Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

- Tiểu Thảo muốn ở mặt trên


trước sau

Phong Uyển Nhu hô hấp dồn dập mang theo run rẩy, bàn tay ngày thường lạnh lẽo giờ phút này cũng nóng cực kỳ. Hai chân vô lực khép kín lại, nàng như cũ nỗ lực khắc chế dục vọng, giãy dụa bắt lấy tay Tiểu Thảo, mặt mày nhăn lại gắt gao.

Tiểu Thảo không rõ vì cái gì đến lúc này Phong Uyển Nhu còn khống chế chính mình. Nàng muốn tiếp tục động tác, nhưng chung quy vẫn không đành lòng, vì thế, hành động hôn môi cùng vuốt ve liền dừng lại, tâm tình trong nháy mắt cũng lạnh xuống.

Uyển Uyển, không thích nàng sao?

Phong Uyển Nhu vẫn là cau mày, hai má phiếm hồng, hai mắt hẹp dài nheo lại nhìn Tiểu Thảo. Phong Uyển Nhu nằm ở trên giường, mà mình lại từ trên cao nhìn xuống khiến Tiểu Thảo bắt đầu hưng phấn, tim đập lại bắt đầu đập nhanh không ngừng.

"Tiểu Thảo, không cần như vậy."

Thanh âm của Phong Uyển Nhu không còn thanh lãnh, hơn một phần bị những hành động vừa rồi tác động lên vì vậy nghe có vẻ nhu nhược. Nguyên bản Tiểu Thảo vẫn còn đắm chìm trong dục vọng không có thoát ra, nghe xong lời này giống như là bị tạt một chậu nước lạnh, nàng kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, liếm liếm môi.

"Chị không vui sao?"

Chẳng lẽ là nàng hiểu sai ý của Phong Uyển Nhu? Phong Uyển Nhu nhìn nàng, trên trán còn có một vài cọng tóc dài rũ xuống, váy dài đã sớm bị Tiểu Thảo rút đi, lộ ra hai chân thon dài tuyết trắng, đẹp đến mức người nào cũng muốn vuốt ve hôn lên.

"Tiểu Thảo, tôi không thích em như vậy."

Thanh âm Phong Uyển Nhu có chút áp lực, lời này nàng nghẹn ở trong lòng đã lâu. Tiểu Thảo bị nàng nói có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn nàng.

Hơi hơi cúi đầu không nhìn tới ánh mắt Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng mà thở dài.

"Tôi biết em cùng Dạ Ngưng là hảo bằng hữu, nhưng là bằng hữu không nhất định phải học tập bắt chước nàng ta. Tôi yêu là Dương Tiểu Thảo vô cùng đơn giản, chứ không phải phiên bản của Dạ Ngưng."

"Em......"

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu nói làm cho mặt có chút hồng, nàng nhỏ giọng biện giải.

"Em không có."

"Còn nói không có? Em vừa rồi muốn làm gì?"

Nói một hồi, Phong Uyển Nhu khôi phục khí lực, ánh mắt nhìn Tiểu Thảo mang theo một tia chế nhạo. Tiểu Thảo bĩu môi nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói.

"Em chỉ là sợ chị nói em vô dụng."

"Tôi khi nào nói em vô dụng?"

Phong Uyển Nhu nhíu mày, nàng nói qua Tiểu Thảo ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng cho tới bây giờ chưa nói nàng ta vô dụng a. Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, trên mặt đầy vẻ ủy khuất.

"Ai bảo các phương diện chị đều vĩ đại như vậy, Ngưng Ngưng nói, nếu tại phương diện này không áp được chị, về sau đều không có biện pháp xoay người."

Phong Uyển Nhu nghe xong Tiểu Thảo nói liền cười không ngừng. Bàn tay đưa lên vén tóc dài trên trán, nghiêng mắt nhìn nàng, thanh âm pha mang theo một chút cảm giác làm nũng.

"Em muốn xoay người như thế nào?"

