Bên này Lăng Sương và Phong Uyển Tư dây dưa không rõ, bên kia Tiểu Thảo lại bị giày vò.
"Ngưng Ngưng"
"Làm sao a?" Dạ Ngưng tức giận nhìn Tiểu Thảo.
Được chưa? Từ lúc cơm nước xong tới giờ chỉ biết quấn lấy người khác, rốt cuộc có chuyện gì sao lại không nói ra cơ chứ?
"Chiều nay mình sẽ đi Thượng Hải, hành lý đều chuẩn bị xong rồi, bồ không buồn chút nào sao?"
Tiểu Thảo vẻ mặt bi thương nhìn lên Dạ Ngưng, như thế nào lại có người vô tình như vậy, nàng đi công tác liền một tuần, không gặp mặt cũng không thấy nhớ sao?
"Được rồi, ít nói nhảm đi!" Dạ Ngưng trừng nàng: "Mình còn không biết bồ sao? Rốt cuộc có chuyện gì bồ nói nhanh đi, nói xong để mình đi ngủ, tối hôm qua thức đêm coi Hỏa Ảnh cũng chưa ngủ đây"
"Nha" Tiểu Thảo tuy rằng gật đầu biểu tình, thế nhưng lại không nói chuyện, nhìn Dạ Ngưng mặt liền đỏ.
Dạ Ngưng lặng đi một chút, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiểu Thảo "Không phải chứ?"
Trời ạ, chẳng lẽ thật là mùa xuân đến rồi sao? Tiểu Thảo ngốc ngếch nhà nàng bây giờ cũng có thể thông suốt mà biết chuyện rồi sao?
"Bồ đừng nhìn mình như vậy..."
Tiểu Thảo đỏ mặt dữ hơn, ngượng ngùng nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng cười xấu xa, tiến đến bên người Tiểu Thảo, một phen ôm lấy cổ của nàng, nhỏ giọng nói "Yên tâm, có tâm sự gì cùng với chụy, chụy sẽ tuyệt đối thay cưng giữ bí mật"
Dạ Ngưng vốn là muốn trêu chọc Tiểu Thảo, nghĩ tới nàng nhất định sẽ phản bác, nhưng ai biết được Tiểu Thảo lại cúi đầu, vặn vặn ngón tay, gật đầu.
"Được!"
". . ."
Dạ Ngưng cố gắng nhịn cười, vỗ vỗ bả vai của nàng: "Được rồi, đừng thẹn thùng nữa, mau nói đi, có chuyện gì?"
Dạ Ngưng đã nói như vậy, Tiểu Thảo cũng không tiếp tục ngại ngùng, chính là ngữ khí có chút nuốt vào nhả ra "Đi công tác ở Thượng Hải"
"Uhm"
Dạ Ngưng gật đầu hiểu.
Đi nơi nào khiến mặt cô đỏ có quan hệ gì sao?
"Mình đi cùng Phong tổng"
Tiểu Thảo nói xong mặt đỏ như thấm máu, Dạ Ngưng vừa nghe chỉ có hai người thì hai mắt liền sáng lên: "Thật tốt quá!"
Mau đáp lại tình cảm của Phong tổng đi, Tiểu Thảo ngốc của ta, theo mình thấy Phong tổng nhìn như vậy thật chất lại không đành lòng, bồ cũng đừng lấp lững với người ta nữa, nên thân thiết vào, nên vuốt ve, ôm ấp, tuy không ai nói bồ phải làm gì, nhưng tốt nhất đừng khiến Phong tổng chủ động là được a!
"Tốt cái gì a"
Tiểu Thảo cắn cắn môi, Dạ Ngưng vừa nghe nàng nói vậy liền nhíu mày: "Tiểu Thảo, đừng nói cho mình biết bồ còn muốn trốn tránh"
"Mình không trốn tránh!"
Tiểu Thảo sốt ruột giải thích, Dạ Ngưng lại cho rằng mình nhìn đúng: "Không nghĩ muốn trốn đi nơi nào riêng hai người? Tiểu Thảo, mình rất hiểu bồ, rất hiểu tính cách của bồ, nếu là người ngoài nhìn vào sẽ thấy chính bồ là người đang treo lơ lững Phong tổng. Không cự tuyệt cũng không đáp ứng, chơi trò mập mờ, nếu không có viên thuốc kia thấy bồ chướng mắt thì nếu mình là cô ta mình cũng không muốn nhìn thấy chị gái mình chịu đựng"
Tiểu Thảo vừa nghe liền ủy khuất, bĩu môi: "Mình chỉ muồn từ từ..."
"Từ từ cái rắm, bồ tính xem mình tới Phong Đằng bao lâu rồi? Gần một năm a! Đã một năm rồi còn từ từ? Còn chưa nói là hai người gặp mặt mỗi ngày, hai lần hôn môi, ba lần ngủ chung, bồ cũng không nên từ chối mà đáp lại a, hai người đã có cảm tình, đặc biệt lại là nữ nhân, bồ không nghĩ thử xem Phong tổng khổ tâm lâu như vậy, nhìn thấy bồ ở cạnh người khác cũng không có bất kỳ phản ứng nào, loại đau đớn này..."
Dạ Ngưng vừa nói, hốc mắt liền đỏ, Tiểu Thảo ở một bên kinh ngạc "Ngưng Ngưng, có phải bồ lại nghĩ tới Tiếu tỷ tỷ không? Được rồi, đừng khóc"
"Ai khóc?"
Khốn kiếp thật, ai mướn cô xía vào a?
Dạ Ngưng nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiểu Thảo, nàng chính là có loại bản lĩnh này, đã nói rõ như vậy nếu người ta còn cố tình không hiểu thì nàng sẽ không đếm xĩa tới nữa.
"Mình không nghĩ là muốn lấp lững với Phong tổng, Ngưng Ngưng, bồ cũng biết mà, mình thực sự rất thích chị ấy, chỉ là hiện tại không dám hứa hẹn với người ta, mẹ mình ở bên kia, mình dự tính sẽ từ từ nói"
Tiểu Thảo nói vô cùng thành thật, Dạ Ngưng tuy rằng lý giải cho nàng hiểu nhưng rõ ràng quan trọng là Phong tổng nghĩ gì nữa.
"Phong tổng có nói qua muốn bồ cho nàng hứa hẹn sao?"
Tiểu Thảo lặng đi một chút, lắc lắc đầu.
"Vậy bồ còn chờ cái gì? Tiểu Thảo, bồ một chút cũng không lo lắng?"
"Lo lắng cái gì?"
"Người ta là Phong tổng, cần năng lực có năng lực, cần ngoại hình liền có ngoại hình, cần diện mạo cũng có diện mạo, bồ không sợ nàng chờ mãi sẽ có một ngày thấy mệt mõi không? Sẽ không nhớ bồ nữa?"
Dạ Ngưng dùng sức dọa nạt Tiểu Thảo, nếu Phong Uyển Nhu thật sự dễ dàng buông tha thì cũng không chờ lâu như vậy, có thể ở trên đời này cũng còn phép lạ đây! Rõ ràng là một ngày trước còn tình sâu như biển, sau một ngày liền biến thành người lạ, tựa như nàng và Vũ Hàm . . .
"Mình sợ lắm!"
Tiểu Thảo gật đầu thành thật trả lời, Dạ Ngưng nghe được liền nói: "Cho nên, bồ còn chờ gì nữa? Đã có rồi thì nên trân trọng đi"
"Tiểu Thảo!"
Mới vừa nói được một nữa, Phong Uyển Nhu lôi kéo hành lý từ phòng Tổng tài đi ra, vừa nhìn thấy Tiểu Thảo và Dạ Ngưng họp lại nàng liền nhăn mi.
Lúc này là lúc nào, vẫn còn ở đây nói chuyện phiếm?
"Nha"
Tiểu Thảo theo tiếng Phong Uyển Nhu liền rời Dạ Ngưng, nàng muốn đi giúp Phong Uyển Nhu đẩy hành lý, Dạ Ngưng nhìn nàng cười trộm, đưa tay lên dùng sức nhéo cái mông Tiểu Thảo một cái.
"Cố lên a"
Mặt lập tức đỏ lên, Tiểu Thảo quay đầu lại dùng sức trừng mắt nhìn Dạ Ngưng liếc mắt một cái, Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo.
Không phải chứ? Biểu tình này là do ai dạy cho cô đây?
"Sao lại thế này, không phải đã nói cho em cơm nước xong phải đến phòng làm việc sao?"
Phong Uyển Nhu ngữ khí rất là không kiên nhẫn, Tiểu Thảo vội giải thích: "Không, Em rất muốn đi"
"Được rồi, đi thôi!"
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo như vậy có chút không đành lòng, thở dài đưa hành lý trong tay giao cho nàng. Tiểu Thảo nhìn thấy Phong Uyển Nhu sắc mặt tái nhợt thì trong lòng có chút đau.
Tối hôm qua đừng nói lại thức đêm đi? Mới vừa khỏi bệnh tại sao lại còn liều mạng như vậy đây?
Sau khi nàng đem hành lý đặt sau cóp xe nàng liền nhanh chóng lên xe, Tiểu Thảo nịt chặt giây an toàn, theo kính chiếu hậu phía trước nhìn thoáng qua Phong Uyển Nhu, tiếp đến một bước nhấn chân ga đi thẳng đến sân bay.
Phong Uyển Nhu nhắm mắt lại dựa vào chỗ ngồi phía sau ngủ, mày nàng nheo lại gắt gao, từ buổi sáng hôm nay bắt đầu cũng có chút không thoải mái, Phong Uyển Tư còn ở văn phòng của nàng náo loạn muốn nửa ngày,
Tiểu Thảo nhìn ra Phong Uyển Nhu mệt, liền giảm bớt tốc độ xe, dọc theo đường đi thương nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng, đến nửa ngày, Phong Uyển Nhu đột nhiên mở mắt.
"Lái xe tốt đi!"
Tiểu Thảo hoảng sợ, mặt đỏ lên, gật gật đầu, tim đập phịch phịch. Phong Uyển Nhu nhìn nàng chằm chằm một hồi, thở dài.
"Tôi không sao"
Đứa ngốc này đầu như quả dưa, ngay cả quan tâm cũng không nói ra.
Tiểu Thảo không dám nhìn Phong Uyển Nhu nữa, một đường chuyên tâm lái xe, tới sân bay, nàng dừng xe thật tốt, sau đó gọi điện thoại cho Vương Oánh Oánh, nói cho nàng biết vị trí của xe. Ngay sau đó Tiểu Thảo lôi kéo hành lý đem đi làm thủ tục gửi vận chuyển, cuối cùng lại thở hổn hển chạy đến bên cạnh Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo có chút vui mừng, bất kể nói như thế nào, đều cũng có chút tiến bộ không phải sao? So với trước kia như nhi đồng chỉ biết làm cho nàng tức giận, Tiểu Thảo bây giờ tựa hồ đã tiến bộ rất nhiều, chỉ cần nàng gặp mặt một chút cũng thực thỏa mãn rồi, Phong Uyển Nhu đối với Tiểu Thảo xưa nay đã như vậy.
Lúc lên máy bay, Phong Uyển Nhu sắc mặt đã muốn có chút tái nhợt một cách đáng sợ, sau khi máy bay cất cánh nàng liền nhắm chặt hai mắt dựa vào ghế dựa ngủ, Tiểu Thảo lo lắng cho nàng, đưa tay lên do dự nửa ngày, cuối cùng cũng có cam đảm dán tay đặt lên trán Phong Uyển Nhu.
Thật nóng...
"Phong tổng, uống thuốc đi"
Tiểu Thảo đau lòng không thôi, Phong Uyển Nhu không mở to mắt, chỉ lắc lắc đầu: "Không cần đâu, ngủ một chút là tốt rồi"
Tiểu Thảo không có biện pháp gì hơn, chỉ có thể xoa bóp phục vụ, nàng còn tìm tiếp viên hàng không xin một ly sữa nóng, sau đó lại dìu lấy eo của Phong Uyển Nhu đỡ dậy, mặc kệ người ta có nguyện ý hay ngạc nhiên không, nàng vẫn cố thúc Phong Uyển Nhu uống hết ly sữa, sau khi uống xong liền đỡ lấy đầu của nàng tựa lên vai của mình.
Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, bởi vì bả vai Tiểu Thảo gầy teo, chạm vào cũng đều là xương, thế nhưng đúng vào thời khắc này khi dựa vào lại làm cho nàng có phần an tâm, dạ dày lúc này cũng được sữa nóng lắp đầy, cả người cũng không còn khó chịu nhiều lắm. Quan trọng nhất chính là tâm lý nàng rốt cục cũng được an ủi, Phong Uyển Nhu cọ xát bả vai Tiểu Thảo, nhắm lại đã liền ngủ.
Tiểu Thảo luôn nâng cao thân mình để Phong Uyển Nhu dựa vào được thoải mái hơn, mười phút, rồi nửa giờ, sau đó là một giờ, mãi đến lúc Phong Uyển Nhu tỉnh lại.
Sau khi máy bay đáp xuống phi trường, trời lúc này có chút lạnh, Tiểu Thảo lại từ trong bao lấy ra quần áo khoác vào cho Phong Uyển Nhu, vừa ra đến sân bay, đã thấy công ty ở chi nhánh lái xe tới đón hai người. Tuy rằng Phong Uyển Nhu có chút mệt mõi, nhưng nàng lại không muốn trì hoãn thời gian, Tiểu Thảo nói gì cũng không nghe, liền lên tiếng muốn đi tới công ty. Tiểu Thảo có phần tức giận nhưng cũng không thể nề hà, ngồi ở phía sau cứ nắm lấy tay Phong Uyển Nhu.
Thiệt là, sống chỉ có công việc thôi sao?
Tới công ty, vốn là chỉ đi tham quan các bộ phận thị sát một chút để xem xét tình hình, nhưng sau đó lại có hội nghị báo cáo, Tiểu Thảo nghe xong lại có chút choáng váng, cuối cùng cũng thật vất vả chịu đựng đến trời tối, quản lí lúc này cũng đã sắp xếp một buổi tiệc rượu chiêu đãi, nhưng Phong Uyển Nhu rất mệt mõi nên đã phất tay cự tuyệt, nàng nhìn thoáng qua một bên Tiểu Thảo, ánh mắt ý bảo nàng quay về khách sạn, Tiểu Thảo nhận ra nên liền vội đứng dậy cùng qua.
Tiểu Thảo vốn dĩ là vừa mệt lại vừa đói, nhưng khi trong tay nàng nhận được chìa khóa phòng thì trong lòng một phen hoảng loạn lại muốn thổi quét toàn thân, toàn bộ thần kinh nàng lúc này trong nháy mắt liền đình chỉ mọi động tác.
Cùng... cùng một phòng...