên, hỏi: "Tôi muốn biết, chị của tôi cùng với Tiểu Thảo rốt cuộc có quan hệ gì?"
Quả nhiên là rất thẳng thắn, Dạ Ngưng trong thâm tâm hít một hơi lãnh khí, nàng không hề sợ dạng người như Phong Uyển Tư, bởi nàng không thích loại ngừơi quanh co lòng vòng, bằng tài ăn nói của nàng, nàng tin tưởng bản thân cũng có thể đối phó được mà không lui bước quay về, có thể nói, càng là loại người thẳng thắn đi vào vấn đề nàng càng thích đối phó.
"A.. Tổng giám nói đùa sao? Là quan hệ gì thì ngài là em gái của Phong tổng hẳn là so với tôi rõ ràng hơn mới phải..."
Phong Uyển Tư nhìn Dạ Ngưng tiếp tục cười: "Không rõ ràng lắm, cho nên... tôi mới hỏi cô!"
Phong Uyển Tư nói mà còn kéo dài âm thanh bốn chữ cuối, có thể nói là hương vị tràn ngập uy hiếp, Dạ Ngưng vừa nghe xong thì trong lòng một bụng lớn không vui, nàng cũng không chịu thua.
Tôi sợ qua ai?
"Không phải là mối quan hệ lão bản và thư ký sao?"
"Thật sao?"
Phong Uyển Tư không nháy mắt nhìn trực tiếp Dạ Ngưng.
Xem ra đứa nhóc này cũng là bạn tốt của Tiểu Thảo, nói dối cũng không hề nháy mắt.
"Bằng không.. cô hi vọng là dạng quan hệ gì?"
Dạ Ngưng đúng là trong lòng nổi giận rồi.
Làm gì đây? Giữa ban ngày ban mặt muốn bức cung sao?
Phong Uyển Tư nhìn ra được bộ dạng bắt đầu muốn phát hỏa của Dạ Ngưng thì khóe môi hơi hơi giương lên.
Cô cứ tiếp tục nổi đóa như vậy đi, bất quá cũng chỉ là một đứa con nít..
"Có dạng quan hệ gì đáng lẽ cô phải hiểu?"
Phong Uyển Tư cười, cười làm cho Dạ Ngưng có phần sợ hãi.
Trời ạ, đúng là em gái của Phong tổng mà! Không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như là công trá hình vậy?
"Tựa như cô và Tiếu Vũ Hàm!"
Một câu nói làm cho Dạ Ngưng ngay lập tức thay đổi sắc mặt, Phong Uyển Tư cũng thu liễm nụ cười, lẳng lặng nhìn Dạ Ngưng.
"Vì vậy, cô hiện tại có thể nói sự thật được rồi!"
Dạ Ngưng mím môi nhìn Phong Uyển Tư, ánh mắt nghiêm túc: "Làm sao cô biết Vũ Hàm?"
"Tôi muốn biết, tự nhiên sẽ biết!"
Phong Uyển Tư nói một câu bâng quơ nhưng lại đầy hàm ý, Dạ Ngưng lạnh lùng nhìn nàng: "Tôi mặc kệ cô rốt cuộc muốn làm gì, nhưng chuyện về Tiểu Thảo, dù là một câu tôi cũng sẽ không nói"
Phong Uyển Tư không nói lời nào, như có suy nghĩ gì đó nhìn lên Dạ Ngưng, nàng bây giờ đối với Tiểu Thảo vẫn là rất tò mò, cũng thật muốn biết một người ngốc nghếch trẻ con như vậy tại sao lại làm cho tỷ tỷ đối với nàng luôn một lòng, cơ hồ so với bằng hữu còn đối với nàng yêu thích hơn, tuy có lúc dọa dẫm nhưng trong lời nói lại kém phần lạnh lùng.
Dạ Ngưng lúc này nhìn Phong Uyển Tư liếc mắt một cái, cầm lấy một bên đũa bình tĩnh ăn thịt bò, còn khoai tây một cọng cũng không đụng đến, Phong Uyển Tư ngồi bên không nói chuyện mà nhìn nàng, mãi cho đến lúc cơm nước xong xui thì hai người rốt cuộc một câu trao đổi với nhau vẫn không có, Dạ Ngưng liền cầm hộp cơm rời đi, Phong Uyển Tư lúc này nhìn bóng lưng của nàng nhẹ nhàng thở dài "Quả nhiên là vậy, thật sự là do cô ta thích ăn nên tỷ tỷ mới mua nhiều như vậy... nhưng làm sao bây giờ, làm thế nào mới tốt đây?"
Vừa rời khỏi cửa nhà ăn thì bộ dạng bình tĩnh vừa rồi của Dạ Ngưng liền biến mất, nàng ba chân bốn cẳng hướng đến phòng thư ký chạy đến, nàng chạy đến một đầu đầy mồ hôi thở hổn hển kéo ra cửa phòng thư ký thì liền nhìn thấy Vương Oánh Oánh đang ngồi trên bàn soạn hồ sơ.
"Làm sao vậy?"
Vương Oánh Oánh kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, làm gì mà lại hối hả như vậy?
"Tiểu Thảo đâu?"
Dạ Ngưng chẳng quan tâm giải thích, thở phì phò nhìn xung quanh tìm Tiểu Thảo, Vương Óanh Óanh kỳ quái nhìn nàng một cái, nâng lên tay phải, hướng bên ngoài chỉ.
"Đi đến phòng tổng tài rồi, nói là có chuyện tìm Phong tổng!"
Chết mẹ rồi!
Dạ Ngưng thân mình mềm nhũn, trong lòng cà lâm "Lạch cạch" một tiếng rồi ngồi xuống mặt đất.
Con mắm đó không phải là đi tìm Phong tổng từ chức chứ?!