Edit: mitatam
Beta: girl_sms
Lúc Tiểu Thảo về nhà, cả người giống như kiệt sức. Đem một đống hành lý để trong phòng khách, cái gì cũng không quan tâm, đi vào phòng ngủ làm một giấc ngon lành. Cỏ mẹ đứng ở phòng khách nhìn chằm chằm hành lý của Tiểu Thảo nửa ngày. Thở dài, một ngày đi máy bay đến hai lần, lấy tính cách biếc nhác của Tiểu Thảo lại chịu đi như vậy, không phải là đang yêu thì còn là cái gì?
Ở trong phòng, Tiểu Thảo nằm trên giường, lòng tràn đầy hương vị ngọt ngào, ngủ thẳng đến bốn giờ sáng mới tỉnh lại. Nói tỉnh lại cho đỡ xấu hổ chứ thật ra là bị đói quá nên mới tỉnh. Nàng đi chiếc dép lê, dụi dụi mắt đi vào phòng bếp, muốn tìm đồ ăn. Nhưng mới vừa đi đến phòng khách, liền thấy Cỏ mẹ bình tĩnh ngồi ở trên sô pha, ngây người nhìn TV. Tiểu Thảo sửng sốt, kinh ngạc hỏi
"Mẹ, mẹ làm gì còn chưa ngủ?" Trong TV có ai lại hấp dẫn mẹ đến vậy a?
"Chờ con"
Mặt Cỏ mẹ không chút thay đổi nói, giọng không giống như đang nói đùa, rất là nghiêm túc. Tiểu Thảo hơi ngẩn ra, theo bản năng hỏi lại
"Chờ con? Chờ con làm gì?"
"Mẹ muốn hỏi một chút, mấy ngày nay con đi đâu, tìm ai mà lại mệt đến như vậy?"
Mẹ Tiểu Thảo nhanh chóng nắm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh TV, hiển nhiên là đang nỗ lực kiềm chế cảm xúc. Tiểu Thảo cũng thấy được như vậy, trong lòng căng thẳng không thôi, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến hết.
"A.... Con đi tìm bạn học. Đã lâu không gặp..."
"Con còn dám gạt mẹ!"
"Ba" một tiếng, điều khiển từ xa trong tay Cỏ mẹ bị quăng ra xa. Tiểu Thảo bị doạ đến run run lên, phía sau lưng bắt đầu có chút mồ hôi lạnh.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy a...."
Sẽ không phải là bị phát hiện rồi chứ? Trái tim Tiểu Thảo đập loạn nhịp. Bị Cỏ mẹ phát hiện chuyện của nàng cùng Phong Uyển Nhu vẫn luôn là việc Tiểu Thảo lo lắng, sợ hãi nhất. Không nghĩ tới ngày này đã đến, ngay cả như vậy, Tiểu Thảo vẫn ôm một tia hy vọng mong rằng Cỏ mẹ không phải bởi vì việc này mà tức giận nàng.
Cỏ mẹ đứng lên, xoay người, nhìn Tiểu Thảo, sắc mặt rất không tốt.
"Tiểu Thảo, mẹ quản không được con có phải hay không? Con đủ lông đủ cánh rồi muốn ra ngoài bay cao phải không?"
"Con không có..."
Hốc mắt Tiểu Thảo đỏ lên, thấy Cỏ mẹ như vậy, trong lòng nàng rất khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, Cỏ ba vẫn luôn bận rộn đi công tác, thường xuyên xa nhà. Những lúc như vậy, vẫn luôn là Cỏ mẹ vất vả chăm sóc cho nàng. Từ nhỏ tới lớn, nàng luôn phản ứng chậm hơn con nhà người ta, thường xuyên bị bạn bè cười nhạo. Vẫn luôn là Cỏ mẹ bảo vệ nàng, an ủi nàng. Nàng không muốn tổn thương Cỏ mẹ, thật sự không muốn.
"Con lại đây!"
Mẹ Tiểu Thảo nhìn chằm chằm người Tiểu Thảo. Tiểu Thảo bị nhìn như vậy, trong lòng có phần sợ hãi, còn là không dám làm trái lời mẹ, chậm rãi bước đến phía trước. Đừng thấy nàng bình thường cùng Cỏ mẹ đùa giỡn cái gì cũng nói cũng cãi, nhưng thật ra đến lúc quan trọng, nàng sợ nhất vẫn là Cỏ mẹ.
Cỏ mẹ nhìn Tiểu Thảo, nhìn đứa con mà mình một tay nuôi lớn đang đi từng bước đến trước mặt, nước mắt tự dưng lã chã rơi xuống. Tiểu Thảo bị nước mắt của mẹ làm cho sợ hãi, kinh hoàng nhìn Cỏ mẹ
"Mẹ, mẹ làm sao vậy a? Đừng khóc nữa a..."
Tiểu Thảo lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Cỏ mẹ, lại bị đẩy tay ra. Cỏ mẹ hít vào thật sâu, chỉ vào cổ Tiểu Thảo nói
"Con xem đi, chính con tự xem đi!"
Tiểu Thảo chột dạ, không dám cúi đầu xem, mà lấy tay dùng sức kéo kéo áo, muốn che khuất mấy dấu hôn trên cổ. Cỏ mẹ bị hành động của nàng chọc cho tức giận, lấy tay ngăn lại rồi hét lên
"Tiểu Thảo, mẹ hỏi con, việc này là sao? Có phải chính là Phong tổng kia lưu lại hay không?"
"Mẹ...mẹ..."
Tiểu Thảo khóc, cầm áo của mình không chịu buông, trong lòng đột nhiên mất hết can đảm. Vẫn là bị phát hiện, phải làm sao bây giờ?
"Nói, con nói đi!"
Cỏ mẹ có chút cuồng loạn, tay vẫn dùng sức kéo áo Tiểu Thảo xuống, trên cổ một vùng dấu ấn đỏ tươi phá huỷ hi vọng cuối cùng của nàng. Không phải chưa từng nghĩ đến, chỉ là Cỏ mẹ vẫn không thể tin được, không thể tin đứa con mình một tay nuôi lớn, so với mèo con còn nhát gan hơn, Tiểu Thảo cư nhiên lại yêu một nữ nhân, lại còn là giám đốc của nàng, cái này rốt cuộc là chuyện gì?
Tiểu Thảo khóc nức nở, tay dùng sức kéo áo không chịu buông. Lòng của nàng thật loạn, không biết nên giải thích với mẹ như thế nào, không biết nên nói với Cỏ mẹ chuyện của hai người như thế nào. Cỏ mẹ tuy rằng ngày thường rất vui vẻ, hoà đồng, đối với những việc mới mẻ cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều, nhưng tình yêu giữa hai nữ nhân... Mẹ nàng khẳng định không thể chấp nhận được.
Cỏ mẹ cũng khóc rất nhiều, nhưng dù sao cũng là con của mình, nhìn Tiểu Thảo khóc đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lòng của nàng đau giống như bị cắt ra từng khúc. Cho tới nay, nàng đều đem Tiểu Thảo coi là bảo bối, là mọi thứ của mình, chỉ cần Tiểu Thảo vui vẻ, muốn mình làm cái gì cũng được. Chuyện đại sự cả đời của Tiểu Thảo cũng là việc mà Cỏmẹ vẫn luôn lo lắng, sợ nàng yếu đuối, về sau gả cho người ta sẽ bị khi dễ. Vì vậy muốn tìm cho Tiểu Thảo một người chồng thích hợp, quả thực lo lắng đến phiền lòng. Nhưng hiện tại tất cả đều đổ bể, người yêu thì đã tìm được, nhưng quan trọng lại là một nữ nhân!
"Tiểu Thảo, con nói cho mẹ nghe, các con tại sao lại thành thế này? Có phải hay không chỉ là yêu thích nhất thời? Phải không?"
Tiểu Thảo khóc run lên, lắc đầu liên tục, nhất thời? Như thế nào là như vậy, nàng muốn cùng Phong Uyển Nhu nắm tay nhau cả đời, như thế nào chỉ là yêu thích nhất thời?
"Vậy con nói đi, các con rốt cuộc sao lại thành thế này? Bình thường con có cùng mẹ nói về việc này sao? Nhưng con tại sao có thể phạm một sai lầm lớn như vậy? Nàng ta là một đứa con gái a, các con, các con như vậy không phải là đồng tính luyến ái sao?"
Đôi mắt Cỏ mẹ đầy tơ máu, giọng nói cũng có chút khàn khàn. Tiểu Thảo bị câu nói "đồng tính luyến ái" của mẹ làm cho đau lòng. Lời này ai nói ra cũng được, với tính cách củaTiểu Thảo đều có thể làm bộ như không nghe thấy, nhưng giờ đây lại là mẹ của nàng a, mẹ của nàng nói nàng như vậy.
Lau nước mắt trên mặt, Tiểu Thảo hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Cỏ mẹ
"Mẹ, con thích nàng, chỉ đơn giản là thích nàng"
"Con thích ai?"
Mẹ Tiểu Thảo rất nhanh hỏi lại, ánh mắt hung dữ, khiến Tiểu Thảo đột nhiên có chút sợ hãi, giọng nói của nàng run lên trả lời
"Mẹ, mẹ đừng đánh con được không?"
"Mẹ đánh con? Mẹ bóp chết con cũng được!"
Mẹ Tiểu Thảo đối với Tiểu Thảo thật sự là thất vọng đến cực điểm. Nàng không thể nào giải thích được, hai nữ nhân làm sao có thể yêu nhau được. Nếu không may bị
"Con chỉ là thích nàng...."
Tiểu Thảo vừa khóc vừa quệt nước mắt, trong đầu đều là hình ảnh của Phong Uyển Nhu, còn trong lòng thì thật đau. Cỏ mẹ thấy nàng như vậy, thật sự là tức giận đến cực điểm, lấy tay đẩy tay Tiểu Thảo ra, quát lớn
"Khóc? Con khóc cái gì, đem mọi chuyện nói rõ cho mẹ ngay."
"Mẹ muốn con nói cái gì con đều đã nói hết, đúng vậy, con thích nàng, con thích nữ nhân, con là đồng tính luyến ái, được chưa?"
Tức nước vỡ bờ, Tiểu Thảo đem tất cả mọi chuyện đều nói ra hết. Nàng ngẩng đầu, cắn môi nhìn mẹ, tay bởi vì lo lắng mà run lên. Mẹ Tiểu Thảo nghe xong lời nói của Tiểu Thảo, đầu như muốn nổ tung. Giống như có hàng trăm chiếc tàu hỏa chạy vù vù bên cạnh, ngực nàng nhanh chóng đau nhói, mọi vật trước mắt đều biến thành màu đen.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy a?"
Tiểu Thảo khóc lớn, lấy tay đỡ Cỏ mẹ, nhưng Cỏ mẹ lại gạt tay nàng ra, khóc nói
"Tôi không cần cô đỡ, đúng là tội lỗi của tôi, làm sao lại có thể sinh ra một đứa con như vậy. Cô muốn mẹ cô làm sao sống nổi đây? Cô muốn tôi làm sao có thể nói với ba cô, hay nói rằng là tôi đã dạy con gái mình thành như vậy?"
"Mẹ..."
Mặt Tiểu Thảo đầy nước mắt, khóc liên tục đến không thở nổi. Nàng nên nói như thế nào, nên giải thích như thế nào? Mẹ nàng căn bản không ủng hộ loại tình cảm này, nàng nói cái gì cũng sẽ chỉ làm cho Cỏ mẹ càng thêm tức giận.
"Chia tay đi, con không được liên lạc với cô ta nữa!"
Cỏ mẹ lau hết nước mắt nói. Tiểu Thảo hoảng hồn, dùng sức lắc đầu
"Không được, con với nàng vẫn luôn ở cùng một chỗ mà."
"Ở cùng một chỗ cũng phải tách ra"
Giọng nói của Cỏ mẹ kiên định. Không thể nghi ngờ, đây là kết quả mà Tiểu Thảo sợ nhất. Kết quả đó đã đến, Tiểu Thảo dùng sức lắc đầu, nước mắt chảy giàn giụa, năn nỉ nhìn Cỏ mẹ.
"Mẹ, đừng bắt tụi con tách ra được không? Con không thể xa nàng, con thật sự thật sự rất yêu nàng..."
"Yêu? Con thì biết cái gì gọi là yêu?"
Cỏ mẹ nắm bả vai Tiểu Thảo, cắn răng nhìn nàng. Vai của Tiểu Thảo bị nắm đến phát đau. Nàng nhìn Cỏ mẹ, biết cửa ải này là không thể qua được. Hít hít cái mũi, nhìn vào mắt Cỏ mẹ lần nữa
"Mẹ, mẹ thật sự giữ lời?"
"Mẹ làm sao mà không giữ lời?"
"Mẹ lúc trước đã từng nói hy vọng con có thể tìm được một người thật sự yêu con, đau lòng vì con, một người đối xử tốt với con, quan tâm con cả đời. Hiện tại con tìm được rồi, vì sao lại không để cho con cùng nàng ở cùng một chỗ?"
"Nàng ta là một đứa con gái!"
Cỏ mẹ lặp lại một lần nữa vấn đề này, Tiểu Thảo mạnh mẽ nhìn vào mắt nàng
"Nàng không hề thua kém bất kì nam nhân nào!"
"Mẹ thấy con điên lắm rồi!"
Ở trong mắt Cỏ mẹ, Tiểu Thảo hiện tại tuyệt đối là bị tình yêu làm mờ mắt. Từ nhỏ đến lớn, một khi nàng tức giận, Tiểu Thảo sẽ lập tức ngoan ngoãn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Làm gì lại giống như bây giờ, dám cãi nhau với nàng.
"Con mặc kệ, con sẽ ở cùng một chỗ với nàng"
Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, cắn chặt răng nói, bộ dáng bất chấp tất cả. Nàng nghĩ hết rồi, bị đánh thì sẽ chịu đòn, nếu có bị mẹ đánh chết nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Cỏ mẹ bị Tiểu Thảo nói một câu đó làm cho tức giận đến đau đầu, nàng lấy tay đè ngực, không nói nổi lời nào. Tiểu Thảo lúc đầu còn đang ương ngạnh, vừa thấy mẹ mình như vậy, nước mắt lại rơi lã chã. Nàng nhìn mẹ, cầu xin thảm thiết
"Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa"
"Các con tách ra đi."
Giọng nói thật sắc bén, rõ ràng không có vẻ lao lực như lúc nãy. Tiểu Thảo nghe xong dùng sức lắc đầu
"Mẹ, con không thể, con đã hứa sẽ cùng nàng ở một chỗ cả đời, hơn nữa...hơn nữa con đã là người của nàng, con như vậy, sẽ không có người nào chịu chấp nhận con."
Cỏ mẹ mạnh mẽ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo nhìn vào mắt nàng, gật gật đầu nói to
"Ngày hôm qua con đã bị nàng 'làm' rồi".