"Ngạch......"

Lời này hỏi khó Tiểu Thảo, nàng muốn xoay người như thế nào? Nàng thật đúng là chưa nghĩ tới.

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo ngây ngốc thì cười cười, tay bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức lôi kéo, Tiểu Thảo liền ngã xuống trong lòng của nàng. Phong Uyển Nhu hôn lên trán Tiểu Thảo, ôn nhu nói nhỏ.

"Tiểu Thảo, cảm tình không thể đối lập, có chút việc, thích hợp người khác không nhất định thích hợp với mình. Tôi yêu em, chính là em vô cùng đơn giản, em có thể đừng làm cho tôi cảm thấy xa lạ được không?"

"Nhưng là, nhưng là......"

Tiểu Thảo bị hơi thở bên tai ấm áp làm cho cả người run lên cơ hồ sắp tước vũ khí đầu hàng, nhưng trong não tự động xuất hiện từ 'công quân' không ngừng nhắc nhở nàng không thể ngã xuống.

"Nhưng em muốn ở mặt trên."

Nhỏ giọng nói một câu trong lòng. Tiểu Thảo kỳ thật cũng không yêu cầu cao, nàng muốn làm công quân cũng không phải muốn khoe khoang gì, chỉ là muốn ở trong lòng có chút an ủi, chỉ là nàng muốn ở phương diện này có thể chiếu cố Phong Uyển Nhu. Nếu không, ở bên cạnh Phong Uyển Nhu, nàng thực sự có chút cảm giác giống tiểu bạch kiểm, nàng tựa hồ cái gì cũng không có.

Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng cười, tay không ngừng nhéo nhéo mặt bánh bao của Tiểu Thảo.

"Ở mặt trên có cái gì khác nhau sao?"

Đứa nhỏ này trong óc rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

"Đương nhiên là có......"

Thanh âm của Tiểu Thảo thanh càng ngày càng bực bội, mặt bị Phong Uyển Nhu nhéo đến đau luôn.

"Em muốn về sau chiếu cố chị, mà không phải tránh ở dưới thân chị."

"Tránh ở dưới thân tôi?"

Phong Uyển Nhu tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo mặt đỏ lên, nàng vừa thẹn lại vừa quẫn nhìn Phong Uyển Nhu, cắn cắn môi, chị còn hỏi? Không phải chính chị cũng muốn ở trên sao?

"Tốt lắm, không cho em nghĩ bậy nữa."

Phong Uyển Nhu hôn lên tai Tiểu Thảo, ôm nàng thật chặt. Cũng không biết Tiểu Thảo bình thường tắm bằng cái gì, trên người vừa thơm thơm lại mềm mềm, khiến Phong Uyển Nhu rất muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng.

"Nhưng là...... Nhưng chị không nghĩ sao?"

Tiểu Thảo không được tự nhiên nhìn Phong Uyển Nhu. Nói đến dục vọng, nàng còn chưa đến 25 đã muốn như vậy, kia Phong tổng thì sao? Đều nhanh ba mươi, không nghĩ đến sao?

Phong Uyển Nhu vừa thấy Tiểu Thảo như vậy liền biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì, trong lòng vụng trộm cười cười, trên mặt lại bất động thanh sắc .

"Như thế nào, em chê tôi già hả?"

"Mới không có!"

Tiểu Thảo sốt ruột phủ nhận, nàng như thế nào ngại Phong Uyển Nhu già đâu? Nàng thích Phong Uyển Nhu còn không hết nữa.

"Tiểu Thảo."

Bàn tay Phong Uyển Nhu chậm rãi đi xuống, đặt ở trên xương quai xanh của Tiểu Thảo, chậm rãi vuốt ve.

"Tôi nói rồi, tôi thích em, cũng không phải bởi em có bao nhiêu vĩ đại, chỉ vì đó là em, rất đơn giản."

"Em cảm thấy cái gì em cũng không thể giúp chị......"

Tiểu Thảo rối rắm cầm lấy áo Phong Uyển Nhu, trong lòng có chút khổ, nàng nghĩ muốn tại thời điểm Phong Uyển Nhu bận rộn sẽ giúp nàng ta một phen. Nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ dừng ở trên gương mặt Tiểu Thảo, phất đi vẻ ưu sầu của nàng, phất đi tự ti của nàng. Phong Uyển Nhu nhìn nàng, trong mắt là chỉ có chân thành.

"Tiểu Thảo, em mang đến cho tôi niềm vui mà bất luận kẻ nào cũng không thể mang đến. Em biết không? Trước khi quen em, công ty và nhà căn bản không có gì bất đồng, đều là nơi làm việc, bất quá là trên danh nghĩa khác nhau mà thôi. Nhưng sau khi quen em, tôi bắt đầu chờ mong, chờ mong mỗi ngày trở về nhà."

Phong Uyển Nhu nói những lời này thực nhu hòa, nhìn Tiểu Thảo bằng ánh mắt tha thiết, khiến Tiểu Thảo nhịn không được chìm đắm trong đó.

"Bởi vì tôi biết, mỗi ngày mở cửa đều có thể nhìn thấy em, đều có thể nghe thấy em ngây ngốc gọi tôi, đều có thể nhìn em đùa giỡn nói cho tôi biết hôm nay em làm món ngon gì. Tôi tuy rằng từ trước đến nay chưa từng nói -"

Nói đến đây, Phong Uyển Nhu tạm dừng lại, hai má hơi hơi phiếm hồng, lời tâm tình, nàng cũng không biết nói sao cho phải. Trước kia nàng vẫn nghĩ đến cảm tình này chỉ lưu lại đáy lòng một mình yên lặng thủ hộ. Nhưng Tiểu Thảo lại bất an càng ngày càng nặng, đặt ở đáy lòng, nàng muốn Tiểu Thảo hạnh phúc, muốn Tiểu Thảo vô ưu vô lự cùng nàng ở một chỗ, không muốn có

bất cứ gánh nặng nào đè lên vai Tiểu Thảo.

"Trong lòng tôi, em thật sự thật sự rất quan trọng."

Tiểu Thảo hốc mắt hồng hồng nhìn Phong Uyển Nhu, nàng chưa bao giờ biết Phong Uyển Nhu sẽ nghĩ như vậy, sẽ nói nhiều lời ấm lòng như vậy. Không phải nói cái gì tôi yêu em, nhưng những lời từ đáy lòng Uyển Uyển lại áp chế được nỗi bất an bấy lâu của Tiểu Thảo. Tiểu Thảo dùng sức ôm Phong Uyển Nhu, đem mặt chôn vào trong lòng Phong Uyển Nhu. Nàng đã sớm nên biết, Uyển Uyển của nàng, nhất định sẽ không ghét bỏ nàng, đều do chính nàng lập trường không kiên định, luôn miên man suy nghĩ.

"Tốt lắm, đừng trẻ con nữa ha?"

Phong Uyển Nhu cười nhìn Tiểu Thảo đang thẹn thùng nằm trong lòng mình. Tiểu Thảo từ trong lòng đi ra, cái mũi và ánh mắt đều hồng hồng, nàng hít sâu vài cái, nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu một hồi, nói.

"Em đã biết."

Phong Uyển Nhu thở dài một hơi, cuối cùng cũng ổn thỏa.

"Nhưng mấy chuyện này có liên quan đến chuyện em ở mặt trên sao?"

"......"

Phong Uyển Nhu hận không thể một ngụm cắn chết người trong lòng. Tiểu Thảo lại sớm cười nham hiểm, bị những lời này của Phong Uyển Nhu thổi tan hết âm trầm trong lòng. Trước khi Uyển Uyển phát giận đã dùng sức ôm lấy nàng, hôn liên tiếp lên mặt đối phương.

"Em biết, em đã biết. Em sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, làm chính mình, làm Tiểu Thảo mà chị yêu nhất."

"Ai yêu em?"

Phong Uyển Nhu dùng sức niết cái mũi của Tiểu Thảo, Tiểu Thảo si ngốc cười, gương mặt bánh bao rạng ngời, quấn quít lấy Phong Uyển Nhu.

"Uyển Uyển, Uyển Uyển."

"Làm gì?"

Phong Uyển Nhu tức giận nhìn Tiểu Thảo, kêu ngọt ngào như vậy, khẳng định không phải chuyện tốt.

"Hahaha."

Tiểu Thảo hướng bên người nàng cọ cọ, nhỏ giọng nói.

"Nên nói đều nói xong rồi, em có phải hay không có thể ở mặt trên?"

"......"

Đặt ở trên người Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo tinh tế hôn lên mỗi một tấc da thịt của nàng, lần này hôn không mang theo dục vọng, chỉ là đơn thuần hôn môi. Phong Uyển Nhu sủng nịch nàng, bao dung với nàng, Tiểu Thảo vẫn đều biết. Nàng biết rất rõ, hiện tại, nàng muốn hảo hảo yêu Phong Uyển Nhu, hảo hảo yêu nữ nhân cao cao tại thượng này.

Tóc dài đen nhánh, lông mi thanh tú, hai mắt nhắm chặt, lông mi đang run rẩy, cái mũi cao cao, đôi môi đỏ mọng, thậm chí từng chiếc răng Tiểu Thảo cũng sẽ không buông tha, một chút lại một chút hạ xuống hôn môi. Phong Uyển Nhu trước những nụ hôn của nàng từ từ mềm nhũn xuống, không có khí lực suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cũng không có khí lực giãy dụa, trong lòng đều là Tiểu Thảo, còn để ý ai trước ai sau sao? Tiểu Thảo vui vẻ thì được rồi.

Tuy rằng đã nghĩ thông suốt, nhưng tay Tiểu Thảo vẫn run rẩy khi cởi nội y. Phong Uyển Nhu cũng có chút khẩn trương đè tay của nàng lại. Tiểu Thảo nhìn nàng, nhìn thấy trong mắt Phong Uyển Nhu có một tia khiếp đảm, đau lòng không được, nàng cúi đầu, hôn lên môi của người dưới thân.

"Yên tâm, em không dùng lực mạnh đâu."

"......"

Được rồi, này thật đúng là học theo sắc lang, một chút cũng không sai, Phong Uyển Nhu cũng không muốn nói cùng Tiểu Thảo, sợ nhịn không được một cước đạp nàng ta xuống giường.

Tiểu Thảo thấy Phong Uyển Nhu không từ chối, vội vàng cởi bỏ nội y của nàng ném xuống. Lúc bộ ngực trắng noãn run rẩy lọt vào trong tầm mắt, Tiểu Thảo cảm giác hô hấp đều đình chỉ, ánh mắt nàng đăm đăm, ngơ ngác nhìn, vẫn không nhúc nhích. Phong Uyển Nhu vốn đã khẩn trương, đợi nửa ngày cũng không thấy Tiểu Thảo nhúc nhích, đỏ mặt lên, lấy chăn che lại. Tiểu Thảo phục hồi tinh thần lại, một phen đè tay nàng lại, cúi đầu, cắn lên đỉnh núi hồng hồng kia, dùng sức mút lấy mút để.

Vì cái gì của nàng cùng của mình không giống nhau như vậy? Của Uyển Uyển lớn hơn a!

Vốn đáp ứng Phong Uyển Nhu chuyên tâm làm việc, nhưng đến thời điểm trọng yếu Tiểu Thảo vẫn là nhịn không được oán thầm. Phong Uyển Nhu gắt gao cắn môi dưới, thân mình không chịu được khống chế liền cong lên, thanh ngâm từ trong miệng tràn ra, nàng vưon tay ôm lấy cổ Tiểu Thảo.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện