Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

- Cải nhau


trước sau

"Uyển Nhu!"

Phí Dương trước Tiểu Thảo một bước liền đứng lên mỉm cười nhìn Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo thì vốn đang có chút lo sợ nhưng vừa nghe thấy Phí Dương gọi thân mật 'Uyển Nhu' 'Uyển Nhu' thì thiếu chút nữa muốn phun nước miếng vào mặt hắn. Còn nhớ vào buổi cơm chiều vừa rồi, hắn còn gọi là Phong tổng, hiện tại thì liền gọi bằng Uyển Nhu? Đúng là đồ da mặt dày.

Phong Uyển Nhu tầm mắt không nhìn đến Phí Dương một khắc nào, chỉ ôm tay trước ngực, mặt lạnh lùng nhìn Tiểu Thảo..

"Xảy ra chuyện gì?"

Phí Dương lộ vẻ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu một hồi sau đó vịn cái ghế nghiêng người nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo lúc này chậm chạp đứng lên, nháy mắt nhìn Phong Uyển Nhu.

"Em... chỉ là đi ra ngoài một chút.."

Thanh âm rất nhẹ nhàng, phối với khuôn mặt trắng trẻo của nàng lại rất hợp, đúng là làm cho người ta có tâm niệm muốn chà đạp vô cùng. Phong Uyển Nhu không giận ra mặt cũng không nói một câu nào nhìn Tiểu Thảo, đôi mắt trở nên băng giá.

"Việc này... Tôi đi về trước!"

Phí Dương nhận ra Phong Uyển Nhu có chút không bình thường nên liền ho một tiếng sau đó nghiêng người bước đi ra ngoài, nhưng sau đó liền bị Phong Uyển Nhu tiến lên một bước chặn lại.

"Phong tổng..."

Phí Dương ngạc nhiên nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu mặt không chút thay đổi nhìn hắn, có thể nói, bất cứ ai lúc này cũng có thể nhìn ra trong mắt nàng lóe lên hai ngọn lửa.

"Không có lần sau!"

"Sao?"

Phí Dương kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, không rõ vì sao nàng lại nói như vậy, nhưng thật ra bên cạnh Tiểu Thảo lại nghe rất rõ sau đó còn dùng sức hướng đến hắn lắc đầu như gợi ý 'đừng nói gì, anh đi nhanh lên, chị ấy đang tức giận!'

Quả nhiên Phí Dương hỏi ngược lại lời này làm cho Phong Uyển Nhu thần kinh như bộc phát, nàng mấp máy môi, nhìn lên ánh mắt Phí Dương, nói rõ ràng từng chữ: "Không cần tìm Tiểu Thảo, nghe rõ không?"

". . ."

Giây phút này Phong Uyển Nhu lại cực kỳ giống Phong Ngọc Lâm, lạng lùng khiến cho người khác phải ngạt thở, Phí Dương dường như không hề nghĩ ngợi cũng chẳng dám lên tiếng sau đó còn quay đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Tiểu Thảo đã không biết từ lúc nào đang ngồi trở về ghế dựa sau đó vội vàng rời đi.

Tiểu Thảo cũng khẩn trương nhìn Phí Dương, nàng vốn còn rất chán ghét hắn nhưng đối với tình huống này hiện tại thì nàng thật nhớ ... cách tiếp đãi của Phí Dương đối với nàng trong buổi ăn, Phong tổng đúng là tức giận nhưng cũng đâu có gì là khủng khiếp.. Bất quá... Chị ấy vì sao lại tức giận?

Phí Dương sau khi đi rồi không khí xung quanh dường như cũng đọng lại, Phong Uyển Nhu lạnh lùng nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, sau đó đẩy ra chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống đối diện nàng.

Tiểu Thảo hồi họp nắm lấy hai tay, cúi đầu cắn ống hút không dám nhìn Phong Uyển Nhu.

"Ngẩng đầu!"

Giọng nói tất nhiên đầy sự giận dữ, Phong Uyển Nhu không nháy mắt nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo ngẩng đầu nhút nhát nhìn nàng một cái: "Phong tổng..."

Một câu Phong tổng khiến Phong Uyển Nhu tràn lòng lửa giận như sắp phun mạnh ra,

Phong tổng, Phong tổng, vĩnh viễn đều là Phong tổng, Dương Tiểu Thảo, ngay cả Phí Dương cũng biết thay đổi cách xưng hô, còn em? Em đang suy nghĩ gì? Rốt cuộc ở trong lòng em tôi có vị trí gì? Hơn nửa đêm, không nói một tiếng nào một mình đi ra ngoài gặp Phí Dương, em có nghĩ qua cảm nhận của tôi không?

"Em..."

