Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

- Cười lên sẽ rất đẹp


trước sau

Phong Uyển Nhu cảm thấy được nàng nhất định là uống say rồi nên mới để cho Tiểu Thảo cõng mình

"Phong tổng, có lạnh hay không?"

Tiểu Thảo mặt trướng lên một chút hồng hồng, thở cũng không đều, Phong Uyển Nhu nhìn miệng nàng nói lại phun ra chút bạch khí, nhẹ nhàng nhìn lắc đầu

"Tôi nhẹ lắm sao?"

Tuy rằng mệt, nhưng tâm tình Tiểu Thảo thật tốt lắm, đã lâu như vậy cũng không có đi bộ trên tuyết, hơn nữa trên lưng còn cõng theo một người, cả đời này cảnh tượng lãng mạn như vậy thật là cũng không có cơ hội lần thứ hai a. Phong Uyển Nhu đầu có chút nhức, nên ghé vào trên lưng nàng muốn ngủ

"Tôi trước đây mỗi lần đi ra ngoài chơi, khi mệt đều do mẹ cõng tôi, tôi rất nặng nhưng mẹ một câu cũng không nói lời nào. Do lúc đó không hiểu chuyện, nhưng hiện tại ngẫm lại cũng tưởng lúc đó mình không có béo lắm, ai ngờ làm hại cho mẹ mệt mõi như vậy"

"Đừng nói là cô muốn ám chỉ tôi béo?

"Không có... Tôi chỉ là tùy tiện nói thôi!"

"Hừ!"

Phong Uyển Nhu lười phản ứng, nhắm mắt lại không phát ra tiếng

"Cô đừng ngủ a, ngủ nhất định sẽ bị cảm mạo mất, đừng ngủ, như vậy đi, tôi kể truyện cười cho cô nghe, được không?"

Phong Uyển Nhu không nói chuyện, chính là có hơi hơi mở mắt, Tiểu Thảo cảm giác được ý kiến của mình có tác dụng liền nhếch miệng cười cười "Hắc hắc. Phong tổng, tôi nói nha. Có một người phàm nhân, hắn đi leo núi, lúc gần đến đỉnh núi lại gặp một con sói lớn cầm một ngọn nến muốn đem dây thừng đốt đi, người kia nói một câu thì con sói liền đem cây nến thổi tắt, cô đoán xem người nọ nói câu gì?"

Phong Uyển Nhu trở mình xem thường, hảo ngây thơ chê cười, còn không phải hăm dọa là ngươi nếu đem dây thừng đốt đoạn ta sẽ bò lên mà giết ngươi

"Ha ha, người nọ nói: Happy Birthday!"

"..."

Lạnh quá, Phong Uyển Nhu ngã nghiêng đầu, buông ra một bàn tay đem áo kéo lên trên một chút

"Có phải tức cười lắm không?"

"Không buồn cười, cái khác đi"

"Ách.."

Tiểu Thảo ủy khuất biểu môi, cái gì a, lại muốn nghe cái khác sao?

"Được rồi, Phong tổng, lần này tôi sẽ cho cô cười chết luôn. Gia Cát Lượng không những tinh thông kỳ môn bát thuật, nhưng miệng mòm thật ra cũng rất lanh lẹ. Trong lúc Gia Cát Lượng đang cùng Lưu Bị bàn chuyện nghị sự, thì Gia Cát Lượng đột nhiên muốn xì hơi, nhưng lại sợ bị Lưu Bị nghe thấy sẽ ngượng ngùng. Hắn linh động suy nghĩ được một sáng kiến nên liền nói "Chủ công, vì điều tiết một chút không khí, tôi có học được cách của chim gõ kiến kêu thử một tiếng cho người nghe, người thấy như thế nào?" Lưu Bị liền gật đầu. Gia Cát Lượng sau đó bắt chước chim gõ kiến kêu hai tiếng, nhân cơ hội đem khí xì ra ngoài. Sau đó hỏi "Thế nào chủ công? Tôi học có giống không?" Lưu Bị nói "Ngươi kêu thêm một lần nữa đi, vừa rồi ngươi địch âm thanh quá lớn, ta nghe không rõ"...

"..."

Phong Uyển Nhu thân mình run lên một chút, ghé vào trên vai Tiểu Thảo nhẹ cười, Tiểu Thảo thấy được thì rất vui vẻ, bước chân cọ cọ đi phía trước. Chung quanh tuyết trắng thật đẹp, Tiểu Thảo thấy trong người rất ấm áp , ở bên cạnh Phong Uyển Nhu đang tựa tựa bả vai mình

Phong Uyển Nhu cảm nhận được Tiểu Thảo tim dồn dập tiếng đập, mỗi một tiếng đều rât thuần khiết, rất sạch sẽ

"Tiểu Thảo!"

Phong Uyển Nhu không nhịn được mở to mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn củaTiểu Thảo

"Hủm?"

Tiểu Thảo hí mắt cười cười, bất quá cũng mệt một chút a

"Cô không sợ tôi sao?"

"Nói thật, vừa mới đi làm ai mà không sợ, tôi từ nhỏ đến lớn đều rất sợ lãnh đạo..."

Phong Uyển Nhu trên mặt có chút lo lắng, nói như vậy hiện tại là không sợ nàng? Coi như tiểu ngốc tử này cũng có chút lương tâm

"Bây giờ thì cũng vẫn rất là sợ"

"..."

Phong Uyển Nhu hận không thể một hơi cắn chết nàng

"Sợ sao còn cõng tôi?"

Phong Uyển Nhu sinh khí, một nữa là tức giận Tiểu Thảo, một nữa là tức giận bản thân nàng, Tiểu Thảo khi nào thì lại bắt đầu tác động đến cảm xúc của nàng như vậy?

"Cô là lãnh đạo của tôi mà"

"Thả tôi xuống, không cần cô cõng!"

Phong Uyển Nhu nổi giận, nàng không thấy hiếm lạ điểm này của Tiểu Thảo. Tiểu Thảo thấy Phong Uyển Nhu không vui, vội hỏi: "Phong tổng, tôi lại nói gì không đúng khiến cô giận sao? Cô đừng để ý có được không?"

"Biết mình ngốc còn không chịu học hỏi?"

"Học có cái nào tốt đâu? Tôi đã nghĩ cả đời vui vẻ là được!"

"Không có mong muốn gì sao?"

"Có a, muốn hảo hảo công tác, không bị đuổi việc. Mỗi tháng đúng hạn đem tiền lương giao cho mẹ, thấy nàng nhận được tiền lương thì tinh thần sẽ thật vui vẻ..."

Phong Uyển Nhu không lên tiếng, Tiểu Thảo vừa đi vừa nói vừa thở phì phò, trên trán đã ẩn ẩn có chút mồ hôi toát ra

"Phong tổng, có thể hay không cảm thấy tôi quá vô dụng?"

Phong Uyển Nhu không nói chuyện, nàng có tư cách gì nói Tiểu Thảo, hiện tại người ở công ty có mấy ai có được tính cách giống như Tiểu Thảo. Không phải không nghĩ là muốn vui vẻ, nhưng cơ bản bao nhiêu dục vọng của Tiểu Thảo đều bị vùi lấp hết thảy, làm cho người ta hết lần này đến lần khác đều thấy ngỡ ngàng, cũng không biết mỗi ngày nàng sẽ làm ra những chuyện gì bất ngờ nữa

"Phong tổng! Chị có hài lòng với cuộc sống của mình không?"

"Tôi không biết, Hiện tại tôi chỉ dành thời gian cho công việc, về sau sẽ tìm một người yêu thích sống cả đời với nhau, người đó cũng phải khiến ba mẹ tôi hài lòng"

"Người đó như thế nào?"

Phong Uyển Nhu không tự giác nhăn mi lại, Tiểu Thảo lắc lắc đầu, trên mặt có chút ửng hồng

"Không trả lời cũng được... A! Thúy lộ hoa viên, Phong tổng, là nơi này sao?"

Phong Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn nhìn, gật đầu: "Đúng rồi, thả tôi xuống đây đi"

"Chờ tôi cõng đến tận cửa rồi sẽ buông cô xuống, cô mang giày cao gót nếu đi trong tuyết thì không tốt lắm"

"..."

Nói hay là chỉ đạo đây?

Tới đến hiên cửa, Tiểu Thảo thật cẩn thật ngồi chổm hổm xuống, từ từ canh chừng Phong Uyển Nhu, nàng lau mồ hôi, quay đầu lại nhìn Phong tổng ngây ngốc cười

Phong Uyển Nhu vừa được buông xuống cũng liền nhìn Tiểu Thảo, rõ ràng còn đang ngây ngô cười, cười đến làm cho lòng ngực nàng cảm thấy ấm áp, không những thế tim lại có chút đập nhẹ

"Tôi đưa cô lên trên, rồi nấu cho cô một chén nước gừng để tỉnh rượu"

Tiểu Thảo lo lắng nhìn Phong Uyển Nhu, mặt còn có chút ửng hồng, có phải hay không còn chưa tỉnh rượu đây?

"Tùy tiện!"

Phong Uyển Nhu nhanh chóng xoay người không nhìn Tiểu Thảo, còn có chút bối rối đi lên lầu, kết quả là bất ngờ lại bị trượt chân

"Làm sao vậy? Như thế nào lại không cẩn thận?"

Tiểu Thảo lo lắng liền chạy lên bên cạnh Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu bám lấy tường để giữ thăng bằng, thống khổ nhíu mi

"Tại sao lại không cẩn thận

chứ? Đã nói là coi chừng bị ngã mà còn không chú ý"

Tiểu Thảo vì sốt ruột nên nói chuyện cũng không để ý nể nang lão bản, Phong Uyển Nhu vì chịu đau nên nghĩ muốn bỏ qua cho Tiểu Thảo đang lôi kéo tay nàng, Tiểu Thảo dùng sức dìu lấy tay nàng

"Đừng nhúc nhích a, nhanh vào nhà xoa thuốc, tôi đỡ cô"

"Không cần!"

"Như vậy sao được?"

"Tôi nói không cần, cô không nghe sao?"

Phong Uyển Nhu cao giọng, bộ dáng lạnh lùng làm cho Tiểu Thảo có chút ủy khuất, tay nàng đang cầm lấy tay Phong Uyển Nhu cũng rụt trở về, nhỏ giọng nói: "Vậy được rồi, một mình cô cẩn thận một chút"

Không nhìn Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu bám lấy tường chậm rãi hướng lên lầu đi, trong lòng cũng không hiểu rốt cuộc là bản thân bực bội cái gì, nàng vừa rồi là làm sao vậy? Tại sao lại đối với Tiểu Thảo mà xúc động cơ chứ? Là do uống nhiều quá sao? Nhất định là vậy...

Tiểu Thảo đứng ở một chỗ ngơ ngác nhìn Phong Uyển Nhu, cũng không biết tại sao thái độ của nàng lại quay ngoắc một trăm tám mươi độ như vậy, trong lòng cơ bản có chút xíu bất mãn và ủy khuất, lại nhìn thấy bộ dạng mờ nhạt dưới ánh đèn của Phong Uyển Nhu đang cực khổ bám lấy tường nhích từng bước chân thì lòng lại có chút khó chịu. Nàng mím môi, chạy lên đỡ lại cánh tay Phong Uyển Nhu

"Tại sao còn chưa đi?"

Phong Uyển Nhu chọn mi nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo không dám nhìn nàng: "Dù sao cũng muộn rồi, cô xinh đẹp như vậy, đi một mình thật nguy hiểm a, tôi đưa cô lên nhà"

"Cô lấy gì để bảo vệ tôi?"

Phong Uyển Nhu nhìn bộ dạng nhỏ nhắn có phần yếu ớt của Tiểu Thảo xem thường, phỏng chừng chỉ cần một phần tử xấu như Tiểu Thảo thì cũng đủ vướng víu rồi

"Tôi... tôi có mang theo đèn pin a"

Tiểu Thảo đem từ trong túi xách ra một cái đèn pin đưa ra cho Phong Uyển Nhu xem, Phong Uyển Nhu đau đầu nhìn nàng

"Cô mang theo đèn pin thì có lợi ích gì?"

Gặp được lưu manh đừng nói là đèn pin, dù có chích điện cũng còn chưa chắc hạ được a

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu không chút ủ rượi nào mà ngược lại còn vui vẻ cười cười: "Ai bảo không có việc gì a, gặp bọn lưu manh tôi sẽ dùng đèn chiếu vào mặt mình, hắn nhìn thấy sẽ sợ mà bỏ chạy hắc hắc"

"..."

Phong Uyển Nhu một lần nữa lại được mở mang kiến thức, nhìn Tiểu Thảo hài hước nàng lại phóng ra cặp mắt như băng lạnh, không có biểu tình gì nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, tập tễnh đi về phía trước, dưới chân lại ẩn ẩn cảm giác đau nhức truyền đến, Phong Uyển Nhu thở dài, xem ra chân nàng đúng là bị thương rồi, ngày mai còn muốn đi thị sát công trường đang thi công, còn phải tổ chức hội nghị, xem ra lại phải lùi lại một lần nữa

Tiểu Thảo ở một bên cẩn thận giúp đỡ Phong Uyển Nhu, nhìn bộ dáng nhíu mi của nàng làm cho Tiểu Thảo có chút đau lòng, có phải hay không lại đang lo lắng cho chuyến công tác ngày mai đây?

Trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng đến trước cửa nhà, sau khi mở cửa vào Tiểu Thảo còn chu đáo đưa Phong tổng đến tận ghế salong ngồi, sau đó nàng còn như nhạc trưởng đem hết rèm cửa sổ mở ra, còn rót một ly nước ấm đem đến cho Phong Uyển Nhu, có thể nói là rất tận tình chăm sóc

"Phong tổng, tôi đi đây, nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé!"

Tiểu Thảo nhìn nhìn chung quanh, cảm thấy bản thân mình cũng không còn việc gì nữa, nàng sốt ruột về nhà, xem ra Cỏ mẹ lại đang đặt nghi vấn tại sao nàng lại về trễ như thế

Phong Uyển Nhu uống xong một ly nước, liền đem ly để qua một bên, khí định thần nhàn nhìn Tiểu Thảo

"Cô.... chưa gì đã muốn về rồi sao?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện