"Thiếu gia, thiếu gia."
Quý Liêm rón ra rón rén từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong nhà, đè thấp âm thanh vội vội vàng vàng nói: "Thủ vệ ở cửa hông đã bị ta đẩy ra. Ta nghĩ biện pháp lôi kéo người bên ngoài, ngươi mau trốn đi, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa.". Tốt nhất là đừng bao giờ trở về nữa, vĩnh viễn rời xa phủ Quốc Công ăn thịt người này.
"Không trốn được." Diệp Vân Đình ngồi ngay ngắn trong phòng, ngón tay phất qua hoa văn thêu tinh xảo phiền phức trên hỉ phục, ngước mắt nhìn về phía thư đồng đầy mặt lo lắng.
"Thủ vệ ngươi đẩy ra chỉ là bề ngoài."
Diệp Vân Đình đứng dậy, đẩy cánh cửa sổ đóng chặt ra, ngón tay từ phía đông lướt sang phía tây, chậm rãi chỉ từng cây từng cành trên những cái cây già cành lá xum xuê: "Chỗ này, chỗ này, còn cả chỗ này, đều có ám vệ võ công cao cường. Không chờ ta bước đến cửa hông, bọn họ sẽ bắt lấy ta."
Ánh mắt của y bình tĩnh, sâu trong con ngươi đen nhánh giấu mấy phần bất đắc dĩ và chấp nhận sự thật trước mắt: "Đến lúc đó, ta vẫn bị ép gả đến phủ Vĩnh An vương. Mà ngươi..." Sẽ bị chặt đứt hai chân, từ đây làm con tin bị nhốt trong phủ Quốc công không thấy ánh mặt trời.
Diệp Vân Đình chuyển hướng ánh mắt sang Quý Liêm, dừng một chút, không nói hết lời, chỉ cười kéo hắn qua một bên ngồi xuống, tiện tay nắm một nắm bánh kẹo cưới trên bàn nhét vào ngực hắn, thấp giọng nói: "Trước sau gì cũng trốn không thoát, hà tất uổng phí thời gian, còn muốn liên lụy ngươi bị tội chịu khổ?!"
Quý Liêm cầm bánh kẹo cưới, sững sờ nhìn y, lẩm bẩm nói: "Thiếu gia, sao ta cứ cảm giác ngươi có chút không giống trước đây?"
Hắn thấy thiếu gia một bộ dáng vẻ nhận mệnh, trên khuôn mặt trắng nõn êm dịu hiện lên mấy phần lo âu.
Rõ ràng ba ngày trước, lúc vừa mới biết phải đến phủ Vĩnh An vương xung hỉ, thiếu gia đã dặn dò hắn yên lặng tra xét bố trí thủ vệ trong phủ, nói đợi đến ngày đại hôn, thừa lúc thủ vệ thư giãn, sẽ cùng hắn chạy khỏi phủ, từ đây biển rộng trời cao, không bị ràng buộc nữa.
Sao chuyện đến nước này rồi lại đổi chủ ý?
"Không giống nhau là được rồi..." Diệp Vân Đình ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay bưng ly trà nguội lạnh lên hơi nhấp một ngụm, khuôn mặt trầm tĩnh.
Dù là ai chết qua một lần rồi sống lại, đều sẽ không giống lúc trước nữa.
Ba ngày trước, y từ chỗ phụ thân biết được, Tư Thiên Giám tính ra ngày sinh bát tự của y rất hợp với Vĩnh An vương. Thánh thượng vì lo lắng cho bệnh tình của Vĩnh An vương, ngoại lệ phong y làm Vĩnh An vương phi, vào vương phủ xung hỉ cho Vĩnh An vương đang bệnh nặng.
Tại Bắc Chiêu, uy phong của Vĩnh An vương không ai không biết, không ai không hiểu.
Mười ba tuổi xung quân, mười sáu tuổi chém chết đại tướng Tây Hoàng nhất chiến thành danh. Mười năm sau lần đó, trải qua vô số trận chiến to to nhỏ nhỏ, chưa nếm qua một lần thất bại nào. Ngay đến tướng sĩ Tây Hoàng hung hãn nhất thù dai nhất, nhìn thấy lá cờ đen quân Huyền Giáp của Vĩnh An vương cũng phải gan mật run rẩy.
Nhưng ngay tháng trước, Vĩnh An vương bị người đầu độc ám hại, gân mạch đứt sạch, tính mạng hấp hối, nghe đâu toàn bộ thái y của sở y quan luân phiên ra trận, cũng không ai có thể giải được loại độc hiếm trong cơ thể Vĩnh An vương.
Thánh Thượng hiện tại với Vĩnh An vương cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm một lòng, như anh em ruột. Vì lo lắng cho bệnh tình của Vĩnh An vương mà đêm không thể chợp mắt, sau đó Tư Thiên Giám đề nghị tìm một quý nhân có bát tự hợp với Vĩnh An vương để xung hỉ, có lẽ có thể giải được tình thế nguy cấp trước mắt.
Mà y chính là "Quý nhân" tromg ngàn người mới chọn được một mà Tư Thiên Giám nói kia.
Ly trà đặt xuống bàn phát ra một tiếng vang giòn, Diệp Vân Đình vuốt ve ống tay áo, hơi cong khóe môi bày ra mấy phần châm biếm.
Khi đó y còn trẻ tuổi, chỉ nghĩ vận mệnh của mình đã là như vậy. Đến tận khi vào Vương phủ, chứng kiến lòng người khó lường mới hiểu được, nào có cái vận mệnh nào đã như vậy?
Y với Vĩnh An vương, đều là thứ cản trở người khác.
Chỉ tiếc mệnh y không đủ cứng, đần độn ở trong Vương phủ gần một năm, vốn vì sai lầm uống nhầm thuốc độc mới sớm đi xuống Hoàng Tuyền. Mà Vĩnh An vương vẫn luôn bệnh liệt giường nghe đâu không còn sống được bao lâu, vào lúc y sắp chết lại xuất hiện trước giường y, nói y là bị hắn liên lụy, hỏi y có còn tâm nguyện gì chưa xong, hắn sẽ tận lực thay y hoàn thành.
Lúc đó y cô độc, lo lắng duy nhất chính là Quý Liêm bị nhốt ở phủ Quốc c1ông làm con tin, liền uỷ thác Vĩnh An vương thay y chăm nom Quý Liêm một chút...
Diệp Vân Đình thu hồi tâm tư đang bay xa, nhìn Quý Liêm trắng mập.hai chân khoẻ mạnh trước mặt, thần sắc ít nhiều cũng thoải mái hơn một chút.
Ông trời đến cùng cũng không tệ với y, tuy rằng sống lại một lần vẫn không thoát khỏi vận mệnh phải xung hỉ cho Vĩnh An vương. Nhưng mà lần này, ít nhất y có thể mang theo Quý Liêm cùng rời đi.
Nâng tay bấm mặt Quý Liêm một cái, Diệp Vân Đình cười nói: "Lát nữa ăn nhiều một chút, chờ đến Vương phủ không có để ăn đâu."
Quý Liêm ngậm bánh cưới trong miệng, quai hàm nhô lên, mơ hồ không rõ mà nói lầm bầm: "Chẳng lẽ thức ăn trong Vương phủ còn kém hơn phủ Quốc công?"
Hắn nhăn khuôn mặt béo vô cùng lo lắng, thức ăn của bọn họ ở phủ Quốc công đã đủ chênh lệch, nếu ở Vương phủ còn kém hơn, vậy phải sống thế nào?
Diệp Vân Đình thấy hắn nhăn mặt nhăn mày phát sầu vì kế sinh nhai tương lai, liền bấm tay gõ nhẹ lên trán hắn một cái, thu lại ý cười nói: "Sẽ không để ngươi bị đói. Canh giờ đến rồi, đi ra ngoài đi."
*
Trời còn chưa sáng hẳn, toàn bộ bên trong phủ Vĩnh An vương thủ vệ nghiêm ngặt, bầu không khí nghiêm túc.
Chỉ có một góc tây nam thiên viện này treo đầy lụa đỏ, đèn lồng đỏ treo khắp ngọn cây, vẫn cứ kiếm ra mấy phần hỉ khí lạc lõng.
Đội ngũ đón dâu xếp thành mấy hàng yên tĩnh đứng chờ trong viện, bà hỉ mặc áo khoác đỏ thẫm đứng trước đội ngũ, ánh mắt nôn nóng thỉnh thoảng đảo qua cánh cửa đóng chặt, tiếng thở dài thâm trầm bị không khí yên tĩnh khắp viện phóng đại, liền đặc biệt đột ngột.
Việc hôn nhân hôm nay chú định vui mừng không nổi.
Bà hỉ đang rầu nếu lát nữa đại công tử này không chịu phối hợp thì nên làm gì, liền nghe thấy một tiếng vang cọt kẹt nhỏ, cánh cửa gian chính đang đóng chặt bị đẩy ra.
Nàng theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao to đạp bước mà ra, hỉ phục đỏ trùng điệp phất qua ngưỡng cửa cao cao, như một áng mây đỏ đốt sáng rực cả tòa viện.
Rực rỡ như ánh bình minh, đung đưa như liễu đêm xuân.
Khi trước nàng chỉ nghe người ta nói qua, đại công tử của phủ Tề Quốc Công thần tư cao triệt, như cây dao cây quỳnh. Tuy rằng không biết tại sao rất ít khi xuất hiện, nhưng mỗi lần lộ diện, luôn có thể trêu nhóm tiểu thư thế gia mặt phấn ngậm xuân, ngóng trông nhìn nhau.
Chỉ bằng một túi da tuấn mỹ này, ngưỡng cửa phủ Tề Quốc Công đều sắp bị nhóm bà mai san bằng. Nhưng mãi đến tận khi đại công tử này sắp nhược quán, việc hôn nhân cũng không thể định được. Càng không nghĩ sự chậm trễ này liền bị Tư Thiên Đài chọn trúng, muốn đưa đi xung hỉ cho Vĩnh An vương tính mạng đang hấp hối.
Tuy nói trên danh nghĩa là Vĩnh An vương phi Thánh Thượng tự mình tứ hôn, nhưng đã bao đời nay, nào có đạo lý nam tử đi lấy chồng? Chớ nói chi trong thân thể Vĩnh An vương trúng độc hiếm thấy, sợ là căn bản không còn sống được mấy ngày.
Mệnh số của đại công tử này, sợ là cũng phải tận rồi.
Bà hỉ than thở một tiếng, trong lòng chuyển qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng rất nhanh liền ép xuống, nét mặt đắp son phấn dày nặng lộ ra một nụ cười khách sáo nghênh đón: "Vương phi đã chuẩn bị thỏa đáng rồi sao?"
Vừa nói vừa không nhịn được quan sát Diệp Vân Đình một phen, ánh mắt ẩn hàm thán phục. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền vội vội vàng vàng vào nhà tìm kiếm, tìm được khăn đội đầu tân nương liền đi ra: "Hôm nay là ngày đại hỉ, không thể quên khăn đội." Nàng một bên lẩm bẩm một bên liền muốn đi cà nhắc che khăn đội đầu tân nương lên cho Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình lùi về sau một bước tránh né, giơ tay đè cổ tay nàng xuống, bên trong ngữ khí ôn hòa lại mang hai phần cứng rắn: "Ta là nam tử, khăn đội thì thôi."
Bà hỉ chần chờ: "Nhưng theo quy củ..."
Diệp Vân Đình khẽ mỉm cười: "Quy củ là chết, người là sống." Y dừng một chút, liền có ý ngầm chỉ: "Chư vị hôm nay cũng chỉ là theo ta đi ngang qua mà thôi, hà tất vì chút việc nhỏ không quan trọng mà để lỡ chính sự?"
Bà hỉ nhìn thẳng y một cái, thầm nghĩ đại công tử này tính tình lại rất khác trong tưởng tượng. Nàng vốn sợ trên đường đón dâu Diệp Vân Đình nháo ra chuyện gì sai lầm, bây giờ thấy y chỉ là không chịu đội khăn, những thứ khác lại là phối hợp, liền không còn dám ép quá, ầy ầy thu khăn, cúi người cười nói: "Vậy thì theo ý Vương phi."
Dứt lời vặn thân một cái, nói với đội ngũ đón dâu: "Mở đường...... "
Nhất thời, hỉ nhạc vang lên, chiêng trống vang trời.
Diệp Vân Đình một thân hỉ phục đỏ thẫm, được Quý Liêm và hỉ bà che chở hai bên trái phải, đi ra ngoài phủ.
Thời điểm bước qua cửa viện, y liếc mắt nhìn lại mảnh sân hiu quạnh khôn kể, trong mắt tâm tình phun trào, lại rất nhanh bình tĩnh lại.
Cửa phủ Quốc công, Tề quốc công Diệp Tri Lễ cùng phu nhân Ân Hồng Diệp dẫn dắt hạ nhân bên trong phủ chờ tiễn người.
Tuy nói Diệp Vân Đình là Vĩnh An vương phi do Thánh Thượng thân phong. Nhưng nam tử lấy chồng chưa bao giờ có tiền lệ. Mọi nguyên nhân sâu xa sau cuộc hôn nhân này lại không ai rõ ràng hơn Diệp Tri Lễ. Thánh Thượng không phải muốn thấy quá trình, mà là kết quả. Chỉ cần người tiến vào phủ Vĩnh An vương, làm Vĩnh An vương phi, còn quá trình ra sao sẽ không ai để ý đến.
Hắn liền đơn giản đến công phu bề ngoài cũng không làm.
Thấy Diệp Vân Đình đi ra, ánh mắt Diệp Tri Lễ phức tạp tiến lên, lời nặng tâm dài nói: "Vĩnh An vương chính là đại công thần của Bắc Chiêu ta, lần này ngươi đi là vì xung hỉ cho Vương gia, cần phải thành tâm, không thể có oán hận."
Diệp Vân Đình cụp mắt gật đầu: "Vâng."
Có lẽ là vì tư thái của y quá mức thuận theo, tâm địa từ phụ của Diệp Tri Lễ bỗng nhiên bị xúc động, không nhịn được tiến lên vỗ vỗ vai y, ngữ điệu trầm xuống nói: "Những năm này, là vì phụ có lỗi với ngươi..."
Hắn nói, phảng phất thật sự nhập diễn, không kìm được lòng cầm tay Diệp Vân Đình, tha thiết dặn dò: "Nếu là... Nếu là tương lai có chuyện gì vạn nhất, phủ Tề quốc công vẫn là nhà của ngươi."
Tuy rằng tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Vân Đình đều biết, chuyến đi này, mệnh của y với Vĩnh An vương đã quấn vào một chỗ.
Vĩnh An vương chết, y cũng sẽ chết.
"Phụ thân nói sai rồi." Ánh mắt Diệp Vân Đình bình tĩnh, không buồn không vui nhìn phụ thân mình: "Hôm nay ta bước ra khỏi bậc cửa này, ngày sau sống hay chết, cũng không liên quan gì đến phủ Tề quốc công."
Y dừng một chút, rút tay ra buông xuống bên người, nhẹ giọng nói: "Công ơn sinh dưỡng, hôm nay tiện thể trả lại."
Khuôn mặt mang nhiều tâm tình phức tạp của Diệp Tri Lễ hơi ngưng lại, không thể tin được nhìn về phía y, thân thể cao to hơi nghiêng ngả.
Ân Hồng Diệp đứng yên bên cạnh giả tạo đỡ lấy cánh tay hắn, khinh bỉ liếc nhìn Diệp Vân Đình, xì xì nói: "Đều nói nữ nhi gả chồng như bát nước đổ đi, Đại thiếu gia nhà chúng ta còn chưa gả đi, đã không thể chờ được coi mình là bát nước đã đổ đi sao?"
"Không còn sớm nữa, đi thôi." Diệp Vân Đình như không nghe thấy nàng trào phúng, vén vạt áo lên, tự mình lên kiệu.
Sắc mặt Ân Hồng Diệp trầm xuống, nhìn về phía Diệp Tri Lễ thần sắc cứng ngắc: "Lão gia ngươi xem xem, may nhờ ngươi tối hôm qua trằn trọc lo lắng một đêm, vậy mà nó gấp không thể chờ được nữa."
Diệp Tri Lễ nhìn về phía cỗ kiệu, ánh mắt lấp lóe, một lát sau phất tay một cái: "Thôi."
Diệp Vân Đình ngồi ngay ngắn trong kiệu, nghe tiếng chiêng trống vang lên bên ngoài, mỏi mệt khép mắt lại.
Lần này đi tiền đồ khó lường, không rõ sống chết.
Nhưng chung quy y vẫn phải thử một lần, đi tìm một con đường sống.