Lý Tung đã bãi triều mấy ngày, đã nhiều ngày nay ai cũng không gặp.
Văn võ bá quan vội đến quay mòng, người nhát gan đã thu thập đồ đạc giá trị, đem gia quyến già trẻ âm thầm đưa đi khỏi kinh thành tị nạn, nếu không phải trên đỉnh đầu còn mũ cánh chuồn, hận không thể chính mình cũng cùng nhau chạy.
Việc Vĩnh An Vương muốn khởi binh hiện giờ ở trong kinh thành đã không ai không biết, không ai không hiểu. Thiên hịch văn lời nói sắc bén kia, tư thái kiên quyết, hiển nhiên đã làm tốt tất cả chuẩn bị.
Chỉ thiếu khởi binh đánh về.
Hiện giờ kinh đô và ba châu lân cận đều đã rơi vào tay Vĩnh An Vương, một khi khởi binh, bắt lấy kinh thành chỉ là vấn đề thời gian.
Quyền quý quan viên trong thành lo lắng cho tiền đồ của mình, bá tính trên phố lại hoan hô, ước gì Vĩnh An Vương sớm ngày đánh hồi kinh, thay đổi triều đại.
Trái lại hoàng đế bị đầu mâu chỉ thẳng, lại liên tiếp mấy ngày không có động tĩnh gì.
Văn võ bá quan cầu kiến một vụ tiếp một vụ, hắn lại cự tuyệt toàn bộ, cả ngày nhốt mình trong cung, phảng phất như không hề có cảm giác gì với mọi việc ở bên ngoài.
Giằng co như thế mấy ngày, Ký Châu đã điểm binh chuẩn bị chiến tranh, mà lúc này, hoàng đế mới lệnh thường hầu Thôi Hi cầm một phong thánh chỉ tuyên đọc trên triều, thánh chỉ kia chính là một đạo ý chỉ trưng binh, lệnh Binh Bộ phát lệnh trưng binh, thu thập nhân thủ chống lại thế công tiếp theo của Vĩnh An Vương.
Thánh chỉ vừa ra, cả triều ồ lên, một chúng triều thần đều âm thầm suy đoán hoàng đế chẳng lẽ đã điên rồi.
Qua nhiều thời gian thế này mới nhớ tới việc trưng binh?
Trước tiên không nói có thể thu thập đủ binh lực hay không, với thanh danh hiện giờ của hoàng đế cùng với tiên đế, trong năm hoạn nạn thế này lại mạnh mẽ trưng binh, chỉ sợ khiến cho binh lính bất ngờ làm phản trước trận.
Quả thực chính là tự tìm đường chết!
Việc này truyền vào dân gian, danh “Hôn quân” của Lý Tung lại cao lên một tầng lầu.
Vô số văn nhân soạn văn châm chọc, vô số bá tính thóa mạ.
Thánh chỉ truyền xuống, lại căn bản không ai chấp hành. Binh Bộ thượng thư Thích Thiệu trực tiếp tháo mũ quan ném xuống đất, tức giận nói: “Vị trí Binh Bộ thượng thư này ai thích ngồi thì ngồi, lão tử không làm nữa.”
Hắn đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Võ tướng tôn trọng thực lực, trong sáu bộ Binh Bộ thân cận với Vĩnh An Vương nhất, giao tiếp với Bắc Cương cũng nhiều nhất. Từ sau khi Thích Thiệu biết được việc hoàng đế làm với Vĩnh An Vương, khẩu khí này vẫn luôn nghẹn đến bây giờ.
Kẻ bề tôi, nên vì quân phân ưu, nên vì dân đầu rơi máu chảy.
Nhưng tất cả việc đó tiền đề là quân chủ tài đức sáng suốt, đáng giá để hắn nguyện trung thành.
Hoàng đế hiện giờ hiển nhiên không phải.
Có Thích Thiệu mở đầu, thần tử bãi quan không thượng triều càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đang đợi Vĩnh An Vương xuất binh, chờ một đao cuối cùng kia rơi xuống.
“Hôm nay lại từ mấy người?” Lý Tung thả tóc chân trần đứng bên cửa sổ.
“Năm người.” Thôi Hi khom người trả lời.
“Đều chuẩn.”
“Ký Châu bên kia thì sao?”
“Vĩnh An Vương tự mình lãnh binh đánh về kinh thành, dọc theo đường đi vô số bá tính lên tiếng ủng hộ, đưa lương tòng quân đều có.”
“Không hổ là chiến thần Bắc Chiêu.” Lý Tung khẽ than thở, ánh mắt lại rất sâu.
“Thần Sách Quân cũng có mười vạn, có cần thần triệu vào cung hộ vệ không?”
“Có thể chắn được mấy ngày?” Lý Tung hỏi.
Thôi Hi trầm mặc một lát, nói: “Nếu Vĩnh An Vương không mạnh mẽ tấn công, nhiều nhất là nửa tháng.”
Hắn không nói chính là, nếu tấn công mạnh mẽ, chỉ sợ nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản ba năm ngày.
Nhưng Lý Tung hiển nhiên sớm đã dự đoán được, vẫy vẫy tay, thanh âm nhẹ nhàng: “Không cần phí sức lực đó, tiên đế tạo nghiệt đủ nhiều, trẫm liền tạo ít đi một chút.”
Nói xong vẫy vẫy tay, ý bảo Thôi Hi lui ra.
Không có thanh âm nói chuyện, Thái Càn Cung to như vậy im ắng như tờ, cũng chỉ còn lại ba nội thị. Lý Tung lúc trước rất thích náo nhiệt, hắn sợ cảm giác cô độc một mình ở một nơi nào đó, bất kể đi đâu cũng thích mang theo đội lớn người hầu. Nhưng hiện giờ cũng là hắn, tự mình giải tán những nội thị đó, chỉ để lại mấy người hầu hạ linh tinh.
Vì thế cũng không ai nhìn thấy hắn chật vật.
Hắn chân trần đi ra ngoài điện, vạt áo phất quá mặt đất, nhẹ nhàng lặng lẽ không có tiếng vang, giống một linh hồn u uất đang lao tới cái chết.
Chân trần đi đến hành lang, gió lạnh đem vạt áo thổi đến phồng lên, hắn như không cảm giác thấy lạnh lẽo, chỉ ngửa đầu nhìn lên: “Rất nhanh thôi.”
Ngày Vĩnh An Vương mang binh đến kinh thành, đã là trung tuần tháng ba.
Trời đông giá rét giằng co suốt mấy tháng rốt cuộc đã có xu hướng yếu dần, gió tuyết ngừng rơi, băng hóa tuyết tan. Trong đống tuyết chưa tan hết, có mầm xanh non nhỏ bé đang run rẩy vươn lên.
Mùa xuân đã đến.
Hai mươi vạn đại quân đóng quân ngoài thành, đem cả kinh thành vây thành thùng sắt. Chu Liệt đứng trước trận kêu gọi quân coi giữ từ bỏ chống cự, mở cửa thành tiếp nhận đầu hàng. Nếu không quá ba ngày sẽ cưỡng chế công thành.
Quân tốt thủ cửa thành chính là Thần Sách Quân, chỉ nghe theo lệnh của hoàng đế và Thôi Hi, tên thủ lĩnh nhìn quân đội khí thế hùng hồn dưới thành, cố nén sợ hãi hạ lệnh mọi người thủ vững cửa thành.
Cũng không phải hắn đối với hoàng đế có bao nhiêu trung thành, mà là hắn sợ Thôi thường hầu biết hắn không bảo vệ cửa thành, sẽ kết liễu hắn trước.
Trên thành lâu Thần Sách Quân nơm nớp lo sợ thủ cửa thành, trong thành lại là nhất phái bình yên, bá tính trong thành không có nửa điểm lo lắng, đối với bọn họ mà nói, đổi thành Vĩnh An Vương làm hoàng đế, so với hôn quân bây giờ thì tốt hơn nhiều.
Chỉ có trong hoàng cung tràn ngập khủng hoảng.
Không biết có bao nhiêu cung nữ nội thị đã lặng lẽ thu thập đồ có giá trị, chuẩn bị chờ đêm tối chạy ra khỏi cung.
Trong hoàng cung to như vậy, ồn ào náo động lại an tĩnh vô cùng.
Lý Tung đứng một mình trong đình, lẳng lặng chờ đợi gì đó.
Thật lâu sau, một bóng người màu đen vội vàng đi tới phía hắn, là thống lĩnh Ẩn long vệ, hắn quỳ một gối, nói: “Thái phó đại nhân đã vào cung.” Dừng một chút, lại nói: “Kinh thành sớm hay muộn sẽ không thủ được nữa, bệ hạ không bằng theo thuộc hạ rời đi. Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt.”
Lý Tung lại xua tay: “Tâm ý trẫm đã quyết, không cần khuyên nữa.” Hắn đem một chiếc lệnh bài ném cho thống lĩnh: “Đây là điều lệnh Ẩn long vệ, từ nay về sau, sẽ không còn Ẩn long vệ nữa. Đây là việc cuối cùng ngươi làm thay trẫm.”
Ẩn long vệ kinh nghi bất định: “Bệ hạ?”
Đời đời Ẩn long vệ đều chỉ nguyện trung thành với một mình hoàng đế, hoàng đế nói một câu, có thể khiến bọn hắn vượt núi đao biển lửa, hy sinh tính mạng cũng không tiếc. Nguyên do cũng không có gì, chỉ là vì mỗi một người được lựa chọn làm Ẩn long vệ, người nhà đều bị âm thầm khống chế, nếu dám có dị tâm, người nhà sẽ lập tức bị xử quyết.
Mà lệnh bài trong tay hoàng đế, không những có thể điều động Ẩn long vệ, cũng có thể giúp bọn hắn thả người nhà bị nhốt ra.
“Đi đi.” Lý Tung lại như mệt mỏi cực kỳ: “Trẫm muốn một mình đợi.”
Thống lĩnh thu hồi lệnh bài, hướng hắn dập đầu lạy ba cái: “Bệ hạ bảo trọng.”
Lý Tung tiếp tục chờ ở trong đình, ánh mắt nhìn ra xa.
Hôm nay không có tuyết rơi, mặt trời từ trong tầng mây dày nặng chui ra, chiếu ánh nắng sáng ngời ấm áp. Không biết qua bao lâu, một thân ảnh tuyết trắng từ ánh sáng ấm áp đi ra, tới gần phía hắn.
Nhưng chỉ có tự mình thử qua mới biết, kia không phải ánh sáng ấm áp, mà là ánh tuyết lạnh băng.
Hàn Thiền vẫn một bộ bạch y, khác biệt duy nhất là, hôm nay bên hông gã treo một thanh kiếm.
Ánh mắt Lý Tung dừng một chút bên hông gã, tiếp theo như không có việc gì mà đón tiếp, không có bất kỳ điều gì khác ngày xưa, thân mật gọi “Lão sư”.
Hàn Thiền nhỏ đến khó phát hiện mà nhíu nhíu mày, mi tâm rất nhanh lại giãn ra: “Bệ hạ cũng biết cảnh tượng bên ngoài rồi chứ?”
Lý Tung không đáp hỏi lại: “Lão sư chính là từ Ngự Thư Phòng tới sao?”
Hàn Thiền nói: “Hai mươi vạn đại quân vây kín, bệ hạ đã không còn đường lui.”
Lý Tung nói: “Lão sư không tìm được ngọc tỷ đi?”
Khóe miệng hắn nhếch lên, như mang theo chút đắc ý.
Hàn Thiền rốt cuộc kết thúc cuộc nói chuyện ông nói gà bà nói vịt, thần sắc lạnh nhạt: “Ngươi giấu ngọc tỷ đi rồi?”
“Giấu đi rồi.” Lý Tung cúi sát vào hắn: “Lão sư muốn biết trẫm giấu ở đâu không?”
Hàn Thiền đương nhiên muốn, hôm nay gã vào cung chính là vì ngọc tỷ truyền quốc. Vĩnh An Vương là cô nhi của tiền Thái Tử, nhưng thân thế dù có danh chính ngôn thuận thế nào, không có ngọc tỷ truyền quốc cũng sẽ bị người lên án.
Gã muốn lấy được ngọc tỷ, tự mình dâng lên.
“Ngươi hà tất lại tốn công vùng vẫy?” Thần sắc Hàn Thiền cũng không gợn sóng, ánh mắt nhìn hắn càng thêm lạnh băng.
Lý Tung lộ ra một tia thất vọng, đầu ngón tay chạm chạm vào khóe môi mím thẳng của gã: “Trẫm thực không thích cái biểu cảm này.”
Lại nói: “Trẫm sẽ không nói cho ngươi, ngươi không lấy được ngọc tỷ, cũng không được làm thừa tướng.”
Đôi mắt hắn tựa như muốn nhìn thấu Hàn Thiền: “Đây là tâm nguyện cho tới nay của lão sư đi? Quân thần tương hợp, mặc dù không thể thành tình nhân, trăm năm sau trên sách sử cũng