Vương Thả bị bỏ lại kinh hãi khôn kể.
Cho tới nay, nguyên tắc hắn luôn vâng theo đó là, khi điều tra những chuyện lạ này, hắn không trộn lẫn vào đấu tranh quyền lợi phức tạp, phàm là phía trên phân phó xuống, hắn liền làm theo.
Nhưng hắn không nghĩ tới, một cọc án Triệu thị mưu nghịch, thế nhưng sẽ liên lụy ra chân tướng làm cho người ta sợ hãi như thế.
Tiên đế thí huynh đoạt vị, lại vì thủ tiêu chứng cứ, gϊếŧ oan cả nhà Triệu thị. Ngay cả tiền Thái Tử Phi khó sinh, Đông Cung hoả hoạn, cũng ẩn ẩn liên quan đến gã. Hắn cho rằng mấy việc này cũng đã đủ kinh người, nhưng hoàng đế lại nhẹ nhàng ném ra một tin tức càng khiến người kinh hãi hơn.
Lời đồn bên ngoài lại là sự thật.
Án kiện hắn từng xử lý nhiều không kể xiết, căn cứ vào lời hoàng đế nói, lại chải vuốt một phen, cơ hồ đã minh bạch "trùng hợp" trong lời hoàng đế chính là chân tướng.
Trên đời này trùng hợp không phải không có, nhưng sự tình trùng hợp lại trùng hợp như thế, hơn phân nửa là có tâm mà thành.
Yên lặng tiêu hóa trong chốc lát, Vương Thả mới gian nan cất bước rời đi. Khi bước ra khỏi cửa cung hắn quay đầu nhìn lại một cái, chỉ thấy mây đen dày nặng nặng nề áp xuống, rõ ràng nên là thời tiết đầu xuân, bông tuyết lại vẫn bay tán loạn, bao phủ trên cung điện rộng lớn một tầng hơi lạnh thấu xương.
Cuối cùng hăbs cũng không quay đầu lại mà trở về Đại Lý Tự.
Lúc sau dựa theo hoàng đế phân phó, kết án, chiêu cáo thiên hạ.
Trong lúc đó có không ít triều thần có ích lợi tương quan biết được tin tức, liền trong tối ngoài sáng tạo áp lực với hắn, nhưng hắn chỉ dùng một câu 'khẩu dụ của hoàng đế' liền đẩy cả trở về.
Vì thế án xử sai của Triệu gia được sửa lại, bố cáo tiên đế thí huynh đoạt vị được dán đầy đường phố khắp kinh thành.
Mưu sát huynh trưởng, gϊếŧ oan trung thần…… Tội danh của tiên đế từng vụ từng việc bị liệt kê trên bố cáo.
Tức khắc cả nước ồ lên.
Các lão thần Tông thất quỳ một mảnh trước điện Thái Hòa, khẩn cầu hoàng đế rút lại bố cáo, cấm trên phố nghị luận việc này, vì tiên đế rửa sạch ô danh.
Lý Tung nghiêng nghiêng dựa trên long ỷ, cười đến không thẳng nổi eo: “Chỉ bằng những việc dơ bẩn phụ hoàng làm đó, vậy mà bọn họ cũng không biết xấu hổ nói rửa sạch ‘ô danh’?” Cười xong hắn lại lắc lắc đầu: “Thôi, trẫm cần gì cùng bọn họ so đo nữa đây.”
Dù sao hắn cũng không khác gì những lão thần quỳ gối trước điện Thái Hòa kia.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói: “Như thế ngươi vừa lòng chưa?”
Trong phủ Thái phó, Hàn Thiền ngồi đối diện Ngụy Thư Thanh, trước mặt hai người bày một bàn cờ, Hàn Thiền cầm cờ trắng, Ngụy Thư Thanh cầm cờ đen, lúc này cờ trắng đã rơi vào thế thú bị vây.
“Ngươi phân thần.” Ngụy Thư Thanh không thú vị mà quấy rầy ván cờ: “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Lúc này thái độ của Ngụy Thư Thanh hoàn toàn khác lúc trước, hắn không dùng tôn xưng, liền nhiều thêm vài phần thân cận tuy hai mà một.
Hàn Thiền từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại: “Triệu gia lật lại bản án, cái chết của điện hạ cũng đã chân tướng rõ ràng.”
“Là thời điểm bắt đầu một bước tiếp theo.” Trong mắt Ngụy Thư Thanh hiện lên một tia hận ý: “Này không phải chuyện tốt sao? Sao ngươi vẫn một bộ dáng vẻ lo lắng sốt ruột không yên? Chúng ta trù tính nhiều năm như vậy, còn không phải là vì giờ khắc này sao?”
Năm đó triều thần đi theo tiền Thái Tử nhiều không kể xiết. Sau khi tiền Thái Tử qua đời, những triều thần đó bị tiên đế dần dần nhổ sạch, hoặc bị biếm trích lưu đày, hoặc thêm tội hạ ngục, không có một ai có được kết cục tốt.
Tiên đế thí huynh đoạt vị, nắm giữ quyền sinh sát trong tay, cuối cùng một tia cơ hội kéo dài hơi tàn cũng không để lại cho bọn họ.
Những năm gần đây, Hàn Thiền đưa những người cơ hồ đã cùng đường bọn họ liên hợp lại với nhau, an bài thân phận mới, cắm vào các vị trí, chỉ vì để báo thù. Vì tiền Thái Tử, cũng vì người nhà đã uổng mạng của mình…… Bọn họ đã sớm không còn đường lui, chỉ có đặt cược tính mạng của chính mình, vạch trần bộ mặt dơ bẩn của tiên đế, làm hoàng thất điên đảo!
Không chỉ là tiên đế, mà con nối dõi của tiên đế cũng không xứng ngồi trên vị trí này.
Vốn dĩ người thích hợp nhất để chọn hẳn là con nối dõi của điện hạ……
“Ta luôn cảm thấy hoàng đế gần đây có chút khác thường.” Giọng nói của Hàn Thiền đánh gãy suy nghĩ của hắn: “Kế hoạch của chúng ta tiến hành quá mức thuận lợi.”
“Này không phải ngươi đã sớm kế hoạch tốt rồi sao?” Mặt Ngụy Thư Thanh lộ vẻ khó hiểu.
Lúc trước Hàn Thiền nhân lúc Ân thị lâm vào khốn cảnh, vì tự cứu, gã mới mượn thân phận cô nhi Triệu gia, một là để thoát khỏi khốn cảnh có được tín nhiệm của hoàng đế. Thứ hai là vì lợi dụng sự áy náy của hoàng đế, lật lại bản án Triệu thị.
Hoàng đế không biết sau lưng án oan Triệu thị đại biểu cho cái gì, bọn họ lại rõ ràng.
Lúc trước lão thái y âm thầm đem chứng cứ điện hạ bị mưu hại giao cho thái phó của Thái Tử là Triệu Danh Tuyền, chính mình lại đứng bên ngoài tố giác Nhị hoàng tử ác độc mưu hại huynh trưởng. Lại không nghĩ Thành Tông hoàng đế không chỉ không nghiêm trị Nhị hoàng tử, ngược lại còn khống chế lão thái y. Triệu Danh Tuyền biết tin tức ý thức được thái độ của Thành Tông hoàng đế, không đứng ra nữa.
Ngay sau đó, là Đông Cung bị hoả hoạn, Thái Tử Phi cùng hài tử chưa xuất thế cùng nhau táng thân trong biển lửa.
Huyết mạch của tiền Thái Tử hoàn toàn đoạn tuyệt.
Thành Tông hoàng đế biết được tin tức bệnh nặng một hồi, triệu Nhị hoàng tử tới thoá mạ một trận, lại không giải oan cho người uổng mạng, mà cố kỵ thanh danh của hoàng thất, sự ổn định của triều đình, tự tay đỡ hung thủ lên ngôi vị Thái Tử.
Đây là chuyện nực cười cỡ nào?!
Triệu Danh Tuyền chính trực, ý thức được Thành Tông hoàng đế đã từ bỏ đại nhi tử đã bỏ mình, lại sau vài lần phản đối lập Thái Tử không có kết quả, liền dứt khoát lựa chọn từ quan. Phần chứng cứ kia lại bị hắn gắt gao giấu đi, chuyển thành âm thầm tìm cơ hội giải oan cho tiền Thái Tử.
Lại không nghĩ rằng tiên đế hẹp hòi mang thù, đúng lúc lại biết được Triệu Danh Tuyền biết chuyện năm đó, sau khi cầm quyền trực tiếp gán cho một tội danh, đem cả nhà Triệu thị diệt hết.
Sau lưng án oan Triệu thị, là tiên đế vì giấu giếm hành động thí huynh ác độc, tạo án oan gϊếŧ người diệt khẩu.
Hàn Thiền sở dĩ an bài cho mình thân phận cô nhi Triệu thị, chính là vì lợi dụng tiểu hoàng đế lật lại bản án cho Triệu gia, rồi sau đó rút củ cải mang theo bùn, đem hành vi phạm tội của tiên đế thông cáo thiên hạ.
Tiên đế còn được vị bất chính, tiểu hoàng đế là con của gã, long ỷ này làm sao còn ngồi an ổn được?
Bọn họ đã tạo thế tốt, liên lạc với quân khởi nghĩa, chỉ cần tìm một cái cớ liền có thể đẩy tiểu hoàng đế từ trên long tòa xuống.
Còn ngôi vị hoàng đế này sẽ do ai ngồi, chính là chuyện Hàn Thiền phải nhọc lòng.
Ngụy Thư Thanh chưa bao giờ từng vui sướng như vậy, thế nên đối với việc Hàn Thiền sầu lo cũng hoàn toàn không chấp nhận: “Có lẽ vì thắng lợi tới quá nhanh, ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thôi. Dù sao chúng ta trù tính ngần ấy năm, phí nhiều công phu như vậy……”
“Nói với ngươi không rõ.” Hàn Thiền lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi trà thất, đứng dưới hành lang nhìn tuyết bay bên ngoài.
Mấy ngày nay hoàng đế rất ít khi đến tìm gã, hai lần ít ỏi cũng chỉ nói vài câu khó hiểu, khiến gã tâm thần không yên. Gã nhắm mắt, cưỡng bách mình áp xuống cảm xúc nôn nóng, từng lần hồi tưởng lại hành vi gần đây của Lý Tung, lại vẫn không phát hiện ra dị thường gì.
Hắn chỉ là hổ thẹn với gã, bức thiết phân chia rạch ròi với tiên đế, muốn lấy chuyện này tới lấy lòng gã thôi.
Đây cũng là mục đích gã lựa chọn thân phận cô nhi Triệu thị.
Gã đối với hài tử một tay dạy dỗ lớn lên này quá hiểu biết, nhất cử nhất động của hắn, mỗi tiếng nói hành động, đều ở trong sự khống chế của gã, thế cho nên sau khi tuổi tác hắn dần lớn lên, sinh ra tâm tư nhỏ kia, cũng trở thành một vòng trong kế hoạch của gã.
“Thôi, tiếp tục theo kế hoạch hành sự đi.”
Ngụy Thư Thanh vui sướng cười, đứng dậy chắp tay với gã, xoay người rời đi.
Tông thất quỳ xin không có kết quả, hành vi phạm tội của tiên đế bị công khai rộng rãi, trên phố lời đồn đại về hoàng thất càng thêm khó nghe, mà cùng với đó, tiếng hô Vĩnh An Vương cũng càng ngày càng cao.
Tiêu Tác ấn núp ở kinh thành bằng ấy