Tiểu Thảo nhìn thấy trong mắt Phong Uyển Nhu đầy lệ thì vô cùng luống cuống.

Rốt cuộc là đang ở tình huống nào đây? Phong tổng làm sao vậy?

"Dương Tiểu Thảo, tôi hỏi em, em coi tôi là cái gì?"

Cảm giác như không khống chế nổi ủy khuất trực trào khỏi ngực, tuy rằng chưa nói ra nhưng khi Phong Ngọc Lâm đột nhiên xuất hiện đã làm Phong Uyển Nhu bị đả kích không nhỏ, vì nàng sợ hắn sẽ làm ra một số chuyện đối với Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu vốn ngủ không yên lòng, sau khi tỉnh lại cũng theo bản năng sờ lấy người bên cạnh, nhưng khi đụng đến một khoảng trống trên nệm thì liền bối rối ngồi dậy. Phong Uyển Nhu đi tìm Tiểu Thảo suốt một giờ đồng hồ, điện thoại gọi bao nhiêu cuộc cũng không ai nghe máy, rốt cuộc Tiểu Thảo ở đâu? Đúng lúc nàng lo lắng vô cùng thì lại nhìn thấy Tiểu Thảo thảnh thơi thoải mái cùng với Phí Dương uống cà phê nói chuyện phiếm, nhìn nụ cười thỏa mãn kia, nghe giọng nói kia liền khiến cho nàng giận điên cả người.

"Em coi chị là cái gì?"

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu thình lình hỏi như vậy liền có chút mờ mịt.

Cái gì là cái gì?

"Là tôi đang hỏi em!"

Phong Uyển Nhu mày nhíu lại chặt chẽ, thanh âm cũng chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, Tiểu Thảo trong đáy lòng liền rùng mình một cái, thấp thỏm lo âu nhìn lên nàng.

Rốt cuộc làm sao vậy?

"Đừng dùng ánh mắt như thế này nhìn tôi!"

Phong Uyển Nhu tức giận nhất chính là Tiểu Thảo luôn dùng loại ánh mắt sợ hãi này nhìn nàng, giống như là đang nhìn lãnh đạo, nhìn thầy cô... vì vậy điều này làm cho nàng cảm thấy không thoải mái đã lâu rồi.

"Chị làm sao vậy?"

Tiểu Thảo có chút nhút nhát nhìn Phong Uyển Nhu nói, Phong Uyển Nhu ngược lại ngực phập phồng liên hồi, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Tiểu Thảo.

"Em rốt cuộc coi tôi là cái gì?"

Tiểu Thảo căn bản là không lý giải được Phong Uyển Nhu vì sao lại hỏi như vậy, vốn chính bản thân nàng là người bị ủy khuất mới đúng, không có việc gì đột nhiên xuất hiện một tình địch, còn lòi ra thêm một người cha, chưa bao giờ nàng có áp lực quét qua giống như vậy, vì vậy làm cho nàng rất có cảm giác vô lực. Thật vất vả lắm nàng mới dùng trí tuệ của mình mà tiêu diệt tình địch, vậy mà Phong tổng ngay cả một câu khen ngợi trong lời nói còn không có, ngược lại lại còn đứng nơi này rống nàng, hung dữ để làm gì? Chẳng lẽ đau lòng dùm cho Phí Dương sao?

Giữa tình yêu sợ nhất chính là ngờ vực vô căn cứ, Tiêu Thảo không hiểu Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu cũng không hiểu Tiểu Thảo, hai người cứ như vậy ngồi trước mặt nhau, trầm mặc không nói gì giống như hai người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Phong Uyển Nhu cũng không biết tại sao, nhưng cảm xúc này nàng đã dằn xuống đáy lòng lâu lắm rồi, vốn cho rằng bản thân mình có thể khống chế tốt, nhưng hôm nay lại bộc phát ra, bởi vì có nhẫn như thế nào nàng cũng không nhẫn nại được nữa. Cho tới bây giờ, nàng rất muốn hỏi Tiểu Thảo, nàng trong lòng em ấy rốt cuộc tính là cái gì?

Hai người đều có tình cảm, nàng lại là người chủ động theo đuổi, còn Tiểu Thảo thì sao? Không phải nàng không tự tin, nhưng Tiểu Thảo từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ nói qua... chưa bao giờ nói qua cho dù chỉ là một lần 'yêu' cũng chưa từng nói với nàng.

"Tại sao chị lại tức giận, trước đó không phải rất tốt sao?"

Tiểu Thảo không trực tiếp trả lời vấn đề của Phong Uyển Nhu bởi vì nàng luôn cảm thấy mấy lời đó nên để trong lòng là tốt rồi, tại sao Phong tổng lại đi hỏi ra? Thích nhau không phải nên tin tưởng lẫn nhau sao? Đây chính là điều do chính miệng Phong tổng nói với nàng.

Phong Uyển Nhu không nói gì, trầm mặc nhìn Tiểu Thảo, trong lòng cảm giác chua xót như tràn ra, nàng quá mệt mỏi, đã lâu như vậy nàng thực sự đã quá mệt mỏi rồi.

Tiểu Thảo ngơ ngẩn nhìn Phong Uyển Nhu, ánh mắt do kích động đến không yên rồi cuối cùng cũng bình tĩnh, nàng luôn không nói gì, chỉ là trong lòng niềm tin cứ như thế ngày càng giảm đi.

"Chị không tin em?"

Ước chừng năm phút sau Tiểu Thảo từ trong kẽ răng nói ra những lời này, từ trước đến nay trên khuôn mặt tràn ngập nụ cười thì đột nhiên lại đổi thành hai hàng nước mắt, Phong Uyển Nhu nhìn thấy liền giật mình.

"Em biết chị đang suy nghĩ gì, chị cảm giác bản thân mình chịu đựng nhiều hơn so với em, chị cảm thấy khó chịu, đau buồn, cảm thấy được mệt mõi và hối hận có phải không?"

Một người có tính cách mềm giống như viên thuốc như Tiểu Thảo đột nhiên lại trở nên hùng hổ muốn dọa người, hơn nữa bình thường không mở miệng khi mở miệng lại nói thẳng ra lời trong lòng Phong Uyển Nhu, nàng đúng là rất mệt mỏi, rất đau buồn, thế nhưng đối với tình cảm này, vô luận như thế nào thì từ đầu đến cuối nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Chẳng lẽ nàng ngay cả quyền được mệt mỏi cũng không được?

Phong Uyển Nhu trầm mặc nhìn Tiểu Thảo, nhìn thấy nàng nước mắt trên mặt, trong tâm đau lòng vô cùng, nhưng... lại bị chính câu nói 'hối hận' cuối cùng kia làm cho khó chịu.

"Em cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi?"

Phong Uyển Nhu thanh âm đã mang theo sự run rẩy, ngay cả ánh mắt cũng có chút tuyệt vọng, Tiểu Thảo nhìn nàng nước mắt liền trào ra nhanh hơn: "Không phải sao? Chị vừa rồi dùng ánh mắt kia chính là dụng ý như vậy!"

"Em thì biết cái gì?" Phong Uyển Nhu cảm thấy khó thở, hốc mắt cũng đỏ, Tiểu Thảo so với nàng thì nhanh hơn: "Em nói không phải sao? Chị vừa rồi dùng ánh mắt đó chính là dụng ý như vậy"

"Em..."

Phong Uyển Nhu tức giận cả người đều run lên, một lòng lạnh thấu sau đó cười lạnh nhìn Tiểu Thảo "Được, tốt lắm!"

Tiểu Thảo không phải là không như vậy, nàng vốn sợ nhất chính là lúc Phong Uyển Nhu mệt mỏi rồi sẽ có một ngày đột nhiên không cần nàng, vừa rồi ánh mắt Phong Uyển Nhu mệt mỏi như vậy làm nàng vô cùng sợ hãi, không giống như bình thường muốn cần nàng, loại mệt mỏi như thế, khó chịu như vậy, làm cho trái tim Tiểu Thảo đau như dao cắt.

Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, trong đầu đều là lời nói vừa rồi kia, là câu 'hối hận!' đó. Cứ như vậy, một đêm lo lắng và lo âu bị những lời này châm vào, Phong Uyển Nhu liền đứng bật dậy, nhìn cũng không nhìn Tiểu Thảo đi ra ngoài. Tiểu Thảo mắt thấy Phong Uyển Nhu rời đi, trong lòng hoảng sợ có chút lan tràn, không bất chấp cái gì là nước mắt liền đứng dậy xông lên phía trước bắt lấy cánh tay của nàng, Phong Uyển Nhu buồn bực nàng, liền hất tay nàng khỏi tay mình sau đó vội bước nhanh đi ra ngoài.

Tiểu Thảo khóc nước mắt như thác đổ, nghiêng ngả lảo đảo lại vài bước, biết Phong Uyển Nhu quyết tâm muốn đi nên nàng mới dừng bước, ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng Phong Uyển Nhu xa dần, Tiểu Thảo lúc này cúi đầu, nhìn về phía cánh tay mình bị Phong Uyển Nhu hất đi, một giọt nước mắt rơi tại trên lòng bàn tay, theo trên mu bàn tay chảy xuống, rơi xuống mắt đất, vỡ vụn như cánh hoa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện