Ngoại thành.
Các bá tính tụ tập ở pháp đài, yên lặng tụng kinh cầu nguyện. Tiếng tụng kinh nho nhỏ dung hợp ở bên nhau, hòa thành một con sông lớn, lộ ra cảm giác trang nghiêm túc mục.
Từ sau khi quyết định tồn vong cùng Vị Châu, những bá tính này liền tĩnh tọa tại chỗ cầu nguyện. Trong lòng còn tồn một phần vạn hi vọng, ngóng trông lúc này Vĩnh An Vương cũng có thể đánh đuổi những tên Tây Hoàng mọi rợ đó. Nhưng nếu thật sự bại, cùng lắm thì bọn họ dùng mạng này liều một lần với quân Tây Hoàng.
Lần chờ này liền chờ tới lúc chân trời nổi lên nắng sớm.
Tiếng kèn cao vút vang vọng trên bầu trời thành Vị Châu, bá tính biểu tình chấn động...... Thanh âm này, đại biểu cho thắng lợi.
Bọn họ không hẹn mà cùng mà nhìn về phía thành Vị Châu, liền thấy cửa thành chậm rãi mở ra, một đội nhân mã từ trong thành ra tới, người cầm đầu một thân áo giáp đen, sát khí rất nặng, đúng là Vĩnh An Vương.
“Là Vĩnh An Vương!”
“Thắng rồi!”
“Chúng ta thắng rồi.”
Tiếng hoan hô như thủy triều vang lên, các bá tính ngồi một đêm, tứ chi khớp xương đều đã đông lạnh đến chết lặng cứng đờ, lại không rảnh lo thân thể khó chịu, nâng đỡ nhau lảo đảo đứng lên, trên mặt là vui sướng sống sót sau tai nạn.
Đội nhân mã Lý Phượng Kỳ đưa đến xếp hàng ở cửa thành, Khương Thuật tiến lên nói: “Mười vạn đại quân Tây Hoàng toàn diệt, Vị Châu đại thắng. Hiện giờ trong thành bị chiến loạn ảnh hưởng, có chút tổn hại……” Nói tới đây hắn quỷ dị mà dừng một chút, nói trong thành là “một chút” tổn hại thật sự là có chút che dấu lương tâm. Những tên Tây Hoàng mọi rợ kia đốt gϊếŧ bắt cướp cũng sẽ không quý trọng nhà cửa trong thành, vừa tiến đến liền phóng hỏa, tuy rằng sau đó kịp thời dập tắt, nhưng nhà cửa bị thiêu hủy không ít. Ngay cả phủ Đô Đốc cũng chịu chiến loạn ảnh hưởng, có vài chỗ bị tổn hại.
Nhưng nghĩ đến hiện giờ bọn họ lưng dựa hai mỏ quặng, hắn hắng hắng giọng nói, tự tin mười phần: “Sau khi mọi người trở về thành, nếu trong nhà có phòng ốc bị tổn hại, hãy đến nha môn đăng ký, chúng ta xác minh xong sẽ bồi thường tiền bạc tu sửa trùng kiến……”
Hắn đem tình hình trong thành nói đại khái một phen, trước tiên để những bá tính chuẩn bị tâm lý, miễn cho lúc trở về nhìn thấy thành Vị Châu huyết khí tận trời mà kinh hãi.
Tối hôm qua trong thành trở thành nơi tàn sát, tới hiện tại huyết tinh khí cũng còn chưa tan.
Các bá tính nghe nói không chỉ có đánh thắng trận, mười vạn nhân mã Tây Hoàng còn toàn diệt, tuy rằng bọn họ còn chưa hiểu mười vạn binh mã Tây Hoàng toàn diệt đại biểu ý nghĩa gì, nhưng lại không cách nào ngăn cản bọn họ kích động vui sướng. Nơi nào còn để ý nhà cửa còn hay không, các bá tính có tuổi lớn một chút, nhớ tới đã từng chịu khổ dưới vó ngựa Tây Hoàng đều lau nước mắt.
Dưới sự an bài của Khương Thuật và Chu Liệt, các bá tính ở ngoài thành theo từng nhóm trở về.
Đợi bá tính đều rời đi rồi, Lý Phượng Kỳ mới xuống ngựa, bước đến hướng đàn tế.
Nơi đó, Diệp Vân Đình cùng lão Vương phi đang lẳng lặng đứng.
“Mẫu thân.” Lý Phượng Kỳ trước tiên hướng lão Vương phi hành lễ, tiếp theo ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Vân Đình, ánh mắt hai người không tiếng động giao nhau.
“Ta mệt lợi hại, đi về trước nghỉ ngơi.” Lão Vương phi nhìn thần sắc hai người, ánh mắt từ ái, không kẹp ở bên trong gây trở ngại phu phu hai người nữa, kêu Ỷ Thu đỡ mình lên phía sau xe ngựa.
Lý Phượng Kỳ nhìn đôi môi khô nứt của thanh niên thật lâu, bàn tay xoa sườn mặt y, thấp giọng nói: “Vất vả cho ngươi, có mệt hay không?”
“Mệt.” Diệp Vân Đình không cậy mạnh, lo lắng một đêm, trước mắt y bóng đen dày đặc, tiếng nói cũng có chút khô khốc.
“Ta mang ngươi về.” Lý Phượng Kỳ nói xong, nắm eo y bế lên ngựa.
Diệp Vân Đình tuy rằng thon gầy, vóc người lại cao, cũng không tính là nhẹ. Nhưng ở trên tay hắn, lại giống như khinh phiêu phiêu không có phân lượng gì.
“Ngươi nghỉ ngơi chốc lát đi.” Lý Phượng Kỳ để y ngồi ngiêng, đem người ấn vào ngực mình, dùng áo choàng bao lấy cả người y.
Trước mắt tối đi, Diệp Vân Đình bị áo choàng bao lại. Trong không gian nhỏ hẹp ngăn cách với bên ngoài, trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng, thì chỉ có tiếng lồng ngực Lý Phượng Kỳ nhảy lên.
Một chút một chút, vững vàng mà hữu lực.
Thật giống như bản thân hắn, như núi cao nguy nga, trầm ổn đáng tin cậy, kiên cố không phá vỡ nổi.
Diệp Vân Đình hít sâu một hơi, trong mũi toàn là hơi thở thuộc về một mình hắn, mí mắt y rũ xuống, liền ở trong hơi thở làm người an tâm như vậy, mệt mỏi ngủ rồi.
Lý Phượng Kỳ khống chế tốc độ, chậm rãi mang y trở về.
Chu Liệt dừng ở phía sau nhìn một mình Quý Liêm lẻ loi bị bỏ lại, ai một tiếng, một bộ biểu cảm “Thật đáng thương nhưng đừng để ý, quen rồi là tốt thôi” nói với hắn: “Xem ra xe ngựa kia là chuẩn bị cho ngươi.”
...... Khi bọn họ ra khỏi thành mang theo hai chiếc xe ngựa, một chiếc là cho lão Vương phi, còn có một chiếc hắn vốn dĩ tưởng là cho Vương phi, nhưng hiện tại xem ra, là chuẩn bị cho tiểu thư đồng của Vương phi.
Quý Liêm gãi gãi đầu, “Ồ” một tiếng, thu hồi ánh mắt, chạy nhanh lên xe ngựa.
Tốc độ của xe ngựa nhanh hơn Lý Phượng Kỳ, khi đi ngang qua hai người, Quý Liêm ghé vào cửa sổ xe thăm dò ra bên ngoài, nhìn thấy Lý Phượng Kỳ rũ mắt, thần sắc thập phần ôn nhu.
Hắn buông mành ngồi trở lại, nghĩ thầm, cũng không uổng công thiếu gia ngày hôm qua phí công sức lớn như vậy.
Khi Lý Phượng Kỳ mang theo người về hậu viện doanh trại quân đội, liền thấy Diệp Vọng mặc giáp trụ hưng phấn chạy tới, trên mặt hắn lại có thêm hai vết thương, cánh tay trái dùng băng vải treo trước ngực, đi đường còn có chút khập khiễng, bị thương không ít, nhưng đều không tính là nặng. Trên gương mặt dơ hề hề hỉ khí dương dương.
Tới gần rồi, hắn há mồm muốn gọi người, lại bị một động tác của Lý Phượng Kỳ làm ngừng lại.
“Y ngủ rồi, có chuyện gì, muộn chút lại nói.”
Diệp Vọng thấp thấp “Ồ” một tiếng, đem kích động hưng phấn trong ngực nghẹn trở về, nhìn Lý Phượng Kỳ đem người ôm vào trong phòng.
“Tới rồi sao?” Diệp Vân Đình ngủ không sâu, khi Lý Phượng Kỳ đặt y lên trên giường, y mơ mơ màng màng mở to mắt ra, lẩm bẩm hỏi một câu, tay lại còn bắt lấy góc áo Lý Phượng Kỳ không buông.
Thật dính người.
Lý Phượng Kỳ nhìn bàn tay bắt lấy góc áo mình kia liền nghĩ như thế.
“Ừ, ngươi ngủ tiếp đi. Ta trông chừng ngươi.”
Tựa hồ lời này khiến y cảm thấy an tâm, Diệp Vân Đình mơ hồ không rõ mà “ừ” một tiếng, lại ngủ tiếp.
Y